Review nam thê của tể tướng

1.Đây là blog chuyên Edit thể loại truyện Nam x Nam,nếu kì thị,dị ứng hay chưa đủ tuổi để đọc thể loại truyện này vui lòng click Back hoặc thoát ra.

2.Các bản edit ở đây đều chưa xin per nên không mang bản edit hay bất cứ thứ gì tại đây lên wattpad hay bất cứ nơi nào khi chưa thông báo, không có sự đồng ý của ĐÔNG CHÍ.

3.Không sửa tên nhân vật hay thay đổi nhân vật để tạo thành truyện khác, vì đó là sự thiếu tôn trọng tác giả và là hành vi đạo văn .

4.Vui lòng không sử dụng các bài viết trong đây với mục đích thương mại.

5.Nếu bản edit có gì không ổn, hãy comment cho chủ nhà biết.

6.Các cảnh H đều có warn trước và sẽ set pass(dù thật lòng là ta không muốn)!

7,Vui lòng đọc kĩ trang quy và làm theo trang quy.

8.Pass áp dụng cho cả wp:pass có 4 chữ cái gồm ba chữ cái khác biệt trong đó có hai chữ giống nhau và đặt liên tiếp nhau. Mục này nói về cái gì thì mật khẩu nó là như vậy.Không dấu không hoa không cách.

Ai cũng biết trưởng tôn Bình Dương Dịch gia vương phủ Dịch Vân Khanh là một thanh niên tài tuấn được nhiều tài nữ ái mộ.

Bạn đang xem: Nam thê của tể tướng review

Hắn vừa có ngoại hình xuất chúng, vừa có mưu lược đỉnh cao, tưởng như nếu vào triều đình sẽ vẫy vùng một phương thế nhưng lại bị nhị thúc phụ của hắn kiềm hãm bắt hắn phải cưới một nam thê không nói lại còn không cho hắn vào triều đình lập công.

Dịch Vân Khanh tuổi trẻ như ngựa hoang, dĩ nhiên không thể thích được vị nam thê nửa đường nhảy ra này, ngoại trừ ngày đầu hỉ sự khuất nhục cùng người kia lên giường, từ đó về sau đều là lạnh nhạt vô tình. Thế sự thay đổi, nhị thúc phụ của hắn tại triều đình mưu lược thất bại, bị trảm toàn gia. Thánh thượng thương tình Dịch gia tổ tiên có công trạng hiển hách nên không sao trảm cả nhà, chỉ bị niêm phong gia sản, đày về Dương Châu…

Chị em, đọc văn án xong đừng khóc, truyện chỉ mới bắt đầu thôi mà. Văn án nghe lừa tình thế thôi chứ truyện này cực sủng nhé. Công cực sủng thụ luôn chị em ạ! Dĩ nhiên, như mình nói phía trước thì chuyện tình cảm này cũng gian nan ghê gớm lắm. Anh công thoạt đầu không được các hội review thích vì sự lạnh lùng vô tình của anh đối với em thụ. Mình lúc đầu cũng không thích lắm, nhưng mình cũng hiểu được một người vốn có mộng vào triều đình báo đáp đột nhiên phải cưới một nam thê không quen biết thì tâm trạng chắc chắn sẽ chẳng tốt lên được. Ở triều đại này, người ta cho phép cưới nam thê, nhưng chung quy nam thê vẫn thấp hơn nữ thê một bậc, người có nam thê cũng không được tôn trọng, chủ yếu là thứ tử hoặc nhà nghèo chứ đâu có phải trưởng tôn như anh công đâu?

Tuy ban đầu có hơi bất công với em thụ (nói là em thụ vì em là thụ chứ thật ra em cực kỳ manly, vô cùng manly nha cả nhà), từ lúc em ấy cùng anh công bị lưu đày về Dương châu. Nhà anh công vốn là đời đời đều có quan lộc, tự dưng biến thành thứ dân thì sao mà quen việc được.

Xem thêm: Cha Của Cường Đô La Là Ai ? Tiểu Sử Và Sự Nghiệp Tình Trường Của Đại Gia

Em thụ xuất thân là một thợ săn, làm cái gì cũng nhanh nhẹn, tháo vát cả. Chỉ là cả nhà anh đều không xem đó là nghĩa vụ của em, chứ không ai thấy nợ em cái gì, ai bảo em là vợ nào!

Anh công lúc này có mấy đứa con, nhưng có một đứa là con của thiếp thất đã mất. Em thụ thương bé này như con ruột vì biết là cả nhà không ai xem trọng bé, và bé này cũng thương em thụ lắm luôn. Mình cực kỳ thích những màn tranh tình cảm giữa bé và cha nó sau này với em thụ, đáng yêu cực kỳ luôn!

Trở lại câu chuyện này, nghe mình review tới đây chắc mọi người khó chịu lắm, nhưng yên tâm đi, đã bảo sủng mà. Mọi thứ thay đổi từ lúc em thụ bị thiếp thất của anh công đổ oan, em để lại hưu thư rồi đi vào cái động trong núi, ngày ngày săn thú kiếm sống. Trước đó anh công đi có công chuyện, trở về biết thì đau lòng lắm, lúc này anh đã thương em rồi, nên lập chí tìm em. Ở nhà, thiếp thất của anh trộm tiền và khế nhà đất dắt theo hai đứa con đi mất, anh tuy mất của nhưng cũng hài lòng vì thanh tẩy gia đình sạch sẽ, sau đó đón em thụ về để sủng thôi!

Truyện này là điền văn, chậm nhiệt, tình tiết rất cảm xúc. Xuyên suốt câu chuyện kể về một nam nhân bị kiềm chế lưu đày, sau đó vươn lên lập công trên chiến trường trở thành một tể tướng hùng bá một phương. Ai cũng hâm mộ anh này, nhưng càng hâm mộ hơn là ảnh hết sức chung tình với nam thê của mình, cả đời không lại kết hôn nạp thiếp, cho đến già cũng quấn quýt không rời. Khi đọc đến những cảnh anh đùa với em thụ, dụ dỗ em thụ lên giường rồi bảo vệ em thụ, bao nhiêu ấn tượng xấu với ảnh bay hết trơn luôn! Đáng đọc lắm ấy nhé!

Khuyến cáo, truyện có nợ đào hoa, có thân thích ham vinh hoa phú quý và kẻ tham tiền… Nhưng chẳng gây được sóng gió gì hết á, yên tâm lọt hố đi nha!

Review nam thê của tể tướng

Tên gốc: Tể tướng nam thê ( 宰相男妻 )

Tác giả: Mạc Tà ( 莫邪 )

Thể loại: Cổ trang, chủng điền văn, quan trường, phong lưu tra công sau trung khuyển công, bình phàm nam thê thụ, 1×1,HE.

Edit: Đông chí (lj275.wordpress.com)

Beta: Tân sinh

Tình trạng: Hoàn (84c+2PN) (15/07/2016)

—————–

Văn án

Dịch gia tại phủ Bình Dương vì tránh né tranh đoạt triều đình, liền theo sắp đặt của trưởng bối, thú dân nam Vệ Đông Dương.

Trưởng tôn của Dịch gia, Dịch Vân Khanh, phong lưu tuấn tú dáng người xuất chúng, ba tuổi có thể đọc thơ, năm tuổi có thể viết thơ, sáu tuổi liền có kiến giải riêng, có thể nói là một thần đồng.

Vệ Đông Dương, dung mạo bình thường, dáng vẻ bình thường,thân phận bình thường, không thích khoa trương cũng không tìm được tài nghệ gì, thường thường nửa ngày nói không nên lời, có thể coi như là một người bình thường, không có gì nổi bật..

Một người bị nhị thúc ở trong kinh thành bức bách, một người bị đại bá trong nhà hãm hại, hai con người nguyên bản sẽ không gặp nhau nhưng vì bắt buộc lại có duyên gặp gỡ.

Kịch thấu: chính là một vị quân tử anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, hạc trong bầy gà bị nam thê xuất thân nông gia hấp dẫn, tiến lên con đường trung khuyển.

Nội dung:

Các nhân vật trong truyện: vai chính: Dịch Vân Khanh( hắn), Vệ Đông Dương (y) ┃ phối hợp diễn: Dịch lão thái gia, Dịch Vân Xuân ┃ cái khác: săn thú, làm ruộng, hoa đào…..

—————-

Review (by Review đam mỹ)

Cổ trang, chủng điền, trạch đấu, quan trường tranh đấu, tra công sau biến ôn nhu công x ôn nhu thụ

Công là thế gia công tử, kỳ tài trăm năm hiếm gặp nên bị chèn ép lấy nam thê để chặn đứng đường công danh. Thụ cũng là bị ép gả nhưng công không biết, nghĩ thụ tham giàu nên đường đường là đấng nam nhi lại chịu gả làm vợ. Suốt năm năm trời hai người thờ ơ lạnh nhạt.

Tới một ngày, gia tộc của công suy sụp phải chịu lưu đày. Thụ là người đứng ra cáng đáng mọi thứ trong nhà. Công dần cảm động và nhận ra đây là người mình muốn ở bên cả đời.

Truyện này dễ đọc, tình tiết cũng khá ổn, mỗi tội hơi dài và đoạn gần cuối có phần lạn vĩ. Công không hẳn là tra, tính ra anh cũng chỉ là một nạn nhân trong cuộc hôn nhân kia, ghét thụ là điều dễ hiểu. Lúc đầu đọc có hơi ghét anh, càng đọc càng thấy là một người đàng hoàng, thông minh, nhất là biết thích nghi hoàn cảnh chứ không mang nặng tư tưởng cổ hủ như người nhà.

————

Review (spoilreviewdammy.wordpress.com)

Đây là chuyện xưa kể về công thụ bị người nhà hãm hại ép buộc phải lấy nhau . Thụ sống trong nhà nhưng chồng ko yêu , trưởng bối ko thương còn thường xuyên chê trách , nói xấu , danh là phu nhân nhưng toàn phải làm công việc của người hầu . Nhưng thụ vẫn chịu đựng , rồi còn giúp gia đình nhà công kiếm dc cái ăn trong lúc khó khăn . Nhờ sự chân thành , nhân hậu của thụ đã làm công yêu mình , các trưởng bối trong nhà yêu thương .

Công lúc đầu cũng hận thụ vì phải lấy thụ mà anh không thể làm quan . Nhưng sau nhìn thấy được sự chân thành của thụ , công đã thay đổi trở nên yêu thương, bảo vệ thụ ( sau thành trung khuyển sủng thụ vô cùng ) . Nhờ tài trí của mình , công lập dc công trên chiến trường được làm quan to mang lại vinh hạnh cho gia đình , cho thụ một cuộc sống hạnh phúc sau này .

Cảm nhận cá nhân: Đọc truyện lúc đầu hơi ức chế vì thụ hiền quá bị ức hiếp ( chắc lúc giờ ad đọc toàn trạch đấu mà thụ cường nên lần đầu tiếp xúc thể loại này nên chưa tiếp thu dc ).Phần sau cũng ko thích lắm vì tác giả viết thụ như phu nhân trạch gia ấy mất hết nét mạnh mẽ , khoẻ mạnh lúc đầu của thụ . Ngoài hai điểm đó ra thì truyện ổn, sủng . Thụ sạch , công lần đầu quan hệ với thụ là sạch nhưng sau này nhà bắt lấy thêm 2 tiểu thiếp . Bà A thì sinh dc 2 đứa trai, sau này cầm hết tiền trong nhà dẫn theo hai đứa con bỏ đi. Bà B thì 1 đứa , nhưng sinh xong thì chết, sau này thụ xem thằng bé như con mình mà yêu thương

————-

Review (nangdiepan0206.wordpress.com)

Lâu lâu mới tìm được một bộ đam mỹ chất lượng như thế này! Nếu số phận đáng thương của người phụ nữ trong thời phong kiến đã được lột tả qua các tác phẩm văn học mà chúng ta từng được học và nghe thấy thì điều đặc biệt ở đây lại diễn ra ở một vị nam thê được gả cho công tử thế gia trong một gia tộc thư hương nổi danh cả trăm năm.

Như truyện Trọng sinh thành chó dẫn đường, cái ngược trong truyện không xuất hiện ở anh công Dịch Vân Khanh của chúng ta mà xuất phát từ phía gia đình của anh. Nói thế nhưng anh cũng ngược em đấy nhưng nó xuất hiện lâu trước đó và sau 3, 4 chương gì đó anh đã thương em rồi nên không cần màng nhé. Vệ Đông Dương – một chàng trai tuy không có tướng mạo và khí chất kiệt xuất gì nhưng lại vô cùng tài giỏi và thiện lương, nhưng tiếc thay số em nó lại bị tác giả ghẻ lạnh, cái may chưa tới nhưng xui đã ngập mặt, cha mất lúc em 12 tuổi, tài sản bị đại bá cướp đoạt thì thôi, nay lại còn bị ép gả cho một nam nhân khác, phá vỡ mộng cưới vợ sinh con, sống cuộc sống bình lặng của em, từ đây em thụ chính thức nâng ly từ biệt với con đường trai thẳng sau này. Khổ đã thế nhưng khi làm nam thê còn cực gấp trăm lần như vậy, bởi lẽ thân phận nam thê còn kém xa cả thiếp thất, thêm vào đó anh công chẳng thương gì em thụ, cưới em cũng chỉ là bắt buộc mà em cũng vô tình trở thành vật cản để nhị thúc chèn ép con đường tương lai hào nhoáng của anh thành ra anh hận em còn chưa hết huống chi là thương, thành ra để cho đám người trong nhà từ ông bà đến đám nô tỳ khinh em đến đáy xã hội.

Truyện logic vô cùng, tái hiện một cách chân thật, sinh động về xã hội phong kiến ngày xưa từ các lễ nghi cung bậc, khắt khe trong cách hành xử, sự trọng nam khinh nữ…ý lộn, nam thê. Mà mâu thuẫn chủ yếu ở đây xuất phát từ các thành viên trong gia đình khi mà cả nhà bị lưu đày đến Dương Châu. Đồng thời lúc này cũng là khi sự thật về lần cưới gả ấy của công thụ được phơi bày, tình cảm của hai người dần dần nảy sinh.

Khi đọc truyện này phải dành gần như đủ cảm xúc phong phú để cảm nhận truyện, anh công tuy nhìn thì tiêu sái mà mỗi lần bên em lại dễ thương chẳng khác nào một đứa trẻ, đã thế còn so đo tranh tình cảm của em thụ với thằng con, còn thụ tuy hiền lành nhưng không dễ dãi. Đặc biệt trong truyện, trước đó công đã có năm thê tứ thiếp nhưng đều rụng từ từ khi cả nhà công bị lưu đày, và người cuối cùng vì lầy lội quá mà anh bỏ luôn, cuối cùng là một lòng một dạ bên em, hai người cùng nhau trải qua từ lúc bị lưu đày nghèo rớt mồng tơi cho tới khi anh đứng trên ngưỡng cao danh vọng. Trong truyện ghét nhất chính là nhân vật Tam thúc và Tứ thúc của Dịch Vân Khanh, ngoài ra còn rất nhiều nhân vật khác đại diện cho những con người ỷ lớn hiếp bé. Thích nhất là khi đọc tới mấy đoạn những ông quan, bà phu nhân tỏ ra ta đây ăn hiếp thụ, cuối cùng đều bị phu phu Khanh – Dương xử hết, đọc mà thấy thỏa mãn gì đâu ấy!

———-

Review (by MeoDyen)

Thể loại *vốn dĩ mị đã nghĩ là NGÀN NĂM CHẢ THÈM ĐỌC* => Vừa cổ trang vừa chủng điền vừa… ít Hờ =(((((((( +

Nhưng đọc rồi mới thấm cái ý nghĩa “mỗi loại 1 cái hay”, bộ này đáng đọc lắm mọi người ạ! Thâm tình vô cùng! Sống trong đời sống cần có 1 chữ tình thêm chữ nghĩa.

Thụ là Đông Dương, bị ép làm nam thê cho một 1 người tài năng xuất chúng như Vân Khanh đã làm cho đôi bên đều cảm thấy khuất nhục. Một người vốn là nam nhân phải đi làm vợ, một người tài trí cao ngạo phải cưới nam??? Đây là tình huyết máu cún?? không đâu, chuyện bắt đầu thì cả gia đình đã đi đày rồi! Máu cún ở đây là gia đình”vương giả giàu có ngày xưa” ỷ vào bản thân mà hành hạ Đông Dương.

Để nuôi sống cả gia đình tay chưa bao giờ lấm đất, một mình em phải lăn lộn trên núi săn thú bán lấy tiền, bao lần gặp nguy hiểm, vậy mà 1 lần bị sói hổ bao vây 1 ngày không về, cả nhà kia còn trách em, may mắn kì ngộ được lang vương mà sau này thoát kiếp nạn. Một lần nữa vì kiếm cỏ linh chi mà té ngã bị thương, lại bị phạt quỳ vì tiểu thiếp quá vớ vẩn, em bỏ đi để lại phong thư bảo rằng đã trả hết nợ ÂN NGHĨA =)))) (éo, éo, éo, em trả quá thừa rồi).

May là truyện này Anh công Vân Khanh là 1 kẻ có đầu óc và thâm tình vô đối nên đã giải thích tất cả cho em, vì em đòi lại công đạo, mặt dày tìm em về. May mà có em, anh mới đi tòng quân được (vì cả gia đình ném lại cho ẻm chăm còn gì, không có ẻm thì nhà đó già trẻ lớn bé bị chiến tranh cho chết hết là chắc). Khổ sở đủ đường, hai người cũng trùng phùng nhưng sức khỏe em suy giảm hắn, cả nhà đó giờ đã biết thương và bảo vệ em. Nhưng 1 vài con nữ phụ thì đầu óc vẫn còn úng nước chán, dùng nhiều cách hạ lưu hại em… cuối cùng bị hại lại *đáng đời*

Nhờ tài năng bình phàm của mình, nhờ 1 vườn đào 8 cây độc nhất vô nhị mà Đông Dương cuối cùng cũng viên mãn nhân sinh, được làm Hầu gia, được làm nghĩa tử của Thái Hậu. Hai người trả hết ân nghĩa, giải quyết thù hận năm xưa rồi viên mãn nắm tay nhau đến già!

—————-

Link: https://lj275.wordpress.com/2015/01/01/muc-luc-nam-the-cua-te-tuong/