Xuyên thành nữ chính phim cảm

Trang 1 của 4 trang 1 2 3 4 »

  1. Xuyên thành nữ chính phim cảm



    Vu Tình không chỉ một lần tò mò những nữ phụ trong tiểu thuyết NP kia thật sự sẽ không ghen tị với nữ chính sao?

    Gần đây Vu Tình đang xem một cuốn tiểu thuyết NP, thấy tên nữ phụ bên trong đó giống như tên mình liền tò mò mở ra xem, phát hiện soái ca bên cạnh đều thích nữ chính, thân là nữ phụ lại là bạn của nữ chính, đối với chuyện này cũng không có suy nghĩ gì, thậm chí thường xuyên trêu chọc nữ chính, quan hệ với nữ chính rất tốt.

    Vu Tình không tự giác thay thế nữ phụ thành mình, đại khái là bởi vì không phải là nữ phụ chân chính, cho nên lúc nào cô cũng sẽ suy nghĩ, nếu như là mình, mình có thể sẽ hắc hóa thành nữ phụ ác độc.

    lịch ra chap: 6-8c/ tuần

    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2022

  2. Chương 1.1

    Vu Tình lấy lại tinh thần lại thì phát hiện mình đang chống lên bồn rửa tay, không biết vì sao đầu có chút đau nhức, cô cau mày ngẩng đầu, phát hiện khuôn mặt trong gương lại không phải của mình.

    Nữ sinh trong gương mặc một chiếc váy phong cách học viện đen trắng, mái tóc ngắn xoăn xoăn, hai mắt rất to, mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng anh đào, mặt mày còn lộ ra vài phần ngây thơ, lúc này dù đang cau mày cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

    Vu Tình chớp chớp mắt, nữ sinh trong gương cũng chớp chớp mắt. Cô đưa tay sờ sờ mặt mình, rất trơn, chọc một cái, rất mềm.

    Vu Tình đến gần nhìn, phát hiện làn da của nữ sinh này rất đẹp, thậm chí cảm giác không có lỗ chân lông.

    Vu Tình véo mình một cái, có cảm giác đau a.

    Cô nhìn vào gương thở dài, không nghĩ tới đọc tiểu thuyết mười mấy năm, loại chuyện hiếm lạ này lại thật sự là sẽ phát sinh.

    Bây giờ cô rất chắc chắn rằng mình đã xuyên không, về phần xuyên vào đâu, cô đoán có thể là cuốn tiểu thuyết gần đây, dù sao đây cũng coi như là "kiến thức nóng trong ngành".

    Vu Tình sờ sờ trên người, phát hiện chiếc váy này thật đúng là có một cái túi, cô lấy điện thoại di động bên trong ra, mở wechat, thấy tên biệt hiệu của người được ghim là "Thanh Thanh của Tình Tình", sau đó phát hiện tên của mấy người mình kiểm tra đều có, rốt cục xác định mình thật sự xuyên vào trong tiểu thuyết nữ phụ cùng tên với mình.

    Trong tiểu thuyết này, Vu Tình cùng nữ chính Thanh Xuyên cùng với một đống nam chính đều là người trong giới thượng lưu, từ nhỏ đã chơi cùng nhau, hôm nay là sinh nhật nữ chính, bởi vì nữ chính không muốn mở to nên liền hẹn bạn bè ở trong một câu lạc bộ, thuận tiện tăng cường tình cảm cùng các vị nam chính.

    Vu Tình lại ghé sát vào gương nhìn khuôn mặt của mình, cảm thấy mình giống như một con búp bê tinh xảo, càng thêm tò mò nguyên thân thật sự chưa từng ghen tị với nữ chính sao?

    Dù sao mình cũng không tệ a.

    Vu Tình nhìn trái nhìn phải, cảm giác mình quả thực cũng không có góc chết.

    Điện thoại di động rung lên một chút, Vu Tình cầm lên nhìn, phát hiện là Thanh Xuyên gửi tin nhắn: "Sao cậu còn chưa về, sắp cắt bánh ngọt rồi!"

    Vu Tình trả lời: "Đây đây."

    Sau đó cô đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cũng may Vu Tình nói chuyện phiếm cùng nữ chính trên WeChat có nhắc đến số phòng, Vu Tình rất nhanh tìm được phòng.

    Đẩy cửa ra, Vu Tình cảm giác hô hấp của mình sắp ngừng lại. Đời này cô chưa từng thấy có nhiều soái ca như vậy cùng nhau xuất hiện trước mặt!

    Thân là nam chính của tiểu thuyết NP, tự nhiên ngoại hình của mỗi người đều không giống nhau, ôn nhu, phúc hắc, ánh dương chói lóa, đáng yêu, núi băng, có thể nói tất cả đều có.

    Vu Tình gào thét ở trong lòng: Nữ chính, cô bây giờ chính là một đứa trẻ! Học cái gì mà người lớn mới chọn hết làm cái gì! Trẻ em nên chọn a! Miễn là để lại cho tôi một người cũng được!

    "Tình Tình rốt cuộc cậu cũng tới rồi! Nhân tiện cậu cũng tắt đèn đi." Thanh Xuyên vừa mở miệng, Vu Tình liền không thể không cảm khái không hổ là nữ chính, giọng nói này đều giống như nước suối trong suốt êm tai dễ nghe vô cùng.

    Vu Tình tắt đèn bên cửa, ánh nến ấm áp chiếu lên mặt Thanh Xuyên. Phòng câu lạc bộ rất lớn, Vu Tình chậm rãi đi qua, Thanh Xuyên bị một đám nam nhân vây ở giữa, cô đội mũ sinh nhật, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ vì mọi người cùng nhau hát bài hát sinh nhật cho cô.

    Vu Tình cười hát bài hát sinh nhật cho cô, nhưng cô biết lúc này bên trong lòng cô lại rất bình tĩnh.

    Cô nhìn Thanh Xuyên, nghĩ thầm đây chính là nữ chính a.

    Vẻ đẹp này, rất đẹp, tất cả các từ trên thế giới này để mô tả cái đẹp đều có thể được sử dụng trên cô ấy.

    Mặc dù cô ấy mới chỉ mới 14 tuổi, cô ấy chỉ là một học sinh trung học. Vu Tình cảm thấy mình phục thật sự, mỹ nữ như vậy, cô gái mềm mại như vậy, ai sẽ không thích chứ?

    Vu Tình nhìn ánh mắt những người đàn ông kia đều nhìn chằm chằm cô ấy, bọn họ đều phát ra từ nội tâm hy vọng cô có thể vui vẻ.

    Mỗi một người bọn họ lấy ra đều là người nổi bật cùng lứa tuổi, mà bọn họ cũng có thể bởi vì cùng một người mà mặc kệ tất cả, cuối cùng chấp nhận sự thật nữ chính sẽ không chỉ thuộc về của mình.

    Vu Tình là phục, là vì cô cảm thấy Thanh Xuyên đáng giá, nhưng đồng dạng lại có một loại tâm tình khó hiểu.

    Thanh Xuyên là con cưng của thế giới này, cô ấy là tập hợp hào quang muôn trượng trong một thân, tuy Vu Tình cùng Thanh Xuyên kỳ thật coi như là cùng một loại người, nhưng Vu Tình không phải là "Vu Tình".

    Ban đầu cô chỉ là một cô gái bình thường, gia thế bình thường, diện mạo bình thường, kết giao với nhau cũng chỉ là người bình thường.

    Có lẽ nếu Vu Tình ngay từ đầu chính là "Vu Tình", thì cô có thể cùng Thanh Xuyên trở thành bạn tốt nhất của nhau.

    Nhưng Vu Tình có ký ức ban đầu. Khi một người đàn ông đi bộ quanh năm ở dưới đất thoạt nhìn thấy những người trên những đám mây, một cảm giác tự ti khó tả sẽ phát sinh.

    Thanh Xuyên quá hoàn mỹ, mặc dù cô ấy chỉ là một người giấy, là nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng lúc này đối với Vu Tình mà nói, cô ấy chính là một người sống động, một công chúa sáng bóng, thanh thuần thanh khiết.

    Cho dù "Vu Tình" cũng không kém, nhưng Vu Tình vẫn cảm thấy mình hiện tại vẫn là Vu Tình mà thôi, là Vu Tình bình thường kia.

    Những suy nghĩ muốn cùng nữ chính so cao thấp lúc đọc tiểu thuyết, muốn giống như nữ chính mở cả một hậu cung, vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.

    Dù sao hạt cát cho dù có sáng đến mấy cũng là hạt cát, mà kim cương cho dù bị bụi bặm bao phủ vẫn sẽ lấp lánh như trước.

  3. Chương 1.2

    Thanh Xuyên rất vui vẻ ước nguyện, thổi nến. Sau đó bật đèn lên, Thanh Xuyên mời Vu Tình cùng nhau cắt bánh ngọt.

    Vu Tình đi qua, chen đến bên cạnh cô, Tề Phong Vân, một trong những nam chính vốn ngồi bên cạnh cô ấy, không thể không dịch sang bên cạnh.

    Tề Phong Vân là nam chính kiểu chó sói nhỏ, hiện tại đang học lớp 11, tuy rằng anh ta không nói gì, nhưng Vu Tình cảm thấy trong lòng anh ta khẳng định muốn ném mình ra ngoài.

    Vu Tình nhìn Thanh Xuyên không hề phát hiện, lại dùng dư quang nhìn lướt qua Tề Phong Vân đang nhìn chằm chằm Thanh Xuyên, thầm nghĩ nhanh chóng chạy trốn nơi này.

    Vu Tình và Thanh Xuyên tay trong tay chia bánh ngọt cho mỗi người.

    Vu Tình cảm giác tay Thanh Xuyên rất mềm, làm nữ chính, mùi cơ thể dễ ngửi tự nhiên là không thể thiếu.

    Vu Tình ngửi thấy mùi hương như có như không trên người Thanh Xuyên. Càng cảm thấy đây là nữ chính a. Các nam chính đều tán gẫu, hoặc là đùa giỡn nữ chính, Vu Tình ngồi ở đó chỉ cảm thấy tay chân cứng ngắc, cả người không được tự nhiên.

    Lấy cớ lấy đồ uống trên bàn trà quay sang ngồi bên cạnh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

    Nữ chính vội vàng ứng phó với tu la tràng (1) cũng không chú ý đêm nay Vu Tình đột nhiên có chút yên tĩnh.

    (1) Tu la tràng: Một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một cảnh trong đó mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp, cũng chỉ cảnh chiến trường chém giết bi thảm. Trong truyện ý chỉ Thanh Xuyên đang ứng phó với nhóm nam chính.

    Ngược lại anh trai Vu Tình Vu Hựu nhìn em gái mình ngồi trong góc chơi điện thoại di động. Bữa tiệc lúc 10: 30 mới kết thúc, các tài xế của mỗi gia đình cũng đã chờ ở cửa câu lạc bộ.

    "Tiểu Xuyên Nhi, tối nay không phải chú và cô đều có việc không ở nhà sao? Em đến nhà anh ở đi." Tề Phong Vân tay đặt trên vai Thanh Xuyên, nửa ôm nói.

    Thanh Xuyên nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ quyết định này có khả thi hay không.

    Một nam chính khác là Hạ Chí vừa nghe nói liền vội vàng kéo cánh tay Thanh Xuyên dựa vào bên ngoài, ngón tay tự nhiên chui vào kẽ ngón tay Thanh Xuyên: "Đúng rồi, mẹ tớ hôm qua còn nhắc tới cậu, nếu không cậu dứt khoát đến nhà tớ ở là được rồi."

    Hạ Chí cùng tuổi với Thanh Xuyên và Vu Tình, diện mạo đáng yêu, là nam chính kiểu chó con.

    Anh trai Tề Phong Vân Tề Phong Phàm đang học năm ba đại đọc, đồng thời đã bắt đầu tiến vào công ty nhà mình quen thuộc với nghiệp vụ, anh ta thấy hai người tranh cãi, liền tới pha một cước: "Xuyên Xuyên, anh vừa mới vào công ty có rất nhiều việc phải làm, hôm nay là vì sinh nhật em nên cố ý xin nghỉ, lần sau gặp lại em cũng không biết là khi nào, đêm nay đến nhà anh đi, nhé?"

    Nói xong còn tới sờ đầu một cái.

    Vu Tình đi ở cuối cùng nhìn bọn họ vì Thanh Xuyên tranh tới tranh lui, lại liếc mắt một cái nhìn Vu Hựu.

    Vu Hựu đang đọc lớp 9, là nam chính cao lãnh cứng rắn, cho dù thích cũng không giống như nam chính khác chủ động dùng tay động chân quấn lấy nữ, chỉ có thể ở một bên yên lặng ẩn nhẫn, anh ấy có kiên trì của mình, không muốn bởi vì hành vi của mình mà thân cận với Thanh Xuyên.

    Anh ấy hy vọng Thanh Xuyên và mình là hấp dẫn nhau từ sâu trong nội tâm của nhau, chứ không phải là cử chỉ thân mật lưu luyến bên ngoài.

    Anh ấy một mực chờ Thanh Xuyên tiết lộ tín hiệu thích cho mình, nếu như Thanh Xuyên cũng thích anh ấy, như vậy anh ấy mới có thể bắt đầu hành động.

    Vu Tình nhìn Vu Hựu và khóe miệng mím chặt của Vu Hựu, chỉ cảm thấy anh mình có chút ngốc. Tục ngữ nói rất hay, hài tử biết khóc mới có đường ăn, huống hồ anh ấy còn là nam chính tiểu thuyết np, bên cạnh nữ chính nhiều yến yến oanh oanh quấn thân như vậy, Vu Hựu muốn xếp hàng cũng phải xếp hàng đến nhà bà ngoại a.

    Nguyên tác Vu Hựu chính là người cuối cùng mới ăn được nữ chính, trong đó còn không thể thiếu thần trợ công của Vu Tình ở một bên.

    Nhưng mà dựa theo tâm tính hiện tại của Vu Tình mà nói, cô cũng không có suy nghĩ muốn trợ công cho Vu Hựu.

    Thanh Xuyên cuối cùng vẫn bị hai anh em Tề gia dỗ dành quyết định đến Tề gia qua đêm.

    Vu Tình sau khi nói lời tạm biệt với cô ấy liền dẫn đầu lên xe nhà mình.

    Vu Tình nhìn phong cảnh thoáng qua ngoài cửa sổ xuất thần nghĩ tương lai nên làm cái gì bây giờ. Cô thậm chí hy vọng sẽ được xuyên trở lại khi cô thức dậy.

    Mặc dù hiện tại cô đã trở thành người mình vẫn luôn hâm mộ, nhưng cô vẫn muốn về nhà, trở về Vu Tình bình thường kia.

    Cô cảm thấy mọi thứ ở đây không phù hợp với cô. Không có gì ở đây thuộc về cô cả.

    Vu Tình cảm thấy nếu mỗi ngày mình đều giả bộ rất tốt với Thanh Xuyên, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị nhìn thấu. Mà nếu như bị phát hiện, những nam chính kia khả năng cũng sẽ cách xa cô hơn.

    Cô có thể sẽ dần dần rời khỏi vòng tròn này.

    Nhưng Vu Tình cũng không phải rất muốn không bị hào quang của đoàn nhân vật chính chiếu rọi a! Nhỡ sau này có nhu cầu gì, những người này đều là tài nguyên a!

    Nếu Vu Tình thích Thanh Xuyên thì còn tốt, nhưng vấn đề là đối mặt với Thanh Xuyên, Vu Tình ngoại trừ cảm giác tự ti khó tả kia, còn xen lẫn một chút ghen tị của nữ nhân đối với nữ nhân.

    Vu Tình lần đầu tiên thống hận trong một quyển tiểu thuyết không có nam phụ, ngay cả người có thể ghép đôi với mình cũng không có!

    Phàm là soái ca, đều bị nữ chính thu vào trong túi rồi còn đâu. Ngay cả tác giả vốn dĩ đại khái cũng lười viết về Vu Tình, cuối cùng chỉ nói sau khi cô đi du học, liền tiếp tục chuyên tâm miêu tả những chuyện của nữ chính cùng nam nhân của cô ấy.

    Từ đầu đến cuối, Vu Tình chính là một công cụ trợ giúp tình yêu của người khác mà thôi. Vu Tình rơi lệ trong lòng.

    Vu Tình đang cảm thấy đầy ưu sầu về cuộc sống tương lai của mình, cũng không phát hiện Vu Hựu luôn nhìn cô. Vu Hựu cảm giác hôm nay Vu Tình im lặng có chút dị thường, anh cảm giác tâm tình của cô không biết vì sao hình như có chút sa sút, nhưng lại cảm thấy đứa em gái tính tình luôn kêu gào có lẽ chỉ là đột nhiên tâm tình không tốt thôi.

    Có lẽ nó sẽ trở lại bình thường vào ngày hôm sau. Hơn nữa bản thân anh cũng không phải là người rất thân thiết đối với em gái mình, có chút tình cảm cũng chỉ biết dùng hành động để biểu đạt. Cho nên cũng chỉ chú ý thêm vài lần, cũng không hỏi nhiều.

  4. Chương 2.1

    May mắn Vu Tình và Thanh Xuyên không cùng lớp.

    Vu Tình học lớp 2, Thanh Xuyên và nam chính chó con Hạ Chí ở lớp 1.

    Cô và Thanh Xuyên gặp nhau thì chỉ có buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm, với buổi tối tan học cùng nhau đi ra khỏi cổng trường một đoạn đường.

    "Thanh Thanh, trong khoảng thời gian này tớ cũng không đi cùng cậu được."

    Hạ Chí mượn ưu thế tự nhiên cùng lớp của mình và Thanh Xuyên, luôn cùng các cô ăn cơm, tan học.

    Hạ Chí vừa nghe Vu Tình nói lời này, ánh mắt đều sáng lên. Điều này có nghĩa là hai người có thời gian ở một mình khi họ đi học.

    Hạ Chí và Thanh Xuyên ngồi cạnh nhau, Vu Tình ngồi đối diện Thanh Xuyên. Vu Tình vừa nói vừa nhìn Hạ Chí một cái, Hạ Chí bắt được ánh mắt Vu Tình, cho rằng Vu Tình muốn trợ công thần cho cậu ta.

    Vu Tình thấy bộ dáng một thiếu niên có một cái đuôi ở phía sau, sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại suy nghĩ của cậu ta.

    Cô nghĩ cứ để cậu ta hiểu lầm như vậy cũng rất tốt, tiện nghi tự nhiên lấy được ngại gì không lấy.

    "A, vì sao vậy?" Giọng điệu Thanh Xuyên có chút sa sút.

    "Sắp thi giữa kỳ rồi, tớ quyết định làm lại người! Học tập chăm chỉ! Cho nên tơ dự định mỗi ngày sau giờ học vừa chờ anh trai vừa học!" Vu Tình cố ý nghĩ cách nói.

    Thanh Xuyên cười trêu ghẹo: "Chi bằng cậu quên đi, cậu còn chưa nhận ra hiện thực sao? Nhiều nhất là cậu sẽ nằm trên bàn chơi điện thoại di động thôi."

    Vu Tình trừng mắt nhìn Thanh Xuyên một cái, chọc cho Thanh Xuyên cười một trận.

    Hạ Chí sợ Vu Tình đổi ý, liền nói: "Sao có thể nói như vậy, nhỡ Vu Tình lần này thật sự thay thì sao. Chúng ta nên ủng hộ cậu ấy."

    Vu Tình cảm thấy vẫn là Hạ Chí tốt, đề tài này cũng cứ như vậy cười cười qua đi.

    Vu Tình ở trong lòng "nice" một chút, sau đó thừa dịp Thanh Xuyên không chú ý vụng trộm dùng điện thoại gửi cho Hạ Chí một tin nhắn wechat.

    "Nhớ kỹ đại ân đại đức của tôi đi."

    Thuận nước đẩy thuyền ngồi ở vị trí trợ công này. Tức là có thể giảm bớt tiếp xúc với nữ chính, lại có thể được Hạ Chí nợ một ân tình, thế chẳng phải là quá tốt đẹp sao. Vu Tình vui vẻ trở lại lớp học, chuẩn bị nhanh chóng hoàn thành bài tập về nhà.

    Trường Vu Tình tuy rằng là trường tư thục, nhưng trình độ lại là đỉnh cao, số lượng bài tập cũng không khác gì trường công lập bình thường, chỉ là độ khó có chút khó.

    Cũng may Vu Tình tuy rằng đang học đại học, nhưng cũng làm gia sư cho học sinh trung học, những kiến thức này cũng không quên, cho nên viết cũng không phải rất vất vả.

    Vu Tình cảm thấy làm nữ phụ hơn phân nửa là không có hy vọng quá lớn, dù sao hào quang nữ chính trong tiểu thuyết này quá mức cường đại, hơn nữa trước mắt mà nói bên người phần lớn đều là người 14 15 tuổi, Vu Tình nhìn bọn họ liền cảm giác giống như nhìn một đám con nít, cũng sẽ không có suy nghĩ gì.

    Cho dù thật sự có suy nghĩ gì, những người đó cũng hơn phân nửa sẽ thích nữ chính, cho nên Vu Tình quyết định trước tiên nên làm sự nghiệp hưởng thụ cuộc sống quý tiểu thư một chút là được rồi.

    Trong nguyên tác thành tích của Vu Tình chỉ là bình thường, hơn nữa phía trước Vu Tình còn có một Vu Hựu chống đỡ, công ty gia tộc kia có Vu Hựu kế thừa là được rồi, Vu Tình chỉ cần làm đại tiểu thư ăn uống vui vẻ là được.

    Nghĩ như vậy Vu Tình lại cảm thấy đây quả thực chính là tới hưởng lạc đi. Nhược điểm duy nhất có thể là chơi đùa đàn ông có chút khó khăn đi.

    Vu Tình vốn là một sinh viên đại học bình thường độc thân 23 năm, trong thời gian rảnh rỗi thỉnh thoảng sẽ kêu rên một chút rốt cuộc khi nào mới có thể yêu đương a.

    Bây giờ có điều kiện bên ngoài ưu tú như vậy, nhưng nam nhân chất lượng bên cạnh đều thuộc về nữ chính.

    Cô cảm thấy nếu muốn tìm được máu tươi chất lượng cao, nói như thế nào cũng phải chờ thêm vài năm nữa.

    Vài năm rồi lại vài năm, vài năm sao mà lâu thế a.

    Học sinh lớp 9 vì sắp thi trung học phổ thông cho nên đều tự học buổi tối, Vu Tình đã nói với tài xế nhà mình sau này không cần một mình đón cô, cô chờ Vu Hựu cùng nhau về nhà.

    Vu Tình nhanh chóng làm bài tập về nhà trong quá trình chờ Vu Hựu. Chờ chuông tan học của lớp 9 vang lên, bài tập về nhà của Vu Tình cũng vừa mới hoàn thành.

    Vu Tình thu dọn cặp sách xong, cũng không có lên lầu tìm Vu Hựu, mà là lựa chọn ra xe nhà mình chờ anh ấy.

    Người lái xe Vu gia là một tài xế đã lớn tuổi, Vu Tình và Vu Hựu bình thường đều thân thiết gọi ông ấy là Chú Lý.

    Chú Lý lúc cùng Vu Tình chờ Vu Hựu hỏi cô: "Sao đột nhiên cháu muốn chờ anh trai về nhà thế?"

    "Bởi vì cháu dự định học tập chăm chỉ!"

    "Ồ?"

    "Cháu cảm thấy học ở trường sẽ hiệu quả hơn học ở nhà, cho nên cháu liền quyết định sau này vừa chờ anh trai cháu vừa học, như vậy còn tiết kiệm cho chú không cần chạy nhiều chuyến a."

    "Ha ha, cháu muốn chăm chỉ học tập thì tìm anh trai cháu không phải là được sao? Anh trai cháu có thành tích tốt như vậy cơ mà."

    Vu Tình cười hắc hắc, có chút không biết xấu hổ: "Anh cháu quá hung dữ, cháu sợ anh ấy mắng cháu ngu ngốc."

    "Làm sao có thể được, anh trai làm sao có thể ghét bỏ em mình chứ."

    Lúc Vu Hựu lên xe thì bất ngờ phát hiện Vu Tình cũng ở trong xe.

    "Sao em không về nhà?"

    Chú Lý thay cô trả lời: "Nha đầu này nói dự định học tập thật tốt, thừa dịp chờ cháu học ở trường thì chăm chỉ học bài."

    Vu Hựu nhướng mày, ngoài ý muốn nhìn Vu Tình.

    Vu Tình bị Vu Hựu nhìn liền không được tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

  5. Chương 2.2

    Vu Hựu nhướng mày, ngoài ý muốn nhìn Vu Tình.

    Vu Tình bị Vu Hựu nhìn liền không được tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Vu Tình chính là người nhìn thấy thứ gì đẹp mắt sẽ không tự giác dời ánh mắt, ở trên đường cái nhìn thấy người đẹp, cũng không dám nhìn thêm vài lần.

    Vu Hựu rất đẹp trai, đeo kính, Vu Tình cảm thấy cuối cùng anh ấy hẳn là sẽ trưởng thành bộ dạng bên ngoài lịch sự, bên trong phúc hắc.

    Hơn nữa Vu Tình nhớ rõ Vu Hựu hình như còn có nốt ruồi nước mắt. Loại hình diện mạo này rất chọc Vu Tình, lúc trước Vu Tình đọc tiểu thuyết đã rất thích diện mạo này của anh ấy.

    Lúc này bị anh ấy nhìn, chỉ cảm thấy gấp gáp không được tự nhiên, không dám nhìn anh ấy.

    Tuy rằng hôm nay Vu Tình thoạt nhìn giống như lúc bình thường, nhưng Vu Hựu chính là cảm thấy cô có chút không thích hợp. Nhưng cụ thể có gì không đúng, cũng nói không nên lời.

    Một khi một người nghi ngờ một cái gì đó, họ sẽ vô thức chú ý nhiều hơn đến vấn đề đó.

    Trưa hôm đó, lớp của Vu Hựu bởi vì có liên tiếp hai tiết thi, cho nên được nghỉ sớm có thể ăn cơm sớm.

    Thời gian hết tiết vào buổi trưa của lớp 9 muộn hơn so với lớp 7 và lớp 8 là mười phút.

    Vu Hựu gọi đồ ăn xong vừa vặn nhìn thấy bọn Vu Tình đang ăn cơm. Vu Hựu suy nghĩ một chút rồi nói chuyện với bạn học ăn cơm cùng, sau đó đi tìm bọn Vu Tình.

    Vu Tình đang chuyên tâm ăn cơm, Hạ Chí ở đối diện không ngừng nói chuyện với Thanh Xuyên.

    Vu Tình cảm giác được bên cạnh có một người ngồi xuống.

    Hạ Chí có chút ngoài ý muốn nhìn Vu Hựu: "Hựu ca sao hôm nay anh lại xuống sớm như vậy?"

    Vu Hựu nói: "Thi."

    Thanh Xuyên ở một bên nói: "Thật trùng hợp, em cảm thấy sau khi anh lên lớp 9, bọn em hình như không ăn cơm với anh lúc nào vào buổi trưa thì phải."

    Khóe miệng Vu Hựu nhếch lên một chút. Vu Tình thoáng nhìn thấy Khóe miệng Vu Hựu nhếch lên một chút chỉ cảm thấy cạn lời.

    Cô cảm thấy ngày hôm nay của mình làm sao mà ngắn vậy, thế mà lại còn gặp Vu Hựu.

    Vốn là một bộ phim ba người, cô thật vất vả mấy ngày nay có chút thích ứng một chút, có thể an tâm ăn cơm.

    Bây giờ thì hay rồi, bộ phim bốn người này kiểu gì cũng lòi ra tu la tràng.

    Vu Tình chỉ hy vọng có thể nhanh chóng ăn xong sau đó rời xa nơi thị phi này, cô cũng không phải Vu Tình gốc, mà nhiệt tình với việc xem tiết mục tranh Thanh Xuyên của hai nam nhân này.

    Tuy Vu Tình là người đọc tiểu thuyết rất thích xem cảnh có tu la tràng, nhưng nếu trong tu la tràng có cô, cô chắc chắn sẽ không thích.

    Nhìn nhiều người tranh Thanh Xuyên như vậy, cô sẽ có một loại cảm giác mất mát nhỏ.

    Sau tất cả, ai mà không muốn có một thẻ VIP trong trái tim của người khác chứ? Vu Tình nhanh chóng ăn cơm xong, sau đó nói: "Lát nữa tớ còn có việc, đi trước đây." Sau đó vội vã rời đi.

    Vu Hựu nhìn thoáng qua Vu Tình không nói gì. Hạ Chí và Thanh Xuyên vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Vu Hựu lại đang suy nghĩ nguyên nhân Vu Tình gần đây không thích hợp.

    "Còn anh thì sao?" Vu Hựu tự nhiên bị gọi có chút mờ mịt: "..."

    Thanh Xuyên cười một chút: "Hóa ra anh cũng có lúc như vậy."

    Hạ Chí lặp lại lời vừa rồi: "Nghe nói học sinh giao lưu của Lam Giáo sắp tới, khối các anh có không?"

    "Không biết, có thể không có."

    Hạ Chí gật gật đầu: "Cũng đúng, dù sao cũng đã lớp 9 rồi."

    Thanh Xuyên cảm thấy Vu Hựu hình như có chút cảm giác không yên lòng, liền hỏi một chút: "Sao em lại cảm thấy anh không yên lòng vậy."

    "Đang nghĩ đến đề thi vừa mới làm."

    Hạ Chí có chút kinh ngạc: "Em còn tưởng rằng anh thi xong thì cái gì cũng không nghĩ."

    Vu Hựu nhìn cậu ta một cái: "Đang nghĩ một cách giải khác."

    Hạ Chí: "..."

    Thanh Xuyên ở một bên cười vui vẻ.

    Vu Hựu suy nghĩ cả một buổi trưa cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ đành bỏ qua.

    Thanh Xuyên phát giác tâm tình Vu Hựu hôm nay hình như không tốt lắm, Vu Hựu nói cũng có thể lừa gạt Hạ Chí.

    Bình thường Thanh Xuyên luôn có thể cảm giác được ánh mắt Vu Hựu nhìn chăm chú vào mình, nhưng hôm nay thì không.

    Hôm nay là thứ sáu, vì vậy Thanh Xuyên quyết định tối nay đến nhà Vu gia chơi.

  6. Chương 3.1

    Sau giờ học, Thanh Xuyên vứt bỏ Hạ Chí lúc nào cũng dính người, chạy đi tìm Vu Tình.

    "Tình Tình!"

    Vu Tình đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng quay đầu lại liền thấy Thanh Xuyên đi tới.

    "Tình Tình, hôm nay thứ sáu mà cậu còn không về nhà sớm hơn một chút sao?" Thanh Xuyên thân mật ôm cánh tay Vu Tình hỏi.

    "A.. Tớ.." Vu Tình không quen rất gần gũi với người mà mình rất không thân, cho nên lúc Thanh Xuyên dán tới, cô theo bản năng sẽ muốn rời xa cô ấy, nhưng mũi vẫn nhịn không được ngửi hai cái.

    Trên người Thanh Xuyên có một mùi rất dễ ngửi, rất thơm.

    Vu Tình mỗi lần đều không nhịn được ngửi rất nhiều.

    Vu Tình cảm giác mình cũng muốn như vậy, ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật.

    "À, cậu có cảm thấy hôm nay Hựu ca có chút không thích hợp không?"

    Người ở bàn trước của Vu Tình đã rời đi, cô ấy liền ngồi vào bàn trước, quay đầu nói chuyện với cô.

    "Hả? Có không?" Vu Tình nghi hoặc.

    Cô cảm thấy hôm nay Vu Hựu rất bình thường.

    "Sao cậu một chút cũng không quan tâm anh mình thế chứ!"

    "Tại sao tớ phải quan tâm đến anh ấy? Cái này không phải là có cậu quan tâm là đủ rồi sao?" Vu Tình trêu chọc.

    Buồn cười, một nữ phụ như cô quan tâm nam chính, còn muốn sống không vậy?

    Thanh Xuyên trừng mắt với Vu Tình một cái, hai tay đan xen ghé vào lưng ghế, quần áo bởi vì động tác của cô mà hơi căng một chút.

    Vu Tình loáng thoáng nhìn thấy phía sau cổ Thanh Xuyên có một vết đỏ.

    Vu Tình hơi kề sát vào cô, ngón tay cách quần áo nhấn một chút: "Hạ Chí làm à?"

    Thanh Xuyên nhất thời không kịp phản ứng: "Hạ Chí gì?"

    Sau đó lập tức hiểu được cô đang nói cái gì, mặt trở nên có chút đỏ: "Ừ."

    Vu Tình cảm thấy hôm nay mình hẳn là làm công cụ cho Thanh Xuyên và Vu Tình thúc đẩy đường dây tình cảm, liền vừa chậc chậc vừa lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho chú Lý, bảo ông ấy đến đón.

    Thanh Xuyên hờn dỗi vỗ Vu Tình một cái

    Cô nhìn thấy Vu Tình nhắn tin cho chú Lý, liền nghiêng đầu nói với cô: "Hôm nay tớ đến nhà cậu chơi nhé."

    "Được, cậu mang cặp xách tới đây chờ đi."

    "Được!" Sau đó, đi nhanh như một con bướm.

    Những người xung quanh gặp cô đều nhịn không được nhìn cô một cái.

    Khuôn mặt tươi cười của Vu Tình chậm rãi thu hồi sau khi Thanh Xuyên đi.

    Đến nhà cô, tìm lý do tìm Vu Hựu thì có, sau đó giả vờ lơ đãng bị Vu Hựu phát hiện dấu hôn trên người mình, Vu Hựu ghen tuông, hai người bắt đầu ủ nước tương.

    Nội dung phim Vu Tình đã nhớ kỹ rồi, thậm chí nếu cô hỏi Thanh Xuyên vì sao cô lại rời đi lâu như vậy, cô đều có thể tưởng tượng được Thanh Xuyên trả lời cô như nào.

    Trên mặt cô ấy nhất định ửng đỏ, miệng bị hôn có chút sưng lên, ánh mắt có chút phiêu ly nói: "Đi vệ sinh."

    "Haizz." Vu Tình thở dài thật sâu.

    Hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp để trở thành một người công cụ.

    Vu Hựu lên xe phát hiện Vu Tình không có ở đây, còn chưa đợi anh hỏi, chú Lý đã nói: "Tình Tình cùng Thanh Xuyên về nhà trước, hôm nay thứ sáu mà, tiểu nha đầu có lẽ cũng muốn thả lỏng một chút."

    Vu Hựu "Ừm" một tiếng.

    Tuy rằng cũng mới vài ngày, nhưng Vu Hựu thế nhưng bắt đầu cảm thấy bên người có chút trống rỗng.

    Vu Hựu bình thường luôn có thể dùng dư quang cảm nhận được sự tồn tại của Vu Tình.

    Vu Tình không giống trước kia, vừa lên xe đã bắt đầu cúi đầu chơi điện thoại di động, hiện tại con bé luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

    Có một lần Vu Hựu nhìn Vu Tình có chút lâu, Vu Tình quay đầu lại hỏi anh vì sao luôn nhìn mình.

    Sự thẹn thùng của nữ sinh khiến khi cô nhìn anh một cái liền khiến anh không nhịn được dời ánh mắt ra chỗ khác.

    Vu Hựu cảm thấy gần đây cô và mình có chút xa lạ, bình thường Vu Tình luôn ở bên tai anh giống như một con chim sẻ nhỏ ríu rít nói không ngừng, đối với mình luôn luôn là một da mặt dày, sẽ không giống như ngày đó có vẻ ngượng ngùng như vậy, cũng sẽ không giống như gần đây, ngay cả nhìn cũng không nhìn mình.

    Vu Hựu không nói rõ được cảm giác này là gì.

    Nếu như bình thường Vu Hựu nhất định sẽ trả lời cô một câu "Tự mình đa tình", nhưng lời nói đến bên miệng không biết tại sao lại biến thành: "Em không nhìn anh, sao biết anh đang nhìn em?"

    Lời nói vừa phát ra miệng, hai người đều có chút khiếp sợ.

    Anh nhìn Vu Tình đang mở to hai mắt hỏi mình: "Sao anh cũng bắt đầu nói chuyện bẩn thỉu vậy?"

    "Em, em bị cái gì kích thích à?"

    Vu Hựu nói xong cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, quay đầu cũng không định nói thêm gì nữa.

    Hiện tại hồi tưởng lại, Vu Hựu mới chú ý tới câu "cũng" kia của Vu Tình.

    Cũng? Có ai cũng nói với con bé trước đó à?

    Hay là.. Chỉ là ngữ điệu bình thường?

    Thời gian Vu Hựu về nhà vừa vặn là giờ cơm, lúc anh về đến nhà đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong.

    Cha Vu bày bát đũa lên bàn chào nói Vu Hựu nhanh chóng rửa tay ăn cơm.

    Mỗi lần Thanh Xuyên đến Vu gia, mẹ Vu đều bảo bảo mẫu nghỉ ngơi tự mình xuống bếp, cha Vu liền xuống làm phụ.

    Vu Hựu đáp một tiếng nói: "Con đi thay quần áo trước."

    Cha Vu xoay người đi vào phòng bếp bưng thức ăn: "Vậy con thuận tiện gọi Tình Tình cùng Tiểu Xuyên xuống luôn."

    "Vâng."

    Lúc anh đi lên, gõ cửa phòng Vu Tình hô một câu: "Ăn cơm rồi."

    Thanh Xuyên mở cửa đi ra: "Đây đây, Hựu ca, anh về rồi à."

    "Ừm, anh đi thay quần áo trước."

    Thanh Xuyên vâng một tiếng sau đó xuống lầu, Vu Hựu trở về phòng mình thay quần áo nhà.

  7. Chương 3.2

    Vu gia là nhà hai tầng, cha mẹ Vu ở tầng một, Vu Tình cùng Vu Hựu ở tầng hai. Sau khi đi lên tầng hai có một hành lang, bên trái là phòng Vu Tình, bên phải là phòng Vu Hựu, ở giữa là phòng vệ sinh.

    Phòng ban đầu của Vu Tình chính là phòng bên trái phòng vệ sinh, cho nên luôn phản xạ có điều kiện liền muốn đi đến phòng Vu Hựu.

    Mặc dù những ngày này đã thay đổi rồi, nhưng đôi khi vẫn đi qua bên trái.

    Vu Tình đi vệ sinh xong rửa tay, thấy wechat vang lên không ngừng, cô cúi đầu vừa xem tin nhắn vừa trở về phòng, kết quả bất giác đi tới phòngVu Hựu.

    Vu Tình mở cửa xong mới phản ứng lại mình đi nhầm, lúc mở cửa Vu Hựu đang cởi quần áo.

    Thân thể thiếu niên trắng nõn thanh gầy, dưới ánh đèn có chút trắng phát sáng, Vu Tình kinh ngạc phát hiện Vu Hựu thế nhưng còn có cơ bụng cùng đường nhân ngư. Dù sao bình thường cũng không thấy Vu Hựu có thói quen vận động gì.

    Vu Hựu bởi vì cửa đột nhiên mở ra mà dừng động tác lại, anh nhìn Vu Tình vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.

    Vu Tình và Vu Hựu đã sớm có ý thức lảng tránh nhau, cho nên Vu Hựu hiện tại bị Vu Tình nhìn thẳng như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên.

    Anh nhanh chóng thay quần áo hỏi Vu Tình chuyện gì.

    Vu Tình dừng một chút nói: "Gọi anh ra ăn cơm."

    "Em đi trước đi, anh rửa tay một cái."

    Vu Tình "Ò" một tiếng, nghiêng người ý bảo Vu Hựu ra khỏi phòng.

    Vu Hựu thuận tiện rửa tay ở phòng vệ sinh tầng hai.

    Vu Tình suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi: "Anh vậy mà cũng có cơ bụng?"

    Vu Hựu liếc cô một cái.

    "Em thấy bình thường anh cũng không vận động nhiều gì đâu."

    Vu Hựu không để ý tới cô, rửa tay xong đi thẳng xuống lầu.

    Vu Tình cảm thấy mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, thân là nam chính, dáng người làm sao có thể không tốt.

    Vu Tình đi theo phía sau có chút ảo não khi đặt câu hỏi, không nghĩ tới Vu Hựu đột nhiên nói: "Lúc em không nhìn thấy thì vận động."

    Vu Tình có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng anh ấy không có ý trả lời câu hỏi của cô.

    Dù sao ở trong nguyên tác, Vu Hựu không để ý đối với Vu Tình, như vậy mới thể hiện anh ấy là nam chính núi băng cao lãnh.

    Vu Tình cũng không phải thật sự là em gái Vu Hựu, không có cách giả bộ thân cận như Vu Tình nguyên tác, cô luôn có một loại cảm giác mình dán mông lạnh vào mặt nóng. (1)

    (1) Mặt nóng dán mông lạnh (热脸贴冷屁股) : Là một câu thành ngữ của TQ, nghĩa là bị hắt hủi mặc dù thể hiện ý định tốt, thể hiện tình cảm ấm áp nhưng gặp phải sự quở trách lạnh lùng, nhiệt tình không được đáp lại, v, v

    Lúc ăn cơm, mẹ Vu gắp thức ăn cho Thanh Xuyên: "Hôm nay Tiểu Xuyên ở nhà cô không?"

    Thanh Xuyên cảm ơn nói: "Không được đâu cô, hôm nay con phải về nhà."

    Vu Tình nhìn về phía Thanh Xuyên: "A? Cậu không ở nhà tớ sao?"

    Cô còn tưởng rằng Thanh Xuyên hôm nay sẽ ở nhà cô, sau đó buổi tối cùng Vu Hựu hâm nóng tình cảm một chút.

    "Ừm, hôm nay cha mẹ tớ ở nhà."

    Cha mẹ Thanh Xuyên bình thường rất bận rộn, rất ít khi ở nhà, cho nên mỗi lần bọn họ ở nhà Thanh Xuyên đều phải ở nhà.

    Vu Tình theo bản năng nhìn thoáng qua Vu Hựu, kết quả lại không nghĩ tới đụng phải tầm mắt của anh.

    Ánh mắt cô né tránh cúi đầu ăn cơm.

    Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau làm cho trong lòng Vu Tình nhảy dựng lên.

    Cô còn tưởng rằng Vu Hựu sẽ có chút sa sút nhìn về phía Thanh Xuyên, kết quả không biết xảy ra chuyện gì lại đang nhìn cô.

    Có lẽ là tình cờ nhìn về phía cô đi, cô nghĩ vậy.

    Thanh Xuyên và Vu Tình ăn cơm xong cùng cha mẹ Vu ngồi ở phòng khách tiêu cơm, Vu Hựu được chỉ huy đi giúp bảo mẫu rửa chén.

    Để xứng với danh ngôn của cha Vu, con trai không thể một chút việc cũng không làm.

    Thím Trương bảo mẫu cũng là người làm Vu gia đã lâu, từ nhỏ nhìn Vu Hựu cùng Vu Tình lớn lên, như thế nào nỡ để Vu Hựu rửa chén, sau khi anh bưng bát đũa vào phòng bếp, chỉ để cho anh đem hoa quả đã cắt ra ngoài, sau đó liền đuổi anh đi.

    Vu Hựu bưng đĩa trái cây ra, Thanh Xuyên vươn tay ra cắm một miếng hoa quả ăn.

    Vu Hựu từ trên cao nhìn xuống thấy vết hôn dưới cổ Thanh Xuyên.

    Vu Hựu mặt không chút thay đổi ngồi xuống bên cạnh cô, cũng theo đó cắm một miếng hoa quả ăn.

    Trái cây rất ngọt, Vu Hựu lại cảm thấy trong miệng không nếm được hương vị gì. Anh không phải không biết tình cảm của những người đó đối với Thanh Xuyên, cũng không cho rằng mình nhất định sẽ thua.

    Anh cảm thấy là của mình sẽ luôn là của mình, không cần phải cưỡng cầu.

    Từ nhỏ anh đã được dạy để trở thành một quý ông, tôn trọng và lịch sự với phụ nữ, vì vậy anh chưa bao giờ cứng rắn làm bất cứ điều gì với cô, cũng không tranh giành bất cứ điều gì như họ.

    Là anh sai sao?

    Vu Hựu không biết.

    Thanh Xuyên dịch về phía Vu Hựu, lặng lẽ hỏi: "Hôm nay tâm tình Hựu ca không tốt sao?"

    Hương thơm của thiếu nữ sâu kín truyền đến, bởi vì nhỏ giọng cho nên hơi nóng thở ra đều phun lên lỗ tai Vu Hựu.

    Vốn dĩ sẽ làm cho anh rung động khi tới gần thì hôm nay lại không có phản ứng gì.

    "Không có."

    Thanh Xuyên không tin lắm, nhưng cũng không cách nào: "Vậy nếu anh không vui thì phải nhớ nói với em nha."

    "Ừm."

    Anh nói gì đây?

    Nói em tránh xa những người đàn ông đó sao?

    Em sẽ làm thế sao?

    Em sẽ chỉ thuộc về tôi sao?

    Vu Tình cảm thấy mình cũng rất đê tiện, một bên không muốn nhìn bọn Thanh Xuyên một bên lại không nhịn được mà nhìn.

    Chờ đến lúc thấy bọn họ anh anh em em, quả nhiên, nam nữ chính lúc nào cũng không ngừng tăng cường tình cảm, trong thế giới nam nữ chính chúng ta đều là người công cụ.

    Chuông cửa đột nhiên vang lên, Vu Tình xung phong chạy đi mở cửa.

    Vừa mở cửa liền thấy Tề Phong Vân đứng ở cửa.

    Anh ta cười chào hỏi Vu Tình: "Này cá khô, Tiểu Xuyên Nhi đâu? Tôi đưa cô ấy về nhà."

    (2) Tên hán của Vu Tình là 于晴-Yú qíng, đọc giống 鱼- Yú, 鱼 là con cá, nên Tề Phong Vân gọi Vu Tình là 小鱼干 tức là cá khô.

    Tề Phong Vân lớn lên có chút đẹp trai, cười rộ lên còn có một cái răng nanh nhỏ.

    Mẹ Vu hỏi ai a, Tề Phong Vân thò đầu tiến vào lớn tiếng nói: "Cô, con a, con đến đón Tiểu Xuyên Nhi về nhà."

    Mẹ Vu bị bộ dáng Tề Phong Vân chọc cười, Thanh Xuyên đứng lên: "Cô chú, cháu về trước ạ."

    "Rảnh rỗi thường xuyên đến chơi a."

    Thanh Xuyên cười tủm tỉm đáp: "Vâng ạ."

    Vu Hựu đứng lên đưa Thanh Xuyên đến cửa.

    Tề Phong Vân thấy Thanh Xuyên liền chiếm hữu Thanh Xuyên, dục vọng cực mạnh ôm lấy Thanh Xuyên, khiêu khích nhìn thoáng qua Vu Hựu đang trầm mặc, sau đó lại hô một tiếng: "Chú, cô, bọn cháu về đây!"

    "Được, đi đi, rảnh rỗi đến chơi a."

    Tề Phong Vân đáp: "Vâng ạ! Cá khô chào nha."

    Vu Tình vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

    Sau khi cửa đóng lại, Vu Tình nhìn thoáng qua Vu Hựu rốt cuộc vẫn không nói gì, liền lên lầu.

    Vu Hựu đứng ở cửa một hồi, sau đó cũng lên lầu.

  8. Chương 4.1

    Nếu đã đi tới một thế giới mới, Vu Tình liền muốn thử một ít chuyện vốn chưa từng làm.

    Lúc đầu Vu Tình đã từng có tâm tư muốn làm Uploader (1) hoặc người dẫn chương trình, nhưng cô ở trong ký túc xá cũng không phải rất tiện, bình thường cũng rất không hay ra ngoài nên không có tư liệu gì, cho nên suy nghĩ này cũng luôn bị mắc cạn.

    (1) Uploader: Là chỉ những người đăng tải video lên mạng, giống như youtuber, streamer, tiktoker..

    Bây giờ ngược lại có điều kiện cho phép, cho nên Vu Tình liền bắt đầu chuẩn bị đi theo con đường streamer hài hước trong trò chơi, sau đó chậm rãi mở rộng lộ tuyến.

    Vu Tình cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm, phát sóng liên tục năm ngày, dựa vào một loạt meme bị dọa sợ khi cô đang chơi trò chơi kinh dị do fan cắt ra đến mức hấp thụ một làn sóng fan.

    Bây giờ cũng có gần 20 ngàn fan, xem livestream cũng có tám chín ngàn, có lúc còn có thể đến 10, 20 ngàn.

    Vu Tình ban đầu cũng không có ý định mở camera, cô nghĩ cứ từ từ, nếu như lập tức bại lộ tất cả át chủ bài ra ngoài, rất nhanh sẽ không có cảm giác mới mẻ gì, cũng không có lợi cho phát triển sau này.

    Tối nay Vu Tình đang chơi một trò chơi kinh dị được fan đề cử, nghe nói rất dọa người, vì thế Vu Tình còn cố ý tìm rất nhiều người khác chơi trò chơi kia xem review sau đó mới bắt đầu chơi.

    "Tôi đã xem rất nhiều review của trò chơi này rồi, tôi khẳng định sẽ không bị dọa đâu." Vu Tình vừa chờ trò chơi tải vừa tương tác với khán giả.

    Tưởng tượng rất ngầu, nhưng thực tế là bị vả mặt liên tục.

    "Tôi biết một lát nữa sẽ có một cái mặt quỷ thò ra, không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì á a a a."

    Mặc dù biết sẽ có quỷ xuất hiện, nhưng Vu Tình vẫn bị dọa lập tức ném chuột sang một bên, cả người lui vào ghế.

    Đạn mạc (3) lập tức bị ha ha ha chiếm đầy màn hình.

    (3) Đạn mạc: Là chức năng cho phép người xem livestream bình luận trên màn hình, do có nhiều người bình luận nên bình luận phủ khắp màn hình như đạn bay, còn được gọi là màn đạn.

    "Hahahahaha"

    "Cười chết tôi rồi, tôi hình như nghe thấy tiếng chuột bị ném bay"

    "Tôi cũng thế! Hy vọng chuột không có việc gì ha ha ha"

    "Tình Tình mỗi lần bị quỷ dọa một lần, chuột trên thế giới này sẽ ít hơn một cái."

    "Hy vọng chuột không có việc gì"

    Vu Tình sau khi điều chỉnh tâm tình tốt chuẩn bị tiếp tục tái chiến: "Các vị, vừa rồi chỉ là một sai lầm, lần này khẳng định sẽ không thế nữa."

    "Thật sao? Tôi không tin đâu."

    "Cô tốt nhất là nên thế thật đi."

    "Chết cười, cũng quá tổn hại rồi!"

    Vu Tình vừa chơi vừa nói: "Một lát sau còn có một con quỷ đột nhiên xuất hiện, các người chờ mà xem lần này tôi khẳng định sẽ không dọa."

    "Em trai nào lớn lên quá mức dọa người thì đừng đi ra ngoài đi dạo a, xem đê lần này tôi sẽ không bị dọa đâu."

    Vu Tình cảm thấy mình đã bắt đầu tiến vào giai cảnh, phía sau đụng phải hình ảnh kinh dị cũng không có kêu.

    "Tôi đã nói rồi mà, lúc đầu chỉ là ngoài ý muốn thôi, ế ế ế! Tại sao bọn họ lại bắt đầu đuổi theo tôi?"

    "Á má ơi! Lúc tôi xem review cùng không có cái này mà á aaaa".

    Bản thân Vu Tình muốn chạy sang trái, kết quả không nghĩ tới trước mặt lại có một con quỷ, cô vội vàng lại bắt đầu chạy về bên phải.

    "Các người đừng cười tôi! Mau nói cho tôi biết làm thế nào để bọn chúng không đuổi theo tôi đi!"

    "Có một ngọn nến đằng sau những bông hoa bên cửa sổ, cô thắp sáng ngọn nến là chúng biến mất."

    "Bên cửa sổ"

    "Chạy đến cửa sổ!"

    "Có phải không vậy? Tư Đường tới rồi?"

    "Tư Đường tới rồi"

    "Quay về cửa sổ đi!"

    "Tư Đường tới rồi!"

    "Oa! Tư Đường tới rồi!"

    Vu Tình nhìn đạn mạc bắt đầu quay về muốn chạy đến cửa sổ, kết quả không nghĩ tới từ trên đỉnh đầu rơi xuống một con quỷ huyết nhục mơ hồ, há há mồm đột nhiên đập xuống.

    "A a a a a, làm sao còn có thể có quỷ a! Các người sao không có ai nói cho tôi biết a!"

    Vu Tình cảm thấy tim mình đời này cũng không có đập nhanh như vậy, hiện tại cô cảm thấy mình bị dọa, tim có thể trực tiếp nhảy ra.

    Cô cảm giác nước mắt mình đều bị dọa sắp chảy ra đến nới rồi: "Hu hu hu tôi không chơi nữa, Tư Đường lại là quỷ gì vậy, tạm biệt, ngài đây không chơi nữa!"

    Bản thân Vu Tình muốn trực tiếp rời khỏi trò chơi, nhưng bởi vì động tác của một con quỷ xuất hiện trên toàn bộ màn hình, Vu Tình bị dọa lập tức ném chuột lên bàn, nước mắt bị dọa trực tiếp chảy ra: "Hu hu hu cái trò chơi điên khùng gì vậy, tôi không bao giờ chơi hu hu hunữa."

    "Tôi vẫn là một đứa con nít thôi mà, tại sao tôi phải chơi trò chơi này hu hu hu."

    Đạn mạc lại bắt đầu một mảnh ha ha ha ha ha.

    "Cười chết tôi ha ha ha ha ha ha"

    "Ha ha ha ha ha ha ha ha, tuy rằng đáng thương nhưng vẫn là rất muốn cười ha ha ha ha ha"

    "Chẳng lẽ không ai nhớ rõ Tư Đường là chuyện quỷ sao? Ha ha ha ha ha ha"

    "Chết cười, Tư Đường là quỷ gì ha"

    "Tình Tình là bị dọa khóc sao? Ha ha ha ha ha."

    Vu Tình rút một tờ giấy lau mũi một chút, sau đó rời khỏi trò chơi, còn mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Trò chơi rách này tôi không chơi nữa!"

    Cô mở đạn mạc ra nóng nảy hỏi: "Tư Đường là ai?"

    "Tư Đường là một uploader về cuộc sống thường ngày (4), hiện tại anh ấy đang xem cô livestream cười không ngừng ha ha ha ha ha."

    (4) Theo tui hiểu thì là kiểu vlog một ngày làm gì, hay thử thách làm gì ấy, tui không biết nên dịch ra tiếng việt là gì cho hay, ai biết nên để là gì đề xuất tui với ^^

    "Tôi liên tục nhảy ngang trong phòng livestream của hai người, Tư Đường vừa cảm thấy ngượng ngùng lại không nhịn được cười ha ha ha ha."

    Vu Tình lục soát trong lúc livstream của Tư Đường, thấy Tư Đường đã không còn nhìn cô nữa, anh nghiêm trang nói: "Thực xin lỗi, tôi xin lỗi Tiểu Thái Dương Tình, tôi được huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, trừ phi rất buồn cười."

    Tư Đường cũng không có bật camera, nhưng Vu Tình cảm thấy giọng nói của anh còn rất dễ nghe, giọng nói không phải là rất giả vờ, mang theo một chút cảm giác trong trẻo, có thể là bởi vì vừa rồi đang cười, hiện tại trong lời nói còn mang theo ý cười.

    May mà dễ nghe đó.

    Vu Tình nghĩ.

  9. Chương 4.2

    Tư Đường cũng không có bật camera, nhưng Vu Tình cảm thấy giọng nói của anh còn rất dễ nghe, giọng nói không phải là rất giả vờ, mang theo một chút cảm giác trong trẻo, có thể là bởi vì vừa rồi đang cười, hiện tại trong lời nói còn mang theo ý cười.

    May mà dễ nghe đó.

    Vu Tình nghĩ.

    Sau khi mở phòng livestream của Tư Đường, cô liền nhìn thấy đạn mạc của Tư Đường có người nói: "Tình Tình tới rồi kìa!"

    "Tình Tình không phải nói không muốn nhìn thấy quỷ nữa sao (icon đầu chó)"

    "Rình mò người khác lại bị nhìn trộm ha ha ha"

    Tư Đường nhìn thấy đạn mạc sau đó nói: "A, thị gian bị bắt rồi sao? Thật ngại quá ha ha."

    Vu Tình suy nghĩ một chút rồi gửi một đạn mạc: "Không hề gì, có qua có lại mới toại lòng nhau, coi như là làm quen đi!"

    Vu Tình phát xong liền rời khỏi, cô thấy cũng hơn mười một giờ rồi liền chuẩn bị kết thúc livestream.

    "Đã hơn mười một giờ rồi, tôi kết thúc livestream đây, ngày mai chúng ta gặp lại! Tạm biệt."

    Vu Tình sau khi kết thúc livestream duỗi thắt lưng, nhìn trong cốc nước không có nước liền xuống lầu rót một ly nước.

    Lúc Vu Tình lên lầu vừa vặn gặp Vu Đông từ trong phòng đi ra, hai người nhìn nhau một chút, Vu Tình trong nháy mắt cảm thấy có chút xấu hổ, cũng không nói gì.

    Cô vẫn không biết loại tình huống này rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, anh em hai người đều không có lời nào để nói, nhưng ánh mắt lại nhìn nhau.

    Đi thẳng à? Hay là chào một tiếng anh?

    Vu Tình cảm thấy mình quả thực chính là xấu hổ ung thư giai đoạn cuối, thế nào cũng cảm thấy rất xấu hổ, cô nghĩ có thể là nguyên nhân bởi vì cô không phải là em gái thật của Vu Hựu di.

    Hành lang sáng lên ánh đèn nhỏ u ám, bản thân Vu Tình cho rằng Vu Hựu muốn đi vệ sinh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

    Vu Tình đi tới cửa phòng mình bưng ly nước nhìn anh, nói: "Anh, anh làm sao vậy?"

    Vu Hựu không nói gì.

    Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng, Vu Hựu mặc một bộ ngủ kẻ sọc màu xanh lam.

    Anh không đeo kính, con ngươi hơi thu liễm liền đứng như vậy.

    Giờ này cha mẹ đều ngủ hết rồi, cả nhà rất yên tĩnh, ngay cả trái tim Vu Tình cũng cảm giác yên tĩnh lại.

    "Là vì Thanh Xuyên sao?"

    Vu Hựu vẫn không nói lời nào.

    Vu Tình không biết tại sao đột nhiên nhớ tới bộ dáng buổi tối thấy Vu Hựu thay quần áo.

    Vu Tình vẫn cảm thấy đường nhân ngư rất sắc nét, đường nét nghiêng kia bởi vì quần mà chỉ lộ ra một chút, nhưng kéo dài xuống vị trí bí ẩn kia.

    Không biết có phải vì ánh đèn quá tối hay không, Vu Tình cảm thấy Vu Hựu hiện tại giống như một tiểu đáng thương.

    Cô đoán anh khẳng định nhìn thấy vết hôn của Thanh Xuyên, Thanh Xuyên thật vất vả mới tới một lần, kết quả còn bị Tề Phong Vân đón đi.

    Thịt đến bên miệng còn chưa ăn đã bị mang đi.

    Cũng rất thảm.

    "Ài, không có việc gì, theo đuổi con gái mà, phải chủ động xuất kích, anh chính là quá không chủ động. Hài tử biết khóc mới có đường để ăn mà."

    Nói xong còn vỗ vỗ bả vai anh, sau đó liền chuẩn bị trở về phòng.

    Vu Tĩnh tay cầm tay năm cửa, định đẩy cửa ra, lại đột nhiên bị Vu Hựu kéo cổ tay.

    Cô quay đầu lại nhìn thấy Vu Hựu đang hơi cúi đầu nhìn cô: "Em.."

    "Em?"

    "Anh cảm giác, gần đây hình như em có chút không thích hợp."

    Trái tim Vu Tình chợt căng thẳng, cô cười cười: "Em thế nào?"

    Vu Hựu cau mày, nhất thời cũng không mở miệng, giống như đang tự hỏi nên nói như thế nào.

    Vu Tình xoay người lại, tiến lại gần một bước, cả người đều muốn dán lên người Vu Hựu: "Anh cảm thấy gần đây em quá yên tĩnh sao?"

    Tiếng tim đập thịch thịch mạnh đến nỗi Vu Tình sợ Vu Hựu sẽ nghe thấy.

    Cơ thể cũng vì quá căng thẳng mà cảm giác bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

    "Gần đây em định đi theo con đường thục nữ không được sao?"

    Tay không cầm ly nước của cô đặt lên bụng Vu Hựu, cố gắng khống chế bản thân không cần run tay: "Hay là anh muốn em sờ sờ cơ bụng anh?"

    Vu Tình cảm giác cơ bắp dưới tay trong nháy mắt căng thẳng.

    Vu Hựu nhìn cô gái đang kề sát mình.

    Tuy rằng cách quần áo, nhưng Vu Hựu vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ trên tay Vu Tình.

    Cô thấp hơn anh một cái đầu, lúc này cũng dán rất gần anh, chỉ có thể ngửa đầu nhìn anh.

    Ánh mắt cô cong cong, ý cười trong suốt, tay còn cố ý sờ lên sờ xuống.

    Nếu như nói Vu Hựu cảm thấy mấy ngày nay cô yên tĩnh giống như một con búp bê vải, vậy hiện tại Vu Tình giống như là trở về trước kia, luôn xấu xa đối với anh.

    Vu Tình có một cố chấp rất lớn chính là muốn nhìn tâm tình Vu Hựu bị dao động, cho nên luôn cố ý trêu chọc anh.

    Hoặc là đùa, hoặc một đột ngột dọa một cái.

    Thậm chí có một lần còn giấu trong chăn, lúc anh tắt đèn chuẩn bị ngủ đột nhiên ôm lấy anh.

    Khoảng thời gian đó là lúc Vu Hựu muốn đánh cô nhất, hy vọng cô có thể thành thật một chút.

    Nhưng sau khi Vu Tình thật sự thành thật, Vu Hựu mới phát hiện hình như anh còn có chút nhớ nhung lúc Vu Tình trêu chọc anh.

    Rõ ràng là anh em, vì sao phải biểu hiện giống như người xa lạ.

    Vu Hựu cười một chút, anh cầm tay Vu Tình ra nhéo một chút rồi buông tay: "Đừng náo nữa, anh muốn đi tắm."

    Nói xong liền đi vào nhà vệ sinh, để một mình Vu Tình đứng ngây ngốc ở đó.

  10. Chương 5.1

    Người ta nói tảng băng trôi cười như gió tháng ba thổi qua.

    Hiện giờ Vu Tình cũng có thể thật sự cảm nhận được.

    Vu Tình vốn là muốn bỏ đi suy nghĩ sinh ra hoài nghi với cô của Vu Hựu, cho nên bắt đầu giống như Vu Tình nguyên tác bắt đầu làm một ít chuyện không có đầu mối.

    Chỉ là cô không nghĩ anh sẽ cười.

    Cũng không nghĩ tới anh sẽ nắm tay cô một cái.

    Thiếu chút nữa bị phát hiện khẩn trương cùng nguy cơ tiếp xúc thân mật khiến Vu Tình cảm thấy chân có chút mềm nhũn.

    Cô trở lại phòng của mình, đặt ly nước trên bàn, cả người nằm trong một chiếc giường lớn mềm mại.

    Cơ thể còn bởi vì độ đàn hồi của nệm mà bật lên một chút.

    Ánh đèn trên đỉnh đầu có chút chói mắt, Vu Tình xoay người bắt lấy một cái gối ôm dài.

    Làm mình sợ chết khiếp.

    Vu Tình nghĩ lại còn sợ hãi.

    Mấy ngày nay cô chỉ nghĩ làm thế nào để tránh tiếp xúc với Thanh Xuyên và làm thế nào để nâng cao trình độ làm streamer.

    Hơn nữa cô cho rằng cho dù cô không giống như Vu Tình nguyên tác cứ ríu rít nói không ngừng, thì Vu Hựu cũng sẽ không thế nào cả, thậm chí còn có thể cảm thấy rất thanh tĩnh.

    Dù sao anh ấy hẳn là muốn Thanh Xuyên vây quanh mình, mà không phải Vu Tình suốt ngày lai nhải không thôi.

    Hôm nay hoàn toàn vượt quá suy nghĩa của Vu Tình.

    Xem ra sau này vẫn phải nói nhiều với Vu Hựu mới được.

    Vu Tình vùi mặt vào gối nghĩ.

    Thật thảm, hiện tại không chỉ phải làm người công cụ, mà còn phải mặt nóng dán mông lạnh.

    Mệnh của nữ phụ thật khổ a.

    Chuyện liên quan đến tính mạng nghĩ xong, Vu Tình mới bắt đầu hồi tưởng lại nụ cười vừa rồi của Vu Hựu.

    Nhiều ngày như vậy, Vu Tình cũng chỉ thấy Vu Hựu cười với Thanh Xuyên, phần lớn thời gian đều là mặt không chút thay đổi vẻ mặt bình tĩnh.

    Hơn nữa biên độ còn không lớn, có loại cảm giác cười như không cười.

    Nhưng nụ cười vừa rồi của Vu Hựu đã rất rõ ràng.

    Vu Tình vẫn cảm thấy nốt ruồi lệ kia bình thường chỉ là tăng thêm khí tức cấm dục cho Vu Hựu. Nhưng vừa rồi Vu Hựu cười, Vu Tình cảm giác ngay cả nốt ruồi lệ kia cũng trở nên nhu hòa.

    Tay Vu Hựu rất đẹp, mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, là loại người Vu Tình thích.

    Tay anh rất khô ráo rất ấm áp, hiện tại hồi tưởng lại, Vu Tình đều nghĩ, bàn tay đẹp như vậy, nếu có thể mười ngón tay đan vào nhau thì tốt rồi.

    Ngoài ra còn có cơ bụng và đường nhân ngư nữa.

    Cơ bụng căng lên rất cứng, cách quần áo cũng có thể tìm ra đường viền mơ hồ.

    Vu Tình cảm giác mình lại có chút ghen tị với Thanh Xuyên.

    Cô ấy luôn thích kiểu nhân vật thờ ơ với người khác nhưng sẽ rung động trước mọi hành động của mình.

    Nhưng có thể ảnh hưởng đến Vu Hựu chỉ có Thanh Xuyên.

    Còn cô chỉ là một diễn viên phụ.

    Vu Tình xoay người thở dài.

    Ài, vẫn là thành thành thật thật làm em gái đi, chỉ cần không đi làm người công cụ đẩy đường tình cảm cho người ta là được rồi.

    Sự chú ý của Vu Hựu đối với Vu Tình cũng chỉ là mấy ngày nay mới bắt đầu.

    Lúc này anh mới ý thức được đứa em gái của mình từ viên đậu đỏ bé nhỏ vốn luôn đi theo sau mông anh đã trưởng thành thành thiếu nữ mùa hoa phát triển tươi tốt như bây giờ rồi.

    Vu Tình vừa mới tới gần anh, nơi mềm mại trước người cũng dán lên, chỉ là lúc vừa rồi không có phản ứng gì, hiện tại hồi tưởng lại Vu Hựu mới cảm thấy có chút nóng mặt.

    Anh mở vòi sen làm giảm nhiệt độ một chút.

    Tay Vu Tình sờ lên cảm giác không giống với tay Thanh Xuyên.

    Tay Thanh Xuyên rất mềm, cảm giác khớp xương tay Vu Tình sẽ rõ ràng hơn một chút.

    Vừa nghĩ đến Thanh Xuyên, Vu Hựu liền cảm thấy tâm tình có chút trầm xuống.

    Lại nói tiếp, rốt cuộc là lúc nào thích Thanh Xuyên, ngay cả chính anh cũng không rõ ràng lắm, chờ hồi phục tinh thần mới phát hiện hình như đã thích cô rồi.

    Bên cạnh anh chỉ có một Thanh Xuyên, nhưng bên người Thanh Xuyên không chỉ có một mình anh.

    Vu Hựu có chút phiền muộn, không định suy nghĩ những thứ này nữa.

    Đợi Vu Hựu tắm rửa xong mới đột nhiên phát hiện, mấy ngày nay thời gian anh ở cạnh Thanh Xuyên hình như ít hơn rất nhiều so với lúc trước.

    Bởi vì mấy ngày nay sự chú ý của anh phần lớn đều đặt ở trên người Vu Tình, nghĩ gần đây cô không thích hợp, hơn nữa việc học tập ở lớp 9 cũng tương đối nặng, thời gian rành cho Thanh Xuyên ngược lại ít đi rất nhiều.

    Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Vu Hựu cũng không có ý định suy nghĩ nữa.

    Vu Tình tắm rửa xong liền nằm trên giường bắt đầu tìm kiếm Tư Đường.

    Khi cô vào phần livestream liền phát hiện ra rằng anh là một uploader lớn với hơn bảy trăm ngàn fan hâm mộ, trên đó còn viết: Hơn một triệu người hâm mộ đang xem.

    Cô nhìn vào video của anh chàng này, thấy anh ta đã sử dụng phần mềm để che mặt của mình thành khuôn mặt anime để làm video.

    Hóa ra anh ta cũng là làm streamer game, chờ sau khi có chút danh tiếng liền bắt đầu không giới hạn ở lĩnh vực trò chơi.

    Sau khi xem mấy video của anh ta, cô cảm thấy rất hài hước, hơn nữa giọng nói cũng rất dễ nghe, cô nhớ tới chuyện phát sóng trực tiếp hôm nay, liền nhấn vào theo dõi.

    Cái theo dõi này nói đơn thuần cũng rất đơn thuần, nói phức tạp cũng có thể nói là phức tạp.

    Cá nhân cô mà nói cũng chỉ là vì thích nên nên theo dõi một chút, nhưng vừa vặn bởi vì chuyện hôm nay, mà bên Tư Đường có thể coi là Vu Tình xuất phát từ lễ phép nên nhấn theo dõi, bên Tư Đường có thể cũng sẽ theo dõi lại.

    Có qua có lại với nhau, có thể coi là hai người gật đầu với nhau, đến lúc đó nếu có fan luôn nhắc tới "Tư Đường là quỷ gì", hai người lại hơi quen nhau thêm một chút, không chừng còn có thể dẫn dắt Vu Tình một chút.

    Vu Tình cảm thấy tình huống tốt nhất chính là hai người có thể quen nhau, thường xuyên cùng nhau chơi game, như vậy tốc độ dẫn lưu lượng của cô nhất định sẽ nhanh hơn, nếu có fan CP của hai người mà nói, có một video CP được phát ra, như vậy số lượng fan của cô khẳng định liên tục tăng cao.

Trang 1 của 4 trang 1 2 3 4 »

  • nữ phụ
  • xuyên không
  • xuyên thành nữ phụ

Xuyên thành nữ chính phim cảm

Xuyên thành nữ chính phim cảm

Xuyên thành nữ chính phim cảm