Hóa ra anh vẫn ở đây ket thuc review năm 2024

Mình xem phim này hoàn toàn là vì tò mò: ai cũng chê phim rất dở, vậy nó dở như thế nào? Sau khi xem xong thì mình thấy đúng là phim không tốt, có điều xem hết cả bộ phim thì cũng không quá khó khăn, có lẽ vì ít nhất phim cũng kể được một câu chuyện đầy đủ.

Phần mở đầu phim làm mình liên tưởng tới phim thần tượng Nhật Bản, những bộ phim có bối cảnh trường cấp 3 với cốt truyện khá “ngớ ngẩn” về những tổ hợp tình yêu tuổi học trò kì cục. Có lẽ ngay từ đầu bộ phim đã tạo cho mình ấn tượng về một phim “teenfic” nên sau đó mình không bị bất ngờ hay thất vọng với phim, và có thể xem đến hết mà không có cảm giác phải cố gắng . Suy cho cùng thì nếu so với một vài bộ phim teen kiểu Nhật thì phim này vẫn còn bình thường chán.

Lỗi lớn nhất của bộ phim này đối với mình là kịch bản. Mình chưa đọc nguyên tác và cũng không định đọc nên không thể so sánh giữa phim và truyện, nhưng truyện ngôn tình tầm trung kiểu như truyện này của Tân Di Ổ thường quá tập trung vào tình cảm, biến nó thành một thứ “thuốc độc”, các nhân vật nâng niu cất giữ nó nhưng chẳng bao giờ dám đem ra dùng, từ đó dẫn đến một loạt những cách hành xử “ngớ ngẩn”, những diễn biến phi logic làm người ngoài nhìn vào phải sôi máu chỉ nhằm chứng tỏ “tình cảm” đó rất mãnh liệt sâu sắc. Ở trên trang giấy, cách dùng từ của tác giả có thể bù đắp cho lỗ hổng kết cấu và xây dựng nhân vật, nhưng nếu phim không được làm đủ tốt để truyền tải được phần cảm xúc thì lỗ hổng kết cấu và tính cách sẽ càng rõ ràng hơn.

Đối với bộ phim này, rõ ràng kịch bản không được xây dựng kĩ lưỡng. Mình có cảm giác rằng biên kịch của phim chỉ nhặt các tình tiết trọng yếu của truyện ra rồi ghép lại thành kịch bản, các diễn viên đang diễn xuôi lại câu chuyện như cách người ta diễn xuôi thơ thành lời văn. Dù đôi chỗ tình tiết cũng ổn những tựu chung mọi sự ngớ ngẩn của câu chuyện vẫn được bày ra hiển hiện trước mắt người xem, trong khi cảm xúc của phim không đủ mạnh, có thể vì đạo diễn đã không đủ giỏi để khắc họa chúng và diễn viên không đủ giỏi để diễn đạt chúng. Mình nghĩ chỉ cần xử lý tốt khâu cảm xúc thì bộ phim sẽ ổn hơn rất nhiều so với thực tế. Một cảnh truyền tải tình cảm tương đối tốt đối với mình là cảnh cả lớp ủng hộ tiền cho Tô Vận Cẩm tiếc thay lại bị cắt khỏi bản phim chính thức.

Diễn xuất của các diễn viên cũng là một vấn đề đáng nói. Trong phim này, có thể nói Ngô Diệc Phàm diễn dở nhất, Lưu Diệc Phi đỡ dở hơn, người diễn tốt nhất là diễn viên đóng Mạc Úc Hoa. Ngô Diệc Phàm có gương mặt đúng là tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng cả bộ phim chỉ là một đứa bé trai to xác không hơn, nhất là khi tức giận thì hoàn toàn là đứa bé ba tuổi không được mẹ mua đồ chơi cho. Lưu Diệc Phi luôn có cảm giác lãng đãng mơ màng đâu đó không hòa mình vào nhân vật, đặc biệt là ngoại hình, khí chất quá “sang” không liên quan gì đến một cô gái nghèo khó tự ti. Bình thường không nói nhưng cứ đến cảnh dự tiệc là cô lọ lem trông còn công chúa hơn cả công chúa thật thì sai quá sai rồi. Giữa hai diễn viên có những đoạn khá “tình cảm”, nhưng một chút tình cảm đó không đủ nhiều để lấn át cái dở và phi lý trong nhân vật họ đóng.

Nói đến đây cũng phải công nhận là phim có những đoạn cũng ổn, ví dụ như phân đoạn học sinh tràn ngập cảm giác thanh xuân đáng yêu, hay một vài khoảnh khắc tương tác giữa các nhân vật được đặc tả mang cảm giác “thầm kín” khá tốt. Tiếc rằng tổng thể bộ phim lại là một sản phẩm khá vụng về. Cũng như dù phim có một số cảnh quay khá đẹp nhưng về tổng thể cũng không có điểm cộng nào cho hình ảnh phim, mọi thứ đều nhàn nhạt không có điểm nhấn.

Tóm lại, nếu bạn đang rỗi rãi chưa biết làm gì, cũng không quá khó tính trong phương diện diễn xuất, bạn có thể xem tạm bộ phim này như một cách giết thời gian và rồi quẳng nó ra sau đầu, mỗi khi nhắc đến chỉ cần nhớ lại một vài cảnh tươi sáng đẹp đẽ có thể cắt thành poster trong phim, như đồng cải dầu vàng ươm dưới nắng hè đầu phim chẳng hạn.

“Hóa ra anh vẫn ở đây” là câu chuyện tình giữa Trình Tranh và Tô Vận Cẩm. Họ là hai người lớn lên trong hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt. Chàng trai sinh ra đã ngậm muỗng vàng, còn cô gái sống trong khó khăn từ nhỏ. Họ yêu nhau một cách chân thành và mộc mạc, nhưng lúc đó họ còn quá non nớt, không biết được cách yêu thương nhau như thế nào để không làm tổn thương, để rồi chính cái tôi của bản thân, cũng như những sai lầm tuổi trẻ, họ đã đánh mất nhau. Bốn năm sau, họ trở về bên nhau, biết cách yêu thương và trân trọng nhau hơn.

Trình Tranh – là người có tính cách trẻ con kiêu ngạo. Anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, luôn tìm mọi cách để nhận được sự chú ý của cô, từ phá rối đến giúp đỡ tận tình. Anh yêu cô chân thành nhưng nhận lại chỉ là sự lạnh lùng của cô. Có lúc anh tưởng chừng như hai người đang có tiến triển thì nó lại kết thúc bởi nụ hôn đầu mà cô trao cho anh. Anh ngỏ ý muốn cùng học một nơi nhưng cô chỉ né tránh hết lần này đến lần khác.

Trong thời gian họ xa nhau, tình cảm ấy không hề phai nhòa mà chỉ ngày một lớn dần. Khi nhận lại được sự đáp trả của cô, anh vui mừng nhưng luôn canh cánh trong lòng nỗi lo sợ. Chỉ sợ một chút sai lầm của anh cũng làm mối quan hệ ấy sụp đổ, chính vì thế anh hết lòng yêu thương cô, đặt cô lên trên hết. Anh luôn giúp đỡ cô mọi việc nhưng thầm lặng. Trong mối quan hệ ấy, từ đầu anh đã biết anh yếu thế hơn cô rất nhiều. Sống trong sự bất an lo lắng ấy, liệu anh có mệt mỏi không? Có chứ, anh yêu cô nhiều đến thế, thay đổi nhiều đến thế, vậy mà anh vẫn không nhận được tình cảm nào từ cô.

Tô Vận Cẩm, cô luôn biết mình ở đâu và mình ở đâu. Nhận được tình cảm từ Trình Tranh, không rung động, điều đó là không thể. Nhưng cô không muốn mình trở thành lọ lem, bởi như vậy đó không còn là con người cô nữa, bởi tự tôn của cô là tất cả. Trước mặt anh, cô luôn tự ti về bản thân. Ngay từ lúc đứng trước lớp nhận phong bì trước lớp, thực sự cô đã nhận ra khoảng cách vô cùng lớn giữa cô và anh. Vì thế cô chỉ biết lạnh lùng từ chối tình cảm của anh.

Quyết định từ bỏ anh, đến một thành phố mới, làm lại tất cả, cố gắng tất cả mọi tự ti của bản thân. Nhưng tình cảm ngự trị sâu thẳm trong trái tim, cô không thể chối bỏ được. Anh vẫn không hề từ bỏ hết lần này đến lần khác đến bên cô, mặc cho cô có tỏ ra lạnh lùng đến mức nào. Cuối cùng cô không thể thắng nổi tình cảm của anh, và tình cảm trong cô, họ trở lại bên nhau.

Nhưng đến được bên nhau chỉ mới là bắt đầu của mọi chuyện. Những khó khăn thử thách đang chờ đón họ ở phía trước.

Hóa ra anh vẫn ở đây ket thuc review năm 2024

Tô Vận Cẩm nói:

“… Ai đã quy định rằng cô bé Lọ Lem nhất thiết phải được hoàng tử cứu vớt? Trong truyện cổ tích chỉ nói rằng từ đó trở đi cô bé Lọ Lem cùng hoàng tử tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, nhưng chưa từng có ai tìm hiểu sâu xa xem cái hạnh phúc ấy hèn mọn biết bao nhiêu, chưa từng có ai hỏi cô bé lo lem có đồng ý hay không, cũng chưa từng có ai hỏi xem cô có yêu hoàng tử hay không, dường như chỉ cần bàn chân cô ướm vừa chiếc giày thủy tinh, thì cứ phải đúng lý mà cảm động rớt nước mắt theo hoàng tử hồi cung, sau đó vĩnh viễn nơm nớp lo sợ trong cảnh hạnh phúc rằng nếu không có chàng cứu vớt, nàng đến lúc này vẫn còn đang giặt quần áo bên bờ sông lạnh lẽo …”

“… Tôi biết cậu cũng đã gắng hết sức đối tốt với tôi, cậu không có ý ở trên cao ngó xuống, chỉ là mặt sàn ở phía dưới chân chúng ta đứng lên đã không cùng một mức với nhau rồi, tôi phải kiễng chân lên mới ngang bằng cậu được, tôi không muốn bản thân mình mệt mỏi đến thế, thế nên Cư An nói đúng, tôi không dám yêu cậu …”

Trình Tranh nói:

“… Có thể tôi không phải chịu nhiều khổ cực như cậu, nhưng bất kể người xuất thân từ nơi nào, nghèo hèn hay giàu có, cái mong đợi yêu và được yêu chẳng hề khác nhau, cậu đừng lấy lý do này ra nói chúng mình không hợp nhau, công bằng với tôi chút đi …”

“… Vận Cẩm, tôi không cần cậu phải kiễng chân lên để nhìn tôi, tôi chỉ cần cậu đứng bên cạnh để cùng tôi san sẻ …”