Năm mươi thước thâm lam review

Để tôi than vãn một chút về cái dại dột của tôi khi đọc truyện này, hoàn toàn không phải lỗi lầm của truyện, mà bởi tôi thực sự chơi ngu rồi. Tôi đọc truyện này trong trạng thái mắt mỏi vô cùng vì thời gian làm tăng ca liên tục, cứ muốn kiếm một truyện ngắn ngắn nhẹ nhàng, đọc tí tí rồi đi ngủ, thế mà cứ bị cuốn mãi, cuốn mãi …

Và bởi vì truyện ngắn nên nội dung thực sự không có gì cao trào hay gay cấn cả, thêm cách viết nhẹ nhàng của Mặc Bảo Phi Bảo thì bao nhiêu cắn rứt hay đấu tranh tinh thần của Sơ Kiến cũng trở thành một phần gia vị tạo nên vị ngọt của truyện.

Khi trúc mã vô cùng, vô cùng để tâm yêu thương, không từ bỏ thủ đoạn, tận dụng triệt để những ràng buộc trong mối quan hệ thân thiết của thanh mai để từng bước buộc chặt thanh mai bên mình; Khi mà thanh mai sau 20 năm chung sống cũng vẫn không hề rung động trước nam thần trúc mã, vẫn cứ muốn duy trì mối quan hệ tình thân. Đây chính là tình trạng của Kiểm Biên Lâm và Sơ Kiến suốt 20 năm quen biết, một người mải miết đuổi theo một người, một người từ ngây ngô đến khi nhận biết được những tình cảm khác biệt của đối phương lại ra sức lẩn trốn, ra sức chối bỏ.

Tình cảm nói cho cùng là một thứ rất kỳ lạ. Không phải bởi Kiểm Biên Lâm là hình mẫu của bao người xung quanh mà khiến Sơ Kiến nảy sinh tình yêu với anh. Với Sơ Kiến, anh chỉ đơn giản là người đã cùng cô lớn lên, cùng cô trưởng thành, là người thân của cô. Chính tình cảm nồng cháy quá mức của Kiểm Biên Lâm ở thuở hoa niên, khi mới vào đời đã càng đẩy Sơ Kiến cách xa anh hơn, cho đến khi anh xin cô cho anh một cơ hội lần cuối thì mọi chuyện mới có chuyển biến tốt.

Một Sơ Kiến lần đầu yêu đương, luôn nghĩ tình yêu của mình sẽ nhẹ nhàng, sẽ tuần tự diễn ra như những cặp đôi bình thường khác, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi. Kiểm Biên Lâm đã phải đợi lâu lắm rồi để được danh chính ngôn thuận được bắt đầu yêu cô, có lẽ ngay từ ngày đầu nếu được cô cho phép thì họ có thể đã kết hôn luôn rồi.

Một người mới bắt đầu, một người đã chờ đợi quá lâu; Một người mong tình yêu trôi qua nhẹ nhàng; một người đã ấp ủ tình yêu ấy suốt bao năm thì sao có thể không yêu mãnh liệt; Một người đã phải chịu ấm ức và tủi thân biết bao nhiêu vì tình yêu của người khác; một người lại chỉ mong cả thế giới biết được tình yêu của mình dành cho cô lớn đến mức nào.

Hai người họ cứ như hai thái cực trong tình yêu, nhưng lại hòa hợp đến lạ, có lẽ bởi tình yêu của Kiểm Biên Lâm dành cho Sơ Kiến quá lớn, có thể bởi vì họ quá để tâm đến đối phương nên họ lại trở thành người thấu hiểu đối phương nhất, cũng có thể quãng thời gian 20 năm cùng nhau trưởng thành họ đã là một phần không thể thiếu của nhau.

Để tôi than vãn thêm một chút về não cá vàng, lúc đọc truyện này khoảng nửa đầu thấy quen ơi là quen, cảm giác đã đọc rồi, thế mà không nhớ được đã đọc hay chưa. Mãi đến khi đọc xong mới nhớ ra đây là truyện đã đọc từ hai năm trước 😀

Đây đơn giản chỉ là entry lưu lại cảm xúc sau khi đọc xong truyện này, và cũng là để nhớ rằng bản thân đã đọc truyện này.

Tại sao lại viết như vậy? Nếu bạn đã đọc truyện này thì chắc bạn cũng đồng ý với tôi rằng truyện này thực ra chẳng có gì để nhớ, cũng chẳng có gì ấn tượng sâu sắc cả. Thế nhưng, thích là thích vậy thôi, không có lý do gì cả.

Nghe đồn rằng truyện này được viết từ cảm xúc sau khi tác giả đọc lại “Rất nhớ, rất nhớ anh“, thực tế là sau khi đọc truyện “Cá mực …” này thì rất nhớ đến cảm xúc đọc “Rất nhớ …”. Đọc mà cứ cười ngô nghê thế thôi trong khi nội dung truyện cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là cách viết dễ thương, xây dựng nhân vật và bối cảnh dễ thương thôi.

Hôm trước vô tình đọc một comment ở đâu đó nói rằng nữ chính Đông Niên khá “bánh bèo”, tôi lại cảm thấy thích nhận xét của solo về nhân vật này, đại khái là giống một cô mèo, rất quấn người. Đông Niên không cá tính giống các nhân vật nữ khác của Mặc Bảo Phi Bảo, nhưng cũng không gây phản cảm như rất nhiều nữ “bánh bèo” ngôn tình khác. IQ cực cao nhưng EQ lại thấp không tưởng được, dù sao thì cũng chỉ là một cô bé thần đồng 19 tuổi, gặp được tình yêu sét đánh, cố gắng để đến gần người đầu tiên mình thích, chỉ đơn giản vậy thôi.

Cũng tương tự như “Rất nhớ …”, bối cảnh của truyện được xây dựng không thể nói là quá gần gũi trong cuộc sống hằng ngày, e-sport và hát nhạc anime, nhưng đơn cử như tôi là một người rất ít khi chơi game và đọc có thể hiểu được. Cũng không hẳn là võng du, những chi tiết game trong truyện được nói đến tương đối ít, những tiếp xúc yêu đương qua mạng cũng ít, tác giả tập trung viết ở đời thực nhiều hơn, khiến cho câu chuyện tình yêu này trở nên thực tế hơn.

Ngọt ngào, nhẹ nhàng, chỉ vậy thôi.

Ban đầu tôi tính viết một bài dài dài về truyện này, nhưng đọc đến hết truyện rồi mà mới hình thành được đoạn ngắn ngắn này, nên chia sẻ cùng các bạn cảm xúc của tôi về truyện này chút chút thôi vậy 🙂

Có thể nói rằng đây là truyện đầu tiên khiến tôi có thể mỉm cười từ đầu đến cuối truyện 🙂 bởi rất nhiều lý do.

Nội dung truyện nhẹ nhàng và ngắn gọn lắm, vô cùng ngọt ngào và dễ thương nữa. Cố Thanh biến đến Mạc Thanh Thành như một người diễn viên lồng tiếng có giọng nói cuốn hút, và ngay từ lúc bắt đầu thì cô cũng như rất nhiều người khác đã thần tượng giọng nói của anh. Cho đến một buổi sáng không hiểu bằng cách nào đó mà đại thần lại vào được phòng chat của cô, từ đó họ bắt đầu liên lạc nhiều hơn, bắt đầu bước dần ra cuộc sống thực. Cho đến mãi sau này cô mới biết được rằng anh cũng giống như cô, cũng yêu mến giọng hát của cô ngay từ lần đầu anh vô tình nghe được bản nhạc cô post lên mạng. Từ thế giới ảo bước ra cuộc sống thực, từ những người xa lạ mà họ lại đến được với nhau, trong rất nhiều điều tưởng chừng như tình cờ ấy đã có xen lẫn biết bao nhiêu sắp xếp cố ý.

Nội dung đơn giản thế thôi, nhưng truyện được viết rất nhẹ nhàng, rất dễ thương nữa.

Hôm qua bạn tôi có hỏi tôi rằng sao truyện như thế này lại xuất bản nhỉ? Không phải vì truyện không ổn, mà bởi nếu bạn đọc hết truyện này thì chắc bạn cũng đồng ý với tôi rằng truyện này quả thật là “chẳng có gì” cả. Không có tình tiết dật gân, cũng không có chút tình tiết nào đẩy được truyện lên cao trào, một chút lắt léo trong chuyện tình cảm của nhân vật chính cũng không có nốt. Vậy mà không hiểu sao cứ đọc mãi đọc mãi, mà càng đọc lại càng sợ truyện hết mất.

Khi đọc truyện này tôi nhớ đến hồi đọc “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” của Cố Mạn. Tôi đọc rất ít truyện võng du bởi tôi không chơi game nhiều, càng không thể tưởng tượng ra được những gì tác giả đang viết. “Yêu em …” là truyện để lại trong tôi nhiều ấn tượng nhất, tình cảm nhân vật nhẹ nhàng, có một nhóm bạn từ cuộc sống ảo bước ra đời thực dễ thương. “Rất nhớ, rất nhớ anh” cũng tương tự như vậy. Không phải về cuộc sống trong game mà về những nhóm hát cover và nhóm lồng tiếng trên mạng. Họ có nghiệp dư và cũng có chuyên nghiệp, có người đến đó vì sở thích, có người thì vì nghề nghiệp, nhưng có rất nhiều người đến đó vì hâm mộ. Cuộc sống nhóm hội là ảo thôi nhưng ảnh hưởng đến cuộc sống thực, cũng có những sản phẩm thực sự nữa. Thực sự đọc truyện này tôi không cần phải cố gắng tưởng tượng như đọc võng du, có lẽ do mảng hoạt động khác nhau nên cách miêu tả của tác giả cũng khác nhau, nhưng tôi hiểu được những gì mà tôi đọc được, biết được một phần nhỏ khác của thế giới mạng.

Cũng giống như nhiều truyện khác của Mặc Bảo Phi Bảo, góc nhìn nhận sự việc chủ yếu là của nhân vật nữ, nhưng Cố Thanh quá ư trong sáng, giống như những cô gái lần đầu yêu, lại còn được thần tượng đáp lại tình yêu đó nữa, thế nên những rung động khi nghe thần tượng nói chuyện, những xúc động khi được gặp mặt thần tượng lần đầu, cảm xúc không chân thật khi được thần tượng ngỏ lời yêu, tất cả những điều đó được tác giả thể hiện nhiều, nhẹ nhàng nhưng không hề nhàm chán chút nào.

Ngoài lề một chút, trong truyện này có một số đoạn lời bài hát cổ phong mà hai nhân vật chính hát, trong đó có một bài là “Chết cùng chàng”. Nếu bạn nào đã từng đọc “Cốt cách mỹ nhân” thì sẽ hiểu rõ hơn lời bài hát này, cũng hiểu được nhiều hơn cảm xúc của các nhân vật khi nghe bài hát này.

Sau bao nhiêu ngóng đợi, cuối cùng cũng đọc được truyện này. Cảm giác thật thỏa mãn 🙂

He he he lâu lắm rồi mới đi mua sách, lại còn là cuốn sách mà tôi đợi từ rất lâu rồi nữa.

Túm lại ngắn gọn là sách đẹp, nội dung hay, thích hợp để đọc trong những ngày trời lạnh lạnh như thế này, nằm trong ổ và đọc sách 🙂 cảm giác thỏa mãn 🙂

Lược qua nội dung của sách một tẹo nhé. Thời Nghi của kiếp trước được hứa hôn với thái tử từ khi còn trong bụng mẹ, sau đó lên bảy tuổi thì nhận Châu Sinh Thần là sư phụ, là học trò thứ 11 của chàng, ở trong phủ vương gia 10 năm, được chàng chỉ bảo và chăm sóc. Biến cố xảy ra, Châu Sinh Thần bị buộc tội làm phản và phải chịu hình phạt, để lại cho cô học trò nhỏ với dòng chữ “không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất”, bốn ngày sau đó Thời Nghi cũng tự vẫn theo chàng. Thời Nghi của kiếp này nhớ được ký ức của kiếp trước, sống chỉ có một tâm niệm tìm được Châu Sinh Thần ở kiếp này, chỉ mong được nhìn thấy người đã có thể thỏa mãn cô rồi. Hai người có cơ hội được gần nhau nhiều hơn khi Châu Sinh Thần cần một vị hôn thê, và anh đã chọn cô. Thời gian trôi qua, gặp phải những sóng gió trong cuộc sống khiến anh mở lòng mình với cô, yêu cô và bảo vệ cô bằng tất cả những gì anh có, như để viết tiếp những gì còn dang dở ở kiếp trước, tạo nên một câu chuyện tình đẹp đẽ và ấm áp.

Thời Nghi là một cô gái rất truyền thống, có lẽ là bởi những ký ức của kiếp trước mà cô vẫn còn lưu giữ ở kiếp này. Xinh đẹp, hiểu biết rộng, có môi trường làm việc và nhiều cơ hội để trở thành một ngôi sao sáng nhưng Thời Nghi vẫn kiên quyết làm công việc của một diễn viên lồng tiếng, chỉ là nhân vật đứng phía sau thành công của các minh tinh khác. Nhiều cám dỗ như vậy nhưng tuyệt không làm thay đổi mục đích sống của cô dù chỉ một chút, đó là được gặp Châu Sinh Thần ở kiếp này. Sống 26 năm, quãng thời gian ấy đối với một cô gái trẻ dài đằng đẵng khiến cô có đôi khi nghĩ rằng những ký ức ở kiếp trước chỉ như một giấc mộng mà thôi, thời gian cũng đã mài mòn những ký ức ấy, chỉ còn lại chấp niệm của cô về Châu Sinh Thần.

Cuối cùng cô cũng được gặp lại anh, chỉ một lần nhìn qua cô đã nhận ra anh, mặc cho tướng mạo thay đổi, mặc cho thế giới xung quanh họ đã đổi rời. Mối quan hệ không nóng chẳng lạnh ấy được duy trì nửa năm, một lần gặp mặt duy nhất, còn lại chỉ là email nhưng như vậy đã thỏa lòng Thời Nghi, cô không mong đợi điều gì hơn thế cả. Cho đến khi anh ngỏ lời cầu hôn cô, khi ấy cô mới thực sự bước vào thế giới hiện tại của anh. Không một chút đắn đo suy nghĩ, cô tin tưởng anh bất kể là kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần có anh ở bên thì cô sẽ không sợ điều gì nữa.

Châu Sinh Thần – người thừa kế duy nhất của dòng họ Châu Sinh bí ẩn mà uy quyền, nhưng đồng thời cũng mang trên vai những trọng trách nặng nề với gia đình. Có lẽ do sống từ nhỏ trong thế giới đầy rẫy những mưu mô đã khiến anh vô cùng cẩn trọng trong các mối quan hệ, đặc biệt là vị hôn thê của anh. Anh chọn cô đơn giản vì cô là một trong số những người phụ nữ ít ỏi mà anh đã từng tiếp xúc, không phải yêu đương, không phải bị thu hút giới tính, anh chỉ cảm nhận được những bất ngờ ở nơi cô.

Anh tiếp nhận cô là một phần trong thế giới của anh, chấp nhận cô là một phần trong cuộc sống hằng ngày của anh, ban đầu có vẻ gượng ép và cứng nhắc, nhưng sau mọi thứ trở nên tự nhiên hơn, anh cởi mở nhiều hơn với cô, gần gũi với cô hơn. Trong gia đình anh mọi thứ đều truyền thống, vậy mà cô có thể đáp ứng được tất cả, cô đưa anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến anh cảm thán mà khâm phục người phụ nữ duy nhất gần gũi với anh.

Tình cảm giữa họ lớn dần lên theo những lần tiếp xúc. Châu Sinh Thần dần hiểu nhiều hơn về vợ của anh, thương yêu cô nhiều hơn khi giữa biển người mênh mông lại có người yêu và chờ đợi anh vô điều kiện như vậy. Cô phù hợp với anh hơn bất kỳ anh, giống như Châu Sinh Nhân từng nói với Thời Nghi rằng dường như cô được sinh ra để gả cho anh vậy. Thời Nghi bước dần vào cuộc sống của anh, có những bất ngờ, có những sợ hãi, nhưng như cô đã nói rằng khó khăn lắm cô mới tìm được anh nên cô phải tận dụng từng chút thời gian có thể để được ở bên cạnh anh. Cô đau lòng trước những gì người anh hùng của kiếp trước đã từng làm được nhưng không hề được ghi nhận, vậy nên cô dựa vào ký ức của mình để minh oan cho anh. Anh từ một người làm khoa học không tín ngưỡng lại có thể cầu xin Đức Phật vì cô, anh tin tất cả những gì cô nói, những gì cô viết về tiền kiếp của họ. Giữa họ luôn tồn tại một lòng tin tuyệt đối ở đối phương.

Sóng gió rồi cũng qua đi, hai người trải qua bao đau thương mới được ở lại bên nhau cho trọn kiếp này.

Cũng như nhiều truyện khác của Mặc Bảo Phi Bảo, truyện này được viết nhẹ nhàng, mạch lạc và chắc tay. Nhưng có lẽ truyện này khác những truyện khác mà tôi đã từng đọc của tác giả do truyện này có hơi hướng truyện cổ đại. Các nhân vật chính trong truyện sống ở thời hiện đại nhưng cuộc sống xung quanh họ truyền thống và thủ cựu vậy nên trong truyện có rất nhiều thơ cổ, có nhiều điển tích cần chú giải, những cách xưng hô, những lễ phục, phong tục của gia đình như đưa người đọc từ thời hiện đại trở về thế giới cổ xưa vậy.

Cuộc sống vốn phức tạp của Châu Sinh Thần hiện lên không quá rõ ràng, nhưng không làm người đọc vướng mắc hay khó hiểu, mọi thứ được hé mở dần, nhưng mỗi lần Thời Nghi tiến sâu hơn một bước vào cuộc sống của anh thì cũng là một lần nguy hiểm rình rập cô. Truyện có nhiều chi tiết đan cài nhau nhưng không làm cho người đọc rối lên trong bối cảnh ấy, ngay cả những lần Thời Nghi gặp nguy hiểm cũng không khiến người đọc thót tim hay bị lên gân. Giọng văn thống nhất từ đầu đến cuối truyện, nhẹ nhàng nhưng không làm cho người đọc chán nản mà bỏ dở, cứ như vậy bị lôi cuốn mà đọc đến hết truyện.

Truyện có khá nhiều nhân vật với những bối cảnh khác nhau, với những câu chuyện nhỏ của mỗi người, nhưng tôi quan tâm nhiều nhất là Mai Hành và Văn Hạnh. Tôi liên tưởng hai người này đến hai nhân vật ở kiếp trước, một người là thái tử, một người là công chúa Hoa Hạnh. Ở kiếp trước Thời Nghi là niềm mong ước duy nhất của thái tử, yêu đến si mê mà bất chấp tất cả, hãm hại Châu Sinh Thần và Thái hậu thì đến kiếp này Thời Nghi chính là mẫu phụ nữ mà Mai Hành tìm kiếm bấy lâu, và càng dễ liên tưởng hơn khi Mai Hành nói rằng không biết kiếp trước mắc nợ gì với Châu Sinh Thần mà khiến đến kiếp này anh lại phải dốc sức giúp đỡ Châu Sinh Thần nhiều đến thế. Công chúa Hoa Hạnh kiếp trước yêu thương thái tử bao nhiêu thì đến kiếp này Văn Hạnh yêu thương Mai Hành bấy nhiêu, đến cuối cùng thì Văn Hạnh cũng không đợi được đến ngày hai người bọn họ được ở bên nhau, nhưng cô dám sống cho tình yêu của mình.

Nếu bạn đã từng đọc “Trọn đời trọn kiếp” của tác giả này thì sẽ có một số chi tiết bạn sẽ thấy lặp lại trong truyện này, đó là chuyến tàu tập hợp 4 dòng họ lớn nhất Trung Quốc. Truyện này được bắt đầu ở thời điểm sau chuyến tàu đó 10 năm, lúc mà đứa bé mất mẹ trên chuyến tàu ấy đã trở thành một thiếu niên nhưng có những suy nghĩ thấu đáo, được lựa chọn để trở thành người sẽ đứng đầu dòng họ trong tương lai gần.

Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác lật mở từng trang sách mà lo sợ sẽ đọc hết, nhưng dù sao thì cũng phải đọc cho trọn vẹn cuối truyện thôi 🙂 có nhiều điều đọng lại khi khép lại trang sách cuối cùng, một cuốn sách ấm áp cho ngày Sài Gòn trở lạnh.

Ôi, lâu lắm rồi tôi mới hóng một truyện được chuyển ngữ hoàn thành rồi đọc, và thực sự là rất đáng công để chờ đợi và đọc một truyện có thể nói là hay và nhẹ nhàng như thế này.

Tôi hóng truyện này vì một nguyên nhân rất đơn giản: tác giả truyện là Mặc Bảo Phi Bảo, chỉ thế thôi. Đối với tôi, tên tác giả này như một bảo chứng cho truyện nhẹ nhàng, hợp lý và một kết thúc viên mãn. Quả thật là kỳ vọng của tôi đã hoàn toàn đạt được.

Truyện có nội dung về tình yêu của một cặp giảng viên – sinh viên. Cố Bình Sinh là giảng viên của Đồng Ngôn, cả hai đều nhận ra nhau sau 7 năm, dần bị thu hút lẫn nhau, rồi yêu nhau thực sự, chỉ như vậy thôi nhưng tôi đọc truyện này mãi mà không dứt ra được.

Cả Cố Bình Sinh và Đồng Ngôn đều được sinh ra trong những gia đình không được hoàn thiện, họ luôn muốn che dấu điều đó hay ít nhất là rất hạn chế nói về gia đình mình. Bí mật ấy của Đồng Ngôn chỉ có Cố Bình Sinh biết được khi họ lần đầu gặp nhau trong bệnh viện. Khi đó cô bé 13 tuổi có chút ngỗ ngược, có chút bướng bỉnh đã bị một chàng trai trong lúc xúc động chỉ rõ cho cô một điều, cũng như để nói với chính bản thân anh rằng họ – những người con – không thể lựa chọn cha mẹ của mình được, nhưng cha mẹ là duy nhất. Nhiều năm về sau khi họ gặp lại nhau, ấn tượng của Đồng Ngôn về anh vẫn là một bác sĩ đã mạnh tay răn dạy cô lúc bấy giờ, vẫn là một người con ngồi lặng lẽ đến cô độc ở hành lang bệnh viện. Còn anh nhớ về cô đó là lần đầu tiên và duy nhất anh nặng tay làm đau một người khác.

Chuyện trong quá khứ cũng chỉ có vậy, nhưng lần gặp gỡ ấy đã kéo hai người lại gần với nhau hơn trong thực tại, không bởi chỉ là mối quan hệ thầy trò, mà là họ tìm thấy sự gần gũi ở nơi nhau. Có dè dặt, có tránh né, có đấu tranh nhưng rồi hai người đã bỏ qua tất cả để được ở cùng nhau. Tình cảm thầy trò thực sự là điều gì đó rất đặc biệt. Ví như có chút gì đó cảm thấy cấm kỵ trong con mắt của bậc trưởng bối, có gì đó rất hấp dẫn trong mắt những người trẻ tuổi mong muốn tìm được tình yêu hoàn mỹ, nhưng cũng rất áp lực khi phải đối mặt với những ghen tị của bạn bè đồng lứa.

Không thể nói rằng giữa Cố Bình Sinh và Đồng Ngôn ai có tình cảm trước, ai tránh né trước. Chỉ biết rằng ngay từ những ngày đầu gặp lại thì Đồng Ngôn đã đếm ngược từng ngày kết thúc môn học của anh, cảm thấy hoang mang trước tình cảm của mình dành cho anh ngày càng nhiều, rồi lại muốn cách xa anh nhiều hơn. Cố Bình Sinh lại che dấu được tình cảm của mình tốt hơn cô, nhưng anh biết rằng trong thế giới yên lặng của anh – khi tiếng nói của những người xung quanh đã dần bị lãng quên thì anh vẫn nhớ được giọng nói của cô từ 7 năm về trước. Chỉ một lần gặp gỡ như vậy thôi mà lưu dấu trong suốt quãng thời gian sau này. Rồi đến một ngày anh nhận ra rằng khi La Tử Hạo nói về hình mẫu phụ nữ thì anh nghĩ ngay đến cô. Chính lúc đó anh nhận ra rằng hình ảnh của cô đã len sâu trong cuộc sống của anh đến như vậy. Vậy thì hãy cứ tự nhiên thừa nhận tình yêu ấy và vun đắp để tình yêu đó sẽ nở hoa thôi.

Cố Bình Sinh nói rằng anh biết mình không được khỏe mạnh nhưng vẫn muốn ở bên cạnh cô. Di chứng của bệnh dịch mắc phải trước đây khiến cho sức khỏe của anh sau này bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng anh vẫn mong muốn từng giây từng phút được ở bên cô. Có lẽ tôi thích nhân vật này là vì vậy. Rất giống bản tính ích kỷ trong mỗi con người chúng ta. Yêu là muốn được ở bên cạnh và chia sẽ cuộc sống với người mình yêu thương chứ không phải kiểu yêu là yêu vậy thôi, yêu rồi để đó và giữ kín chỉ một mình bản thân biết, tôi cảm thấy như vậy rất không tự nhiên, có chút giả tạo. Ngay từ ban đầu mối quan hệ này đối với Cố Bình Sinh là rất nghiêm túc, rất muốn có một gia đình thực sự và hoàn chỉnh. Anh đã cố gắng trong khả năng của mình để đến gần được điều đó, lo lắng chu toàn cho cô bằng khả năng của mình. Điều đó thực hơn mọi lời nói yêu thương khác.

Tình yêu đến nhẹ nhàng nhưng có ai dám nói rằng tình yêu đó không sâu đậm. Đồng Ngôn đón nhận tình yêu nơi Cố Bình Sinh rất tự nhiên, nhưng tình yêu đó đã giúp cô đứng vững trước những đàm tiếu của những người xung quanh về tình yêu của họ, tình yêu ấy giúp cô kiên định và vững bước sánh vai cùng anh trong những ngày khó khăn trước mắt và cả những điều tồi tệ hơn họ sẽ phải đối mặt trong tương lai không xa khi sức khỏe của anh ngày càng đi xuống. Tất cả những điều đó cô thản nhiên đón nhận, chỉ vì có anh ở bên cạnh.

Nhưng con người không thể trốn tránh mãi điều họ lo sợ. Điều Đồng Ngôn sợ nhất đó chính là gia đình cô trở thành gánh nặng cho anh. Và điều đó đã thực sự xảy ra. Cố Bình Sinh không cho cô biết về những khoản tiền giúp đỡ của anh bởi anh hiểu cô, nhưng rồi điều đó cuối cùng cô cũng biết đến. Rời bỏ anh, lấy một lý do không thể hợp lý hơn, cũng không ai có thể trách cứ cô nhưng chỉ có hai người họ biết nguyên nhân thực sự. Không hẹn ngày gặp lại, cứ như vậy mà lặng lẽ lươt qua nhau.

Thực sự tôi cũng không biết rằng nếu như cha của Đồng Ngôn không bình tâm lại, vẫn cứ mải mê cổ phiếu như trước kia thì liệu sau nhiều năm Đồng Ngôn có dám chủ động gọi điện cho Cố Bình Sinh hay không, hay cô vẫn cứ mãi cố gắng giữ khoảng cách với anh như vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng một kết thúc có hậu là điều tất nhiên sẽ đến khi Cố Bình Sinh đã vượt qua được chính nỗi đau luôn ám ảnh anh, vượt qua được chính điều anh sợ hãi nhất để nghe được giọng nói hiện tại của Đồng Ngôn. Một người còn vương mãi tình cảm trước kia, một người đã vì cô mà có thể vượt qua được chính mình thì chắc chắn rằng họ sẽ trở về bên nhau.

Khi đọc truyện này tôi nhớ đến 2 truyện:

Một là truyện “Ký ức độc quyền” của Mộc Phù Sinh. Hai truyện này có một điểm chung là về tình yêu thầy trò. Hai nhân vật chính để đến được với nhau đã chịu nhiều áp lực từ môi trường xung quanh, cũng phải đấu tranh trong tư tưởng của mình mới có thể dũng cảm đối diện được với tình cảm của bản thân. Nhưng có lẽ “Trọn đời bên nhau” bối cảnh trong trường học không phải xuyên suốt truyện, tác giả cũng không phải chỉ chú tâm đến tình yêu thầy trò nên có nhiều sự lựa chọn hơn để các nhân vật giải quyêt được những khó khăn trong tình huống của bản thân đơn giản hơn một chút.

Hai là truyện “50 thước thâm lam” của Ba Nữu. Tôi cảm thấy hai truyện này về nội dung thì không có một xíu nào tương đồng cả, nhưng tôi lại cảm thấy rất nhớ đến tình cảm của nhân vật chính. Họ yêu nhau rất tự nhiên và quan trọng hơn là tin tưởng tuyệt đối vào đối phương, bất chấp tất cả mọi thứ để được ở bên nhau. Tôi thích tình cảm như vậy bởi có lắt léo, có sóng gió nhưng không có gì ngăn trở được tình cảm của họ, kiên định trước sau vẫn như vậy.

Một điều khác những truyện trước đây tôi đọc của tác giả này, trong truyện này tình cảm của nhân vật được viết từ khi bắt đầu. Trước đây thích đọc truyện của tác giả này nhưng khi kết thúc truyện luôn có một chút thiếu thiếu vì không biết tình cảm của nhân vật bắt đầu từ khi nào, chỉ biết họ rất thương nhau nhưng cứ cảm thấy vẫn không đủ. Tôi cảm thấy quá trình của truyện này được nói đến trọng vẹn. Có thể kết thúc chính truyện khiến một số người đọc cảm thấy hơi “cụt”, nhưng tôi thấy như vậy là được rồi, trọn vẹn rồi.

Truyện này có một điều nữa làm tôi thích đó là cách viết nhẹ nhàng của tác giả. Thực sự thì cách viết này cũng không khác biệt gì với những truyên khác của cùng tác giả, nhưng tôi thích cách viết và tình huống của truyện được dựng lên. Các nhân vật trong truyện có những khó khăn và thiếu thốn về vật chất hay tinh thần, nhưng truyện viết nhẹ nhàng, vậy nên vẫn có thể cảm nhận đầy đủ hoàn cảnh của nhân vật nhưng không nặng nề, không đè ép lên cuộc sống thường ngày của họ. Trong truyện này tôi rất ấn tượng với chi tiết khi Đồng Ngôn bị Phương Vân Vân tát, khi đó cô có nói rằng không phải ai sinh ra cũng chỉ biết đến mỗi việc yêu đương. Lúc đó Đồng Ngôn chỉ nghĩ đến mỗi một Cố Bình Sinh của cô. Cô thương anh nhiều như vậy, lo sợ từng điều nhỏ nhất nhưng cũng lại muốn yêu thương anh thật nhiều, bù đắp lại cho anh. Biết nhưng lại không thể nói, cũng không dám nói vì sợ khơi lại những vết thương lòng, chỉ biết cứ thế ở bên anh, sưởi ấm cho anh từng chút một. Đó hoàn toàn không giống như sự thương hại ban phát cho một người bệnh tật mà đó chỉ là đơn giản yêu anh, quý trọng anh, cũng là quý trọng và nâng niu những gì đáng giá nhất đối với cô. Những lo sợ phấp phỏng, bất an vì sức khỏe của anh sẽ ngày càng yếu đi nhưng không làm cho ngọn lửa tình yêu ấy bị dập bớt, chỉ là hai người họ sẽ càng cố gắng sống trọn vẹn những ngày được bình an bên nhau. Bình Sinh Nhất Cố.

Để nói về truyện này thì điều đầu tiên tôi muốn nói là tôi tìm đọc truyện này sau khi đọc truyện “Nhớ mãi không muốn quên” – tôi thích cách viết nhẹ nhàng như vậy, cũng thích tình cảm cố chấp như vậy của hai nhân vật, dù đầu óc tôi vẫn nói rằng mối tình đó chắc là không thể có thực ngoài đời đâu.

Đến khi tôi đọc “Trọn đời trọn kiếp”, vẫn là cách viết nhẹ nhàng, cũng vẫn là một chàng trai thâm tình cùng một cô gái có tình yêu sâu đậm, có chăng khác là truyện này viết trong một bối cảnh khá phức tạp nên có thể gây ra một số hiệu ứng khác đối với người đọc.

Truyện có nhiều mảng, nhưng nội dung chủ yếu vẫn là chuyện tình của Nam Bắc và Trình Mục Dương. Trình Mục Dương gặp Nam Bắc khi anh 14 tuổi, còn cô mới lên 10, sau đó họ gặp lại nhau và bắt đầu yêu nhau khi Nam Bắc lưu lạc ở Bỉ. Anh lại để lạc mất cô cho đến 4 năm sau họ mới tiếp tục chuyện dang dở, nhiều biến cố xảy ra lại kéo họ xa nhau, 2 năm sau anh lại mới có thể hoàn toàn được có cô trong cuộc sống của mình. Mất đi rồi lại tìm lại được, gần nhau chẳng được bao lâu mà lại phải xa nhau trong quãng thời gian dài đằng đẵng, nhưng tình cảm họ dành cho nhau chưa từng nguôi bớt dù khi người kia đã hoàn toàn không tồn tại trong thế giới của họ.

Truyện hầu như không nói gì về tình cảm trước đây của họ, chỉ đề cập quãng thời gian khi họ gặp lại nhau sau 4 năm xa cách và những năm tháng sau này. Lúc đó, Trình Mục Dương và Nam Bắc không còn là những lưu học sinh ở Bỉ nữa, mà thế giới của họ sống trong thực tại đã rất phức tạp khi anh đứng đầu gia tộc buôn bán vũ khí và khống chế biên giới Trung – Nga, trong khi cô là em gái của người khống chế biên giới phía nam Trung Quốc, hai trong bốn gia tốc lớn nhất, xét một cách nào đó thì cũng khá “môn đăng hộ đối”. Cũng chính vì có cảm giác không có “bắt đầu” như vậy nên cảm giác khi đọc truyện có gì đó thiếu thiếu khi không hiểu sao tình cảm của Nam Bắc dành cho Trình Mục Dương lại sâu đậm như vậy.

Trình Mục Dương gặp Nam Bắc lần đầu tiên khi anh 14 tuổi, là một đứa trẻ đơn thuần và chưa về bị ảnh hưởng bởi gia tộc bên nội của mình. Và lúc ấy, Trình Mục Dương chỉ tin vào Phật. Trong lúc bị cuốn vào một cuộc giao tranh, lòng tin ấy đã bị lung lay rồi bị thay thế, bởi những phép màu anh luôn tin tưởng sẽ xảy ra đã không thành hiện thực. Trong lúc hoảng loạn ấy, Nam Bắc đã xuất hiện và cứu anh, từ đó cô đã thay thế đức tin trong anh, trở thành Phật của anh, đó không còn chỉ là một người con gái bình thường nữa mà đối với Trình Mục Dương đã là một tôn giáo, là lòng tin, anh có thể vì đó mà sống chết.

Gặp lại Nam Bắc ở Bỉ, rồi từng bước tiến vào cuộc sống của cô, thực sự tôi không biết anh có lên kế hoạch cho những ngày tháng ấy không, nhưng tôi biết được rằng quãng thời gian ấy đã đủ để thay đổi anh. Trình Mục Dương ở Bỉ không còn là cậu bé không có sức mạnh trong tay để phải đợi người khác ra tay cứu nữa, anh đã là thành viên của một trong những gia tộc mạnh nhất và hơn ai hết anh ý thức được địa vị của bản thân nhưng anh cam nguyện từ bỏ tất cả chỉ có thể được ở bên cạnh người anh yêu.

Nhưng tất cả chỉ là dự định, bởi vì Nam Bắc đã bỏ đi mà không hề báo trước. Bốn năm sau họ gặp lại, anh sắp xếp để cô ở bên anh ở khoảng cách gần nhất, trở thành người đồng hành của anh trong chuyến tàu nguy hiểm ấy, đưa cô đi cùng với anh trong suốt quãng đường khó khăn nhất, hay đánh đổi mỏi thứ của bản thân để cứu cô khi cô bị bắt giữ. Họ lại phải cách chia, để rồi 2 năm sau anh đã có thể trở về bên cô, tiếp tục thực hiện dự định trước đây của mình, từ bỏ những gì mình đang có để được sống bình an bên cô.

Nếu như Trình Mục Dương đã xem Nam Bắc là tôn giáo của mình ở thời điểm cô mới chỉ 10 tuổi thì Nam Bắc lại không hề có ấn tượng gì về anh. Cho đến năm 16 tuổi, thế giới của cô chỉ có hai người đàn ông, một là Nam Hoài – người anh trai luôn có thể làm mọi điều cho cô, hai là Thẩm Gia Minh – mối tình đầu của cô, cũng là người luôn che chở cho cô. Nam Bắc ở Bỉ tiếp nhận Trình Mục Dương như một người con trai đã từng giúp cô khi cô gặp nạn, là người bạn thân thiết hiểu cô từng chút một, cũng là một người bạn trai luôn nâng niu quý trọng cô.

Đối với Nam Bắc, cô luôn ý thức được bản thân mình là thành viên của một gia đình trong thế giới ngầm, nên cô chỉ có thể lặng lẽ bỏ lại người con trai cô yêu tại Bỉ, bởi lúc ấy Trình Mục Dương ẩn mình quá tốt và cô không muốn anh vướng vào những nguy hiểm trong thế giới của cô. Thế nên, khi gặp lại anh ở Thẩm gia, Nam Bắc đã từ ngạc nhiên bởi gia thế của anh, rồi lại cười cho suy nghĩ trước đó của mình như thế nào.

Thời gian 4 năm xa cách không làm vơi bớt đi tình cảm trước đây đã có của họ, đó chỉ như một khoảng lặng trước sự bùng nổ trong tình yêu ấy thôi. Nếu anh có thể bảo vệ cô khỏi nguy hiểm, có thể vì cô mà đối mặt với những rủi ro không dự đoán được trước thì cô cũng bảo vệ anh trong phạm vi của mình, thậm chí vì anh mà quên đi bản thân.

Nếu trước 16 tuổi Nam Bắc có tình cảm với Thẩm Gia Minh, thì những năm tháng sau này thế giới tình yêu của cô luôn chỉ có Trình Mục Dương, rất rạch ròi dù hai người đó vẫn luôn hiện hữu đồng thời trong cuộc sống của cô. Lúc nguy hiểm, lúc đắn đo cân nhắc thì cô vẫn luôn hướng về phía Trình Mục Dương, dù là lúc đó cô không nhìn được gì nhưng vẫn muốn cảnh báo nguy hiểm cho anh, hay sau này là đánh đổi tất cả của bản thân chỉ để giúp anh.

Đấy là đôi điều tôi muốn chia sẻ về hai nhân vật chính.

Hôm nay tôi chat với bạn tôi, tôi nói rằng 1/2 nửa đầu truyện này khiến tôi có cảm giác như đang đọc một vụ án trong truyện Conan (không nhớ rõ lắm, hình như là một vụ án trong mấy tập đầu) khi cả 4 gia tộc đều tập trung trên một con tàu lênh đênh ngoài biển khơi, trong khi mọi người tham gia trên chiếc du thuyền ấy với mục đích riêng của mình. Mọi chuyện diễn ra bí ẩn có, hồi hộp có, bất ngờ cũng có.

1/2 sau truyện cũng có lúc lên cao, cũng có lúc trầm, nhưng không làm ngắt mạch truyện. Truyện này phần lớn diễn biến nhanh, nhưng khoảng lặng khi Nam Bắc và Trình Mục Dương hi sinh cho nhau, rồi biệt tin nhau chiếm một phần rất nhỏ trong truyện nhưng cũng đủ để làm truyện trầm xuống, đủ để người đọc cảm nhận tình yêu sâu sắc giữa họ, cũng đủ để khiến người đọc có thể nhẹ lòng khi họ có thể bình yên trở về bên nhau.

Đúng là truyện này liên quan đến yếu tố hắc đạo, nhưng cũng như cách viết nhẹ nhàng của tác giả ở những truyện trước, truyện này không có những tình tiết quá gật gân, không đậm máu me. Truyện nhẹ nhàng trong chuyện tình cảm của nhân vật, diễn biến nhanh trong thế giới các nhân vật đang sống. Có thể về thế giới nội tâm của nhân vật không vượt hẳn lên những điều khác trong truyện, bởi không có sự giằng xé giữa thiện và ác, cũng không có quay đầu hướng thiện … vì các nhân vật sống trong thế giới tương đồng với nhau, và cả truyện là quá trình viết tiếp cho tình yêu của họ sau thời gian xa cách.

Có thể nói là tôi thích truyện này hơn những truyện có liên quan đến tội phạm mà trước đây tôi đã từng đọc qua. Tuy nhiên, nếu nói về yếu tố mafia hay xã hội đen thì đương nhiên yếu tố phóng đại là không thể tránh khỏi trong ngôn tình. Truyện này cũng vậy, thêm vào đó, để làm cho truyện thực hơn, tác giả đã sử dụng một số sự kiện có thực, tổ chức có thực, địa danh có thực, và một số điều thực khác nữa. Bên cạnh đó, quan điểm về chính trị của tác giả cũng được lồng ghép vào, và quan điểm cá nhân tôi thì nếu người đọc để tâm đến những tình tiết này thì không cần, và cũng không nên tin hoàn toàn vào những điều đó. Bối cảnh trong truyện này có thể rộng lớn – kéo dài từ Châu Âu (Nga), cho đến vùng Đông Nam Á (Philippines), lan rộng sang vùng Trung Đông (UAE) – cho đến những tổ chức tình báo có thực được đề cập đến (CIA, CI5, KGB, RAM), đi kèm là những sự kiện có thực nhưng dù sao vẫn là tiểu thuyết, không phải mọi quan điểm, góc nhìn của tác giả về xã hội thực đều đúng cả.

Nói chung, đây là một truyện có nhẹ nhàng, có tình cảm, có hành động, có âm mưu thủ đoạn nhưng những yếu tố này nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, và đáng đọc để trải qua một câu chuyện tình yêu đẹp của các nhân vật.