Hỡi cô gái vì sao cứ mãi buồn

Ngày ngày em chỉ một dòng trôi Chèo chống lại qua bến lở bồi Một buổi tàn thu trên bến đợi

Có người viễn khách ở phương trời

Người về năm trước thuở vào đông Ngày ấy xôn xao nhuộm pháo hồng Hoa cưới nhà ai giàn trước ngõ

Nàng se duyên thắm sánh vai chồng

Tôi buồn ngăn lệ đọng rèm mi Lỡ chuyến đò yêu biết nói gì Lòng đã dặn lòng… nhưng lại sợ

Phương trời hai lối rẽ phân ly

Hôm nay người ấy đã sang ngang Chậm bước mình tôi với lỡ làng Gió rét heo may về lạnh buốt…

Đời tôi – từ ấy… lại qua trang

Chỉ mong rằng anh sống tốt hơn thôi Bao chuyện cũ đã qua rồi anh ạ Đừng đánh mất mình, đừng để lòng sa ngã

Bởi niềm tin ai ngã giá mà mua ?

Đừng bon chen toan tính với hơn thua Sống ích kỷ và dối lừa người khác Cuộc đời này đã quá nhiều kẻ bạc

Đừng để bước chân anh lầm lạc lối về

Em quên rồi những đêm lạnh tái tê Quên anh với bao lời thề bỏ lỡ Hai chúng mình chỉ có duyên không nợ

Nên tình mình dành dang dở người ơi

Nước mắt em giờ cũng đã thôi rơi …

Anh hãy về và quên chuyện ngày xưa

Đời mây gió có chuyện lòng em kể Xuân dần qua là một thời dâu bể

Giấc mơ hoa đã vụn vỡ tan tành

Em quên rồi ! Ngày trái hãy còn xanh Nhờ khéo ủ nên đã thành quả chín Em ôm ấp giấc mơ đời phong kín

Xây lâu đài trên cát cuộc tình đau

Xuân qua rồi và ngày tháng trôi mau Con sóng xô nhận chìm lâu đài cát Trong phút chốc bỗng trở thành hoang mạc

Quay quắt cuộc tình dang dở vì đâu

Thôi cũng đừng mơ ước chuyện ngày sau Bởi mai đây biết có còn gặp lại Nhưng tình em dành cho anh mãi mãi…

Không thể nào thay thế được ai đâu

Thu lụi tàn Đông đỏng đảnh sang mau Đem giá buốt về tim em lần nữa Phương trời xa anh có hoài trăn trở

Thêm một lần rạn vỡ trái tim em

Em vẫn là em tình vẫn đầy Vẫn còn mộng mị vẫn mê say Vẫn hồn phiêu lãng ngoài sân vắng

Đợi nắng về tô sáng mắt ai

Em vẫn là em vẫn đợi chờ Vẫn gom nhung nhớ dệt thành thơ Vẫn ngồi khung cửa nhìn mưa đổ

Đếm những giọt sầu ngập lối mơ

Em vẫn là em vóc liễu gầy Vẫn còn ngập ngượng vẫn thơ ngây Vẫn thầm thì nhắn cùng cơn gió

Xin gọi mây về phủ tóc bay

Em vẫn là em chốn tịch liêu Vẫn buồn ngây ngất biết bao chiều Vẫn e lá rụng sầu cành mộng

Hụt hẫng đêm dài bởi tại yêu.

Em vẫn là em vẫn nhớ nhà Vẫn còn hoài tưởng những năm qua Vẫn chờ sao rụng canh khuya vắng

Để kết dây tình gởi xứ xa

Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ Góc quán quen nắng gắt trưa hè Ký ức nào, cơn mưa rất lạ

Của một thời hai đứa chung che

Người thành phố thưa dần nắng cháy! Gái cố đô đong đếm hạt sầu Sông ngàn tuổi con sông còn chảy

Mây mười lăm bạc trắng mái đầu

Em tìm anh, dư tình thuở ấy Anh nơi nào sao chẳng về đây À đây rồi, cơn mưa đầu hạ

Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây

Ký ức cũ khô cằn bỏng rát Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi Nắng hanh khô hương tình cũ nát

Mưa không về, nắng mãi người ơi…

Ơ kìa cô gái giữa đường câu Cô đứng mần chi dưới bóng cầu Ánh mắt vợi sầu rơi buồn bã

Chân buồn cô định bước về đâu?

Trời sắp tối rồi cô hỡi cô Vớt chi tơ nắng dưới đáy hồ Gói gém mần chi câu chuyện cũ

Mà để trong lòng dậy sóng xô?

Cô chắc cũng buồn chuyện giống tôi? Những phút phân ly đã qua rồi Có phải trong lòng cô đang nhớ

Bây chừ… nơi ấy chắc xa xôi?

Tôi đây kẻ chết đã nửa hồn Nửa hồn vương vấn nửa môi hôn Nửa tình tan nát miền tan nát

Một nửa tơi bời tạm dấu chôn

Nếu cô không chê, tôi tiễn về Ơ kìa cô gái mái tóc thề? Sao cứ hững hờ, im chẳng nói

Để khuyết nửa vành ánh trăng quê

Sáng nay lại đứng ngó dưới cầu Cô gái tên sầu đã về đâu? Chẳng quen chẳng biết sao buồn quá!

Đi rồi, có nhớ cái đường câu?

Người tình hỡi khi mô anh về lại Đêm mưa này riêng trăn trở mình em

Huế mùa sương buốt giá lạnh vai êm


Lòng gái Huế chỉ mong ngày tái ngộ

Đời giông tố em với người gặp gỡ Buổi sơ đầu răng có biết chi mô? Em có biết duyên tình rồi tan vỡ

Để lạc loài thân nữ bến Lăng Cô

Em quán vắng bến chờ mưa nắng gội Người lữ hành chưa mỏi gối chùng chân Thuyền biền biệt chẳng có ngày tương hội

Thuở từ ly thu ghé đã bao lần

Người tình hỡi! Bóng người xa xăm quá Chi rứa trời! Tội Tôn nữ hoài mong Họ nói cười hiu hắt dáng bên sông

Huế buồn thiu những bóng người xa lạ

Đời thênh thang em như là chiếc lá Người phong trần còn mơ chốn trời hoang Dẫu thiệp hồng người trở gót sang ngang

Em xin đợi một hồi âm thấu lạnh

Hạ dấu mình… thu về nữa đó anh Thu nay khơi em đơn lẻ sao đành Người thương Huế có thương lòng gái Huế?

Giữa thu tàn như xác lá mong manh…

Em vẫn bước gót trần in trên cát
Ánh hoàng hôn rọi mãi bến sông xưa Kỉ niệm cũ nhạt phai còn một nửa

Chốn tâm hồn lặng lẽ một nhành hoa

Bến đợi chờ con thuyền vẫn lướt qua Trái tim buồn em mang giờ hoá đá Giọt tình nồng đơn sơ giờ hết cả

Gom nhặt về em trả lại người xưa

Nước dâng tràn kỉ niệm một mùa mưa Vài tiếng ếch vẳng nghe nơi hốc đá Ánh trăng tàn nhẹ buông như chiếc lá

Lệ ưu sầu ướt đậm mặn mà rơi

Mùa đông này ôm cái rét lạnh hơi Từng nhịp đập rụng rơi đầy băng giá Trái tim buồn trao anh hồn xa lạ

Mối tình này sâu lắng sẽ tàn phai?

Tấm chân tình ước vọng một ngày mai Tiếng sáo diều thiên thai chiều vẫn cất Anh ra đi một đường tình đã khép

Mộng tan rồi khép lại một tình yêu.

Ngày lễ tình nhân ai nhớ ai Một thoáng mây trôi cứ trôi hoài Gợn màu mắt biếc tan trong gió

Giấu lại trong tim một sớm mai

Ai nhớ chăng ai chỉ một ngày Tình nhân hai đứa nắm chặt tay Cùng hẹn với nhau không buông nữa

Giờ cách xa rồi ai có hay

Lời hứa ngày xưa gió thoảng bay Ai thương ai nhớ buồn lắt lay Vẫn đợi vẫn chờ tình nhân hỡi

Người ở nơi nào chẳng đến đây?

Em ghé về trường cũ Mang chút nắng hanh vàng Ngó ngàng bên cửa lớp

Hồi ức nào lang thang

Mây buồn trôi đi hoang Phượng xanh rờn ủ rũ Đưa em vào giấc ngủ

Một thời em mộng mơ

Áo trắng đó anh ơi Em giấu vào trong mắt Mảnh thơ tình góp nhặt

Anh trao tiếng yêu đầu

Thuở ấy biết gì đâu Cứ ngỡ mình con nhỏ Lời yêu vừa bỏ ngỏ

Em chôn vào mai sau

Giờ em ghé về đây Gốc cây xưa vẫn thế Hàng ghế đá bâng khuâng

Đợi chờ người không đến

Giờ em đã biết yêu Người tình xưa tình cũ Em chua xót tình đầu

Người khóc thương tình cuối

Giá như ngày xưa ấy Viết tình buổi ban sơ Thì bây giờ có lẽ

Không lạc vào trời thơ!

Em vẫn ôm tình vẫn nhớ mong Vẫn nghe đêm lắng sắt se lòng Vẫn nghe hoài vọng xe con nhớ

Vẫn ngóng chờ người mỗi chớm đông

Vẫn ủ tình sầu sâu đáy tim Buồn so cô quạnh ánh trăng đêm Se se tiếng gió lòn khe cửa

Như trổi điệu đơn xé nỗi niềm

Nỗi niềm em biết sẻ chia ai Dồn nén đêm sâu tiếng thở dài Mắt dõi cô phòng giăng sợi nhớ

Gối đơn chăn lẻ dạ u hoài

Em muốn quên người chẳng nhớ mong Nhưng ngàn nhung nhớ xé tim lòng Ngoài kia thu trút buồn trên lá

Tay nhặt lá sầu thương nhớ đong…

Thuở ấy em mười tám Nào có biết mộng mơ Tim gầy chưa ngấn lệ

Anh chưa từng làm thơ

Rồi một ngày mưa rớt Nắng len vào mắt nâu Anh đem tình yêu đến

Là một vết hằn sâu

Thế là mình chung đôi Hoa thắm bỗng tươi màu Hoàng hôn buông tiếng hát

Gợi mộng tình mai sau

Qua mấy mùa phượng nở Hướng đời chợt thênh thang Em thấy lòng lo sợ

Khóc cho niềm riêng mang

Tình phai theo ngày tháng Anh biền biệt trời xa Theo tàn thu lá đổ

Bỏ lại ngày hôm qua

Nếu biết thế ngày xưa Khi anh đến tỏ tình Như cơn mưa đầu ngõ

Em trả về lặng thinh

Giờ riêng em, anh ơi! Chơi vơi mảnh tim gầy Thu qua rồi thu chết

Chỉ lá về ngang đây

Giờ mình em đơn côi Đi về phía chân trời Hoàng hôn buông lặng lẽ

Ôm nỗi lòng đầy vơi…

Chiều nay một chiều đông Nghe thèm giọt nắng hồng Thèm một vòng tay ấm

Cho đời bớt mênh mông

Người ơi đông bên nớ Có nhiều tuyết rơi không? Bên ni đông không tuyết

Chỉ bão tuyết trong lòng

Nhớ về đông năm ấy Tuyết trắng phủ đầy cây Trắng như màu áo cưới

Môi mắt nhìn đắm say

Rồi mùa đông lại sang Cuộc tình lỡ, tan hoang Tuyết vẫn trắng đầy lối

Trắng, như màu áo tang

Chiều nay một chiều đông Dù có giọt nắng hồng Dù có vòng tay ấm

Vẫn nghe buồn mênh mông.

Có phải hờn anh mắt nhỏ cay Buồn ôm lấy trọn suốt trong ngày Vì sao nỡ hẹn rồi không tới

Bỏ gió chiều khua chiếc lá bay

Trách hỏi vì sao nắng cũng rơi Mang mây phủ lấp cả vòm trời Cho hoa héo rụng ngoài sân trước

Để chạm hồn em khiến nhớ khơi

Có phải rằng anh quá hững hờ Hay do bé giận trách vu vơ Mà thôi chắc tại vì mưa đó

Mới để người ta bỏ nhỏ chờ

Giận khiến làm cho giấc chẳng nồng Sầu còn đọng lại quá mênh mông Rồi dâng mắt chạm pha cùng lệ

Giấc ngủ về đêm thổn thức lòng!

Em chờ đợi hoàng hôn rực tím
Mà mưa rơi thánh thót giọt sầu
Đáy mắt biếc hồn ai phong kín
Anh đi rồi nắng rụng về đâu?

Yêu là gì ơi hỡi người ơi?
Em riêng mang giấc mộng nửa vời
U sầu ướt từng cơn dư lệ
Anh nơi nào nắng có còn rơi?

Người biền biệt chân trời thăm thẳm
Hoàng hôn sầu một cõi thu giăng

Em sẽ quên đi mùa hoa trắng
Đã một thời sâu lắng tâm tư
Yêu khờ dại chuốc tình cay đắng
Anh giết tình bằng một hồn thu…

Gác vắng chiều nay buồn ngẩn ngơ
Tìm đâu hạnh phúc đã xa bờ? U hoài dạ cảm se câu nhớ

Khắc khoải tâm sầu dệt ý thơ

Bến cũ người đi còn quyến luyến Tình xưa kẻ ở vẫn mong chờ Sa chân một bước thành ngang trái

Đời úa tàn rồi những ước mơ.

Một thời dĩ vãng hóa ngu ngơ Đâu nữa ngày xưa những bến bờ? Âm hưởng tràn tay bao điệu nhạc

Sáng ngời ngập tứ mấy vần thơ

Băn khoăn lối mộng còn trông ngóng Khắc khoải tim côi vẫn đợi chờ Từ thuở yêu đương hoài lận đận

Sự đời được mất tựa cơn mơ!

Tình em đó theo gió mây trao gởi Để buồn thương mấy nỗi sẽ trôi xa Tình ngày xưa theo mắt lệ nhạt nhòa

Tim buốt giá còn chi hâm nóng lại

Tình em đó trao anh sao e ngại Nên tình buồn vương vãi tận trời mây Anh trách em sao nỗi nhớ chẳng đầy

Nên cơn lốc kéo đi ngày tháng mộng

Tình em đó giờ đây theo gió lộng Tít mù xa sao vang vọng đâu anh Chuyện ngày xưa…vụng dại cũng chẳng thành

Giờ chỉ có mong manh lời gió thoảng

Giữ làm chi chút niềm đau ai oán Cho tim lòng lấn choán những buồn thương Ta còn đây ..nhưng mộng chẳng bình thường

Hồn héo úa …vấn vương sầu muôn lối

Anh cứ mơ để hồn luôn chờ đợi Em cứ buồn cho vời vợi đừng tan Mình gặp nhau trong cay đắng vô vàn

Yêu nhau hỉ…một đời tìm đâu nhỉ

Chữ thương kia xin anh đem dấu kỹ Để muôn đời anh nhớ chỉ mình em Để ngàn năm em cảm giác êm đềm

Anh nhung nhớ… “một mình em thôi nhé”…

Hoàng hôn rưng rưng cảnh sắc chiều Nghiêng trời hoa trắng lạc hồn xiêu Thẫn thờ nét ngọc buồn tư lự

Nắng chẳng hong vừa một tấm yêu.

Mềm mại chiều vàng nhỏ lệ mây Nắng vương trên tóc đổ vai gầy Dấu in bóng lẻ dâng màu khói

Chiều bạc hương phai nhạn lạc bầy.

Tản mạn chiều buông lướt cánh đồng Mắt em dìu dịu khoảng mênh mông Đường xa bóng núi dài heo hút

Triền giấc tìm nhau chạm chướng phong.

Gom cả buổi chiều trải áng thơ Tiếng lòng day dứt thấy bơ vơ Tim khơi mực tím dòng tư tưởng

Rơi giữa im lìm giọt lệ khô.

Vài chiếc lá vàng nhẹ cuốn chân Ngó dải đời riêng lắm cơ trần Chiều quyện gió vỡ hồn ngơ ngẩn

Buồn nhạt má hồng bước lữ nhân.