Gái già gả lần bảy review

Thoạt nghe cái tên, đọc qua văn án, mình cứ ngỡ đây là một câu truyện hài cổ đại kia chứ. Nhưng càng đọc càng phát hiện ra, mình lầm to rồi, đằng sau lời dẫn truyện vô ưu thản nhiên của nữ chính, là một bầu trời ngược tâm (nhưng có thể nói không phải ngược điên đảo chết đi sống lại hận ý ác liệt, mà là một loại không khí trầm buồn nhẹ nhàng man mác mà day dứt không nguôi ấy). Có thể nói, với cách khai thác cốt truyện sáng tạo, ngôn hành hàm súc mà gợi tả, Hoa Minh đã khá thành công với cuốn truyện dài 56 chương 2 phiên ngoại này.

Chân Ly Xuân – thường gọi là A Ly trong truyện, là người con gái của một viên quan họ Chân. Mẹ mất sớm, cha thì luôn ở trên triều, cô sống cùng với ông ngoại thần y của mình ở một nơi tên là Dược Sư cốc. A Ly là một cô nương hồn nhiên, không có chuyện gì thì sẽ ngồi gặm móng giò ngon lành, thi thoảng còn thể hiện bản tính thần kinh thô của mình không chút che giấu, nổi danh khắp kinh thành trong 2 năm khắc chết 6 người chồng, đi đến đâu dân chúng sợ hãi đến đó. Ban đầu cô cười y y nha nha, người khác tưởng cô không để trong lòng, thực ra chỉ mình cô biết, nội tâm cô rất yếu đuối, sợ bị tổn thương. Thanh mai trúc mã thất hứa, để cho cô nhóc ngốc nghếch một lòng mong mỏi từ năm 8 tuổi đến khi trở thành thiếu nữ 15. Khó khăn lắm A Ly mới có thể thích thêm một người nữa – Vân Bạch Phi, thì anh lại quên cô hết lần này đến lần khác. Cô luôn có cái nhìn lạc quan tích cực, chỉ có điều hơi chậm hiểu một chút mà thôi, và mình cũng khâm phục A Ly ở chỗ, cô ngoan cường, bình tĩnh đối mặt với các biến cố xảy ra trong cuộc đời mình, chưa từng oán thán hay khóc nháo làm màu. Về sau khi tấm màn kiếp trước hé mở, mình càng thấy thông cảm và đáng thương thay cho cô ấy, chỉ vì bản mệnh không hoàn chỉnh mà phải chịu kiếp chia lìa, quên đi Vong Xuyên. Lúc bị mù, cô thậm chí còn tỏ ra kiên cường hơn trước, không muốn nói cho anh biết nỗi đau mà bản thân đang phải đối mặt, cô yêu anh, cũng yêu con của hai người, nên cô thà âm thầm chịu đựng, để tháng ngày bình yên của gia đình họ được viên mãn. Cô xứng đáng được anh trân trọng và nâng niu, xứng đáng có một cái kết hạnh phúc.

Vân Châu, Vân nhị đại công tử - hay tên khi ở Minh giới là hoàng đế Vong Xuyên, là một nam chính thâm tình đáng yêu. Trong cả 2 kiếp, anh đều may mắn được gặp gỡ A Ly trước, được ở bên cô từ thuở nhỏ, được trải qua những kỉ niệm đáng nhớ cùng cô. Tuy rằng có đôi lúc họ phải chia xa – chủ yếu là anh luôn khiến cô phải chờ đợi, nhưng khi gặp lại vẫn là bộ dáng như vậy, dường như khoảng cách về không gian và thời gian đã bị xóa nhòa. Có lẽ trong thâm tâm anh luôn muốn bù đắp cho cô nhiều hơn một chút, để cô có cảm giác an toàn, được nở nụ cười thẹn thùng trong lòng anh, nên dường như từ khi nhận thức được tình yêu, cô đã ở trong trái tim anh lúc nào không hay. Vân Châu có biểu cảm phong phú lắm: lúc còn nhỏ gian xảo tinh nghịch chọc cho A Ly khóc xong lại phải đi dỗ cô, trưởng thành rồi lại là công tử đạo mạo có khí phách ngang tàng, dễ dàng lạnh mặt, nổi cáu khi ghen tuông, đến cả khi dịu dàng bên A Ly săn sóc cô đầy yêu thương, cam tâm tình nguyện chờ đợi cô, thậm chí chờ đợi cả đời. Hiếm có nam chính nào khiến mình cảm động như Vân Châu, anh không phải kiểu người bá đạo lạnh lùng, càng không phải dạng hào môn thế gia lấy tiền đè chết người, anh chỉ là một nam nhân mong muốn cuộc sống an nhiên, có chút củi gạo dầu muối, cô nấu cơm anh thổi lửa, con của họ đứng bên nhìn cười toe. Ao ước lúc ấy bình dị, nhỏ bé biết bao, ấy mà tưởng như chẳng bao giờ có thể thực hiện nổi. Văn Châu hiểu A Ly hơn cả chính bản thân cô ấy, anh biết cô lén giấu bệnh, biết cô đang tận lực vì những giây phút ngọt ngào của họ, nên anh cũng hùa theo, vờ hồ đồ cùng cô, chỉ có viền mắt đỏ ửng mỗi đêm, những giọt nước mắt bị nuốt vào trong tố cáo anh mà thôi. Thật may, sau khi về Minh giới, cuối cùng Vong Xuyên cũng được nghe tiếng gọi tiểu ca ca mà anh hằng mong nhớ, sau hơn 300 năm.

Nam phụ là Vân Bạch Phi, một nhân vật khá quan trọng trong khoảng 25 chương đầu truyện. Hắn không những không sợ hãi trước danh xưng gái già họ Chân, lại còn có phần ưa thích cô, dùng sự dịu dàng lay động tâm hồn thiếu nữ của A Ly. Ban đầu, mình thực tâm thấy họ tâm đầu ý hợp, nhưng rồi số trời đã định, hắn lại có thể dễ dàng quên cô: lần đầu tiên sốt mênh mang sau khi bị ngấm mưa cùng A Ly, có thể nói là do bệnh, nhưng lần thứ hai thì lão thiên thật quá đáng, chỉ là đi mua xiên hồ lô cho cô ấy thôi mà, tại sao quay đi quay lại, chợt trở nên mịt mù không rõ với cô nương có phần quen thuộc đứng trước mặt? Lần đầu tiên hắn quên, nhưng may mắn kịp nối lại tình yêu của hai người, mất trí nhớ lần nữa, sau đó... không có sau đó, hắn bảo A Ly đào đâu ra dũng khí yêu hắn nữa đây, có là gái già đi nữa thì tim cũng sẽ biết mệt. Kiếp trước hắn là Ngọc Hành quân tử, vì động tâm với A Ly mà dám kháng chỉ thánh hôn của thiên đế, bị thu hồi phép thuật đảy vào cõi luân hồi làm người trần, còn kéo theo A Ly lúc đó đã uống nước vong tình quên đi Vong Xuyên, lại thầm thích hắn, kết quả làm Vong Xuyên thái tử bàng hoàng nhớ lại, đẩy A Ly ra còn mình thì rơi xuống cầu Nại Hà. Vậy là bi kịch giữa phàm trần bắt đầu. Ngọc Hành là người tốt, đáng tiếc anh đến sau, đáng tiếc tình cảm chưa đủ đậm sâu, nên chỉ có thể cầu phúc cho A Ly và Vong Xuyên.

Minh Hoa lồng ghép các tình tiết sủng ngược đan xen rất hợp lí, dẫn dắt người đọc đi từ hiện tại quá khứ rồi lại trở về mộtcách uyển chuyển, cốt truyện hấp dẫn cũng như tuyến nhân vật được khai thác khá tốt. Có thể nói đây là cuốn truyện để lại cho mình nhiều ấn tượng đẹp cũng như những cảm xúc bâng khuâng nghẹn ngào nơi lồng ngực. Nếu có điểm gì mình muốn sửa, thì đó là mong sao có thêm ngoại truyện về sự đoàn tụ của vợ chồng Vong Xuyên, bởi kết ở đó hẫng quá, cảm giác như chưa được trọn vẹn viên mãn vậy T.T Dù sao, "Gái già gả bảy lần" là một cuốn cổ đại rất đáng đọc.