Cái chết của nhân vật be-li-cốp trong đoạn trích Người trong bao gói lên cho chúng ta điều gì

Người trong bao không chỉ đơn thuần là sự phản ánh "một thực trạng xã hội mà còn có ý nghĩa khái quát triết lý sâu sắc". Bê-li-cốp, một sản phẩm điển hình của xã hội Nga bảo thủ. Ý nghĩa điển hình ấy không chỉ thể hiện trong tính cách mà còn trong cả những thói quen và hình dáng. Bêlicốp hiện dần qua từng lời kể của Bui-kin, một đồng nghiệp của Bê- li-cốp ở trường trung học. Bắt đầu từ việc miêu tả ngoại hình và những thói quen. Bất kì lúc nào, dù ngày mưa gió hay cả những ngày đẹp trời Bê-li-cốp (ngươi kể chuyện gọi là "hắn") đều "đi giày cao su, cầm ô và nhất thiết là mặc bành tô cốt bông". Một con người bảo thủ điển hình. Hắn bao bọc mình bởi những lớp quần áo giày và mũ, kín mít. Cứ như thể hắn sợ có một hạt bụi nào dính vào thân thể hắn vậy. Sự cổ hủ, bảo thủ ấy khiến hắn mắc một chứng bệnh: luôn sợ hãi. Cũng vì sợ hãi mà hắn cố nhét mình vào trong một cái bao. "Ô hắn để trong bao, chiếc đồng hồ quả quýt cũng để trong bao bằng da hươu và khi rút chiếc dao nhỏ để gọt bút chì thì chiếc dao ấy cũng đặt trong bao". Tệ hại hơn, "cả bộ mặt hắn dường như cũng ở trong bao". Và cái con người ấy lúc nào cũng có "khát vọng mãnh liệt thu mình vào trong một cái vỏ, tạo cho mình một cái bao có thể ngăn cách, bảo vệ hắn khỏi những ảnh hưởng bên ngoài’. Từ sự bảo thủ chuyên chế dẫn đến sự thu mình trong bao, càng thu mình bao nhiêu càng thể hiện sự bảo thủ bấy nhiêu. Quả là một cái vòng luẩn quẩn trong chính cái bao do hắn tạo ra. Hình ảnh "cái bao" là một "phát hiện nghệ thuật" 'của nhà văn và nó mang ý nghĩa điển hình. "Bao" thường dùng để bọc đồ, đựng đồ. Nhưng trong truyện ngắn của A.Sê-khôp, "cái bao" ấy dùng để bọc con người, và rộng hơn là để bọc cả một xã hội. Không nhìn thấy, không nghe thấy hay là không muốn nhìn sự đổi thay của cuộc sống, không muốn nghe những âm thanh mới đang rộn vang? Cuối thế kỷ XIX, thế giới đã có những bước chuyển mình vĩ đại, nước Nga cũng không nằm ngoài quỹ đạo ấy. Sự biến đổi ấy hẳn sẽ gây nên những rối loạn trong đời sống xã hội. Đối với những con người còn mang trong mình tư tưởng cũ như Bê-li-cốp, tàn dư của chế độ Nga hoàng chuyên chế thì điều đó là khó có thể chấp nhận. Bê-li- cốp lúc nào cũng ngợi ca quá khứ, quá khứ là huy hoàng và là cái ô che chở giúp hắn trốn tránh cuộc sống thực tại. Đó là sự bảo thủ đến cố chấp! Quá khứ là lịch sử. Giữ gìn và bảo vệ quá khứ là tốt, song bảo vệ không đồng nghĩa với bảo thủ. Ở xã hội Việt Nam sau này, vào những năm 30 - 45 khi làn gió Âu hoá tràn vào cũng đã gây nhiều biến động. Một số người tiếp thu nó và một số người chống lại. Mặc dù vậy không có nghĩa là bảo thủ, đóng kín hoàn toàn và tiếp nhận tất cả. Cần bảo vệ cái gọi là bản sắc và tiếp thu những tinh hoa, những giá trị mới để phù hợp với quy luật phát triển của xã hội. Trong bối cảnh xã hội Nga ngạt thở bởi bầu không khí chuyên chế những năm cuối thế kỷ XIX thì những con người như Bê-li-cốp xuất hiện cũng không có gì là lạ. Hay nói khác đi, Bê-li-cốp là một trong những sản phẩm của xã hội Nga cuối thế kỷ XIX - một nhân vật điển hình. Nói như Bi-ê-lin-xki thì đó là "người lạ mà quen biết", kiểu như Chí Phèo của văn học hiện thực Việt Nam đầu thế kỷ XX. Thu mình trong bao không dám ngó nhìn những ánh nắng đẹp của bình minh. Cũng chẳng khác gì những con ốc sên cứ cố giấu mình trong lóp vỏ cứng rồi tự cho mình là an toàn, mạnh mẽ. Nhưng chính điều đó khiến con ốc chậm chạp, sợ hãi và trở nên yếu đuối, bạc nhược. Những con người sống trong bao như Bê-li-cốp cũng vậy, cũng mắc chứng bệnh sợ hãi và bạc nhược của loài ốc sên. Cuộc sống làm hắn khó chịu, sợ hãi, buộc hắn phải thường xuyên lo âu và có lẽ như để bào chữa cho thái độ nhút nhát, ghê tởm đối với hiện tại”. Sống giữa hiện tại mà lại sợ hiện tại, sống với cuộc sống mà lại sợ cuộc sống khác nào người phụ nữ muốn có con mà lại ghê tởm, lại sợ người đàn ông. Cái nghịch lý ấy đã tạo ra một con người kì quặc như Bê-li-cốp. Phải chăng đó cũng chính là triết lí sâu sắc của tác phẩm? Ý nghĩa điển hình của nhân vật Bê-li-cốp còn được biểu hiện trong những nét tính cách, những suy nghĩ. Tất cả đều mang một vẻ thật kỳ quái. "Cả ý nghĩ của mình Bê-li-cốp cũng giấu vào bao". Những ý nghĩ chứa đựng ở trong đầu cũng không an toàn và hắn cần giấu vào bao. Phải cất thật kĩ, gói ghém thật kĩ. Như vậy mới an toàn, ấy thế nhưng hắn vẫn sợ hãi. "Sọ nhỡ lại xảy ra chuyện gì?" Giấu mình trong bao chưa đủ hắn còn giấu cái bao ấy trong một cái hộp. Bằng chứng là quang cảnh căn buồng ngủ của hắn. Với sự miêu tả tỉ mỉ, sự quan sát tinh tường và nhạy cảm của các giác quan, nhà văn đã tái hiện lại căn buồng chật như chiếc hộp của Bê-li-cốp với đủ thứ âm thanh nghe rùng rợn. Sự ngột ngạt của căn buồng phải chăng cũng là sự ngột ngạt của cả xã hội Nga lúc bấy giờ? Và căn buồng đóng kín của Bê-li-cốp vô hình dung cũng là một điển hình của xã hội ấy? Trong xã hội ấy, với những con người điển hình như Bê-li-cốp, mọi người cũng chịu ảnh hưởng của họ. Hay nói cho đúng hơn họ không dám chống lại hoặc không thể chống lại sự ảnh hưởng đó. Vì sao? Một câu hỏi quả là khó trả lời trong thời điểm ấy. "Dưới ảnh hưởng của những kẻ như Bê-li-cốp, dân chúng trong thành phố đâm ra sợ tất cả: sợ nói to, sợ gửi thư, sợ làm quen, sợ đọc sách, sợ giúp đỡ người nghèo... Thậm chí thầy hiệu trưởng cũng phải sợ hắn. Một thực tế thật đáng buồn và cũng thật nực cười. Ta tự hỏi không biết cuộc đời của những con người như Bê-li-cốp là cuộc đời gì? Hắn trở nên gầy gò hơn và "thu mình sâu hơn trong cái bao của hắn" khi mọi người biết hắn mến Va-ren- ca, chị gái của một đồng nghiệp cùng trường. Hắn tái mét mặt mày, bực dọc bỏ ăn, bỏ buổi lên lớp khi thấy chị em Va-ren-ca đi xe đạp. Đối với hắn như vậy là "không hợp với tư thế của một nhà giáo dục thiếu niên".  Nếu thầy giáo mà đi xe đạp thì học sinh chỉ còn nước đi đầu xuống đất. Nhất là đàn bà con gái như Va-ren-ca mà đi xe đạp thì quả là chuyện kinh khủng. Với Bê-li-cốp, chỉ có những chỉ thị, thông tư, những bài toán quy định cấm đoán điều này, điều nọ "mới là rõ ràng, quan trọng”. Vì vậy nếu không có chỉ thị nào cho phép thấy giáo được đi xe đạp thì không được làm. Sự bảo thủ bắt đầu từ trong ý nghĩ, quả đúng là như vậy. Những khuôn khổ, những luật lệ đã gò bó con người và chính những con người như Bê -li - cốp cũng tự nhốt mình trong những luật lệ ấy. Để rồi cuối cùng, khi chết đi lại cũng tự chui vào trong những luật lệ ấy. Cũng giống như cái chết của Bê-li-cốp. Một tháng sau khi cãi vã với Côvalencô và bị ngã, Bê-li-cốp chết. Hắn chết là phải. Và khi đã nằm trong quan tài, "vẻ mặt hắn trông hiền lành, dễ chịu, thậm chí còn có vẻ tươi tỉnh nữa, cứ hệt như hắn mừng rằng cuối cùng hắn đã được chui vào cái bao mà từ đó không bao giờ hắn phải thoát ra nữa". Người trong bao cuối cùng cùng chui vào bao và đối với Bê-li-cốp, điều đó là hạnh phúc nhất. Nghĩa là, hắn đã đạt được mục đích cuộc đời. Thật đáng thương.- Cái chết của Bê-li-cốp phải chăng là sự giải thoát đối với hắn, đối với xã hội? Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái khi thoát khỏi hắn, thoát khỏi sự ngột ngạt của những quy ước, luật lệ. Thế nhưng chỉ là phút chốc thôi. Cuộc sống lại trở về nhịp điệu cũ, mệt mỏi, nhàm chán, vô vị và nặng nề dù không bị chỉ thị nào cấm đoán. Vì sao? Bởi trong thực tế xã hội ấy còn bao nhiêu con người Bê-li-cốp. Và đó là hệ quả tất yếu của một xã hội chuyên chế và bảo thủ. Nó cũng gần giống như xã hội Việt Nam phong kiến đã đẻ ra Chí Phèo và những đứa con của nó. Một sự so sánh không mấy khập khiễng. Bởi để có thể xoá đi nhũng con người đó thì xã hội cần thay đổi. Không phải một cá nhân con người nào mà là cả một lớp người, cả xã hội. Phải chăng đó cũng là động lực cho sự bùng nổ của cách mạng tháng mười sau này? 

Cũng giống như Chí Phèo, Bê-li-cốp là sản phẩm của một chế độ xã hội, là một nhân vật điển hình cho nền văn học hiện thực Nga cuối thế kỷ XIX. Đúng như nhà văn Nguyễn Tuân đã nhận xét: "Truyện Bê-li-cốp là một áng văn đả kích lên đến tuyệt đỉnh; hình thù và tên họ nhân vật đã thành một cái sự đã thành một hình dung từ ngày nay vẫn còn tác dụng lớn". Nghĩa là nó cảnh tỉnh chúng ta trước những kẻ giống như "người trong bao", trước tình trạng xã hội như Người trong bao. Phải lật tấm "bao" ấy để nhìn ra lối cho xã hội phát triển".

Phân tích đối tượng Bê li cốp trong Người trong bao để thấy được sự phê phán của tác giả đối với lối sống bình thường dung tục của tiểu tư sản Nga. Sau đây là dàn ý phân tách đối tượng Bê li cốp cộng với bài phân tách hình tượng đối tượng Bê li cốp hay tuyển lựa.

  • 8 mẫu tóm lược tác phẩm Người trong bao siêu hay

I. Mở bài: giới thiệu đoạn trích Người trong bao của Sê-khốp

II. Thân bài: phân tách đoạn trích Người trong bao của Sê-khốp

1. Chân dung Bê-li-cốp:

Ngoại hình: thu mình trong vỏ bọc, luôn tạo 1 thứ bao bọc, bảo vệ mình

Lối sống thu mình trong bao

Biểu tượng cho sự hèn mạt, quái lạ

Lối sống thu mình

Lối sống trong bao, thu mình, hèn mạt

2. Tác động của Bê-li-cốp:

Lối sống đã đầu độc, làm ô nhiễm, khiến con người khiếp sợ suốt 15 5

Mọi người sợ sệt và xa lánh

3. Cái chết của Bê-li-cốp:

Bị đồng nghiệp trêu chọc, phản đối thô bạo

Chứng kiến đồng nghiệp ko sợ cấp trên

Bị cười nhạo vì ngã

Sợ ông hiệu trưởng

III. Kết bài: nêu cảm nhận của em về đoạn trích Người trong bao của Sê-khốp

Sê-Khốp được biết tới là 1 nhà văn nổi danh của nước Nga, dòng văn nhưng mà ông đeo đuổi và thành công đấy chính là văn hiện thực. Ông là 1 người có công canh tân truyện ngắn và kịch nói. Sáng tác của ông luôn là chiếc gương phản chiếu lên án những hiện thực ở nước Nga. Trong những tác phẩm của ông điển hình có tác phẩm Người trong bao. Nhưng qua chân dung và tính cách của đối tượng Bê-li-cốp ta thấy được những cái nhà văn muốn lên án xã hội con người Nga. Chi tiết ở đây chính là phê phán lối sống bình thường dung tục của tiểu tư sản Nga.

Nhan đề của tác phẩm cũng thật đặc trưng lúc ta thấy được rằng chính cái tên đấy đã nói lên phần nào đối tượng Bê li cốp. Nhân vật đấy đại diện cho phân khúc tiểu tư sản với lối sống dung tục, nhút nhát, giáo điều. Đối với bê li cốp “nếu ko có chỉ thị nào cho phép thì ta ko được làm”. Và rốt cục thì anh ta cũng phải nằm trong bao nhưng mà đi chầu Diêm Vương. Nhan đề đấy trình bày được cái sự hèn mạt của những người kiến thức Nga. Và kết cuộc của những con người như thế thì ko tốt. Lối sống nhút nhát, dung tục đấy sẽ có hại cho người dân Nga, nó gây đầu độc cuộc sống, gây hậu quả nghiêm trọng về sau. Ngoài ra cái bao kia cũng mang ẩn ý đấy là cái bao bọc bó hẹp, cuộc sống tù túng, bất minh của người kiến thức Nga nhưng mà sống ko thoát ra được chết đi cũng thế.

Trước hết là chân dung của Bê li cốp thì đối tượng hiện lên với những cách ăn mặc và khuôn mặt của mình. y phục nhưng mà Bê li cốp diện thường xuyên đấy chính là 1 chiếc áo bành tô, đi giày cao su và cầm ô. Những y phục đấy làm cho ta thấy được Bê li cốp là 1 người chỉ sống vì dĩ vãng nhưng mà thôi. Những chiếc áo bành tô từ thời xưa cũng được anh mặc suốt ngày, ngặt 1 nỗi nữa là mặc quang 5 mặc là mưa nắng hay gió bão gì, đã thế lại còn cầm ô, đi giày cao su nữa. Trông Bê li cốp giống như những người của thế kỉ xưa cũ. Đã thế khuôn mặt của anh ta khi nào cũng dấu sau cái cổ áo bành tô đấy, đi xe ngựa thì lại phải kéo mui xe xuống để che mặt. Không những thế tai hắn còn nhét bông nhưng mà người ta thầm nghĩ rằng là nhét “trong bao”. Vậy đó chân dung của Bê li cốp hiện lên với những đồ vật có từ ngày xưa và những lập dị của hắn. Không những tất yếu cả mọi thứ từ con người cho tới những đồ vật của anh ta đều được để ngăn nắp dấu kín trong bao. Chính thành ra nhưng mà ta có thấy cảm nhận thấy được rằng chính Bê li cốp đang cố tạo cho mình 1 cái bao cách trở với những người bao quanh, để tránh tác động tới bản thân mình. Phcửa ải chăng đấy chính là sự ích kẻ hèn mạt của những con người trí thức trong xã hội Nga thời bấy giờ? Nói chúng qua chân dung của Bê li Cốp ta thấy được rằng đại số đông trí thức Nga khi bấy giờ có lối sống dung tục hèn mạt như thế, mọi thứ phát triển thành lập di với xã hội và chính những điều đấy gây tác động rất bự tới cuộc sống của con người Nga.

Về phần tính cách của đối tượng này cũng rất kì dị. Thu mình trong vỏ bọc là thế mà Bê li cốp lại có những mong ước khát vọng khó hiểu lập dị. Ấy là khát vọng cách trở với cuộc sống con người, chỉ biết sống cho mình, mình được an toàn và tránh xa mọi điều làm tổn hại tới sự an toàn đấy. Tính cách của bê li cốp đấy là khiếp sợ ngày nay và tôn sùng những gì là của dĩ vãng. Anh ta ham mê tiếng Hi Lạp cổ thành ra nhưng mà anh ta hạnh phúc nhất lúc thốt lên câu. Có nhẽ đấy là phút giây độc nhất để anh ta chui ra khỏi cái bao bọc của mình. Tính nết anh ta giống như 1 kẻ thần kinh chỉ biết “lo lắng”, “khiếp sợ”, “nhút nhát”. Không những thế Bê li cốp chỉ thích sống theo thông tư chỉ thị. 1 lúc chưa có thông tư chỉ thị thì chẳng thể làm được. Tuân theo thông tư là tốt mà có những chuyện đợi thông tư tới thì sẽ muộn mất thì hắn vẫn ko dám khắc phục. Điều đấy trình bày lối sống cứng nhắc quá mức. Chính do đó nhưng mà anh ta chẳng thể nào thoát khỏi cái vỏ bọc của bản thân mình. Sống trong khiếp sợ thì còn sống làm gì nữa. Cùng lúc anh ta luôn chấp nhận với lối sống hủ lậu lỗi thời và ko chịu được cách sống thức thời của chị em nhà Va ren ca.

Có thể nói đối tượng hiện lên như 1 thảm họa của tạo hóa, 1 con người cô độc lạc điệu, dị hình, kinh khủng và ko hiểu cuộc sống đương thời.

Chính vì cái dị hình đấy nhưng mà làm cho biết bao lăm ngươi sợ hắn. Các thầy cô giáo trong trường hay tới hiệu trưởng cũng sợ hắn. Tầm thường hắn tới thăm nhà thầy cô giáo nhưng mà hắn cho rằng công tác đấy nhằm duy trì tình bạn tốt đẹp. thế mà lúc tới thì hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi phổng ra đấy và rồi đưa mắt nhìn bao quanh làm cho người ta phải sợ. Rồi 1 lát thì kiếu từ về. Tới chơi nhưng mà ko nói gì thì tới để làm gì?. Các bà diễn kịch cũng ko dám gặp gỡ hắn, phải dấu. Các nhà tu thì ko dám ăn thịt và đánh bài lúc có mặt hắn. Quả thật Bê li cốp giống như 1 con ma đáng sợ làm cho cả thành thị con người Nga phải sợ hãi hắn. Cuộc sống như thế có khác nào âm phủ nhưng mà hắn cứ chui cái cơ thể và cả tâm hồn mình trong cái vỏ bọc. Có thể nói chính cái lối sống của hắn đã tác động tới cuộc sống và con người Nga ngày nay và mai sau. Nhân vật đấy giống như nền phong kiến tăm tối của Nga khi bấy giờ.

Hắn cứ thế sống quanh 5 với những nỗi lo sợ của mình. Nào là sợ ánh sáng ban ngày, sợ bóng tối, sợ trộm. Trong nhà khi nào cũng đóng then cài cửa, đắp chăn kín mít cả đầu. Hắn toàn mơ thấy những điều khủng khiếp nhất và chính thành ra nhưng mà hắn luôn thức dậy với khuôn mặt tái nhợt. Không thể nào quên kể tới câu chuyện tình của Bê li cốp với cô nàng Va ren ca. lúc nàng tới thì Bê li cốp đã yêu nàng. Và chính thành ra nhưng mà anh ta để hắn cả 1 tấm hình của người đẹp lên trên bàn làm việc của mình. Anh ta còn tính tới chuyện cưới xin nữa, thế rồi có người vẽ tranh biếm họa về đám cưới của anh ta và Va ren ca. Bức biếm họa đấy được gửi tới cả trường nam và trường nữ. Trong 1 lần Bê li cốp trông thấy chị em nhà Va ren ca cưỡi xe đạp giữa đường thì hắn cho rằng như thế chẳng ra thể thống gì cả. và hắn quyết định tới nói với chị em họ. Cô chị ko có nhà chỉ có cô em. Hai bên cãi vã nhau và Va len cô đẩy bê li cốp xuống cầu thang làm cho anh ta ngã nhào. Không thể quên được tiếng cười ha ha của Va ren cô. Tiếng cười đấy chẳng những xong xuôi chuyện cưới xin nhưng mà còn phê phán cái lối sống trong bao của Bê li cốp nói riêng và người kiến thức Nga nói chúng. Và sau 1 tháng thì Bê li cốp chết, anh ta được nằm trong cái bao vĩnh viễn.

Qua đây ta thấy được nhà văn Sê-Khốp đã lên án cái lối sống của những con người kiến thức hủ lậu lỗi thời, lo sợ chỉ biết sống cho chính bản thân mình. Cách sống đấy đã tác động rất nhiều tới cuộc sống của con người Nga ngày nay và con người mai sau. Chính thành ra lên án để nhưng mà ko sống tương tự nữa.

1 tác phẩm truyện ngắn hay và chân chính trước tiên có nhẽ lôi cuốn người đọc bởi hình tượng nghệ thuật lạ mắt, tiêu biểu. Bởi đấy là tài năng và nhiệt huyết của người nghệ sĩ lăn lộn trong hành trình cuộc đời để gom nhặt nên những tính cách và căn số để qua đấy gửi gắm thông điệp nhân bản. Với Sê-khốp, con linh điểu của buổi tà dương trên đồng cỏ dại nước Nga xưa, với hình tượng Bê-li-cốp trong truyện ngắn “Người trong bao” đã cho thấy căn số thảm kịch của người dân Nga khi bấy giờ.

Bê-li-cốp là 1 thành phầm quái thai nhưng mà xã hội chuyên chế Nga hoàng nặng nề đã sản sinh ra. Hắn là người trong bao. Trang phục của hắn trông thật kì lạ: chân đi giày cao su, tay cầm ô, cơ thể mặc áo măng tô cốt bông. Ô hắn để trong bao, chiếc đồng hồ quả quýt cũng để trong bao bằng da hươu, cả khuôn mặt hắn hình như khi nào cũng để trong bao nốt. Điều đấy chứng tỏ, hắn sợ nắng gió, hắn sợ mưa tuyết của tự nhiên cũng như cuộc đời. Đồ vật của hắn từ cái dao cắt giấy hắn cũng để trong bao nốt, qua đấy thấy được rằng hắn sợ mất đồ, sợ bị thất lạc. Hắn sợ cả những điều tưởng như ko có gì để đáng sợ. Nhân dạng hắn thì hắn dấu mặt trong chiếc áo bành tô, tai nhét bông chứng tỏ hắn sợ nghe, sợ nhìn sợ phải đương đầu với mọi điều bao quanh. Nghề nghiệp của hắn là dạy tiếng Hy Lạp 1 thứ tiếng nói cổ và khó hiểu, khi mà cả toàn cầu đang ko dừng hướng tới những điều mới mẻ thì hắn đi trái lại với toàn cầu, với thực tại.

Với mọi người bao quanh, hắn tới nhà và ko chuyện trò chỉ ngồi im 1 chỗ khoảng chừng 15 phút rồi ra về. Hắn cho đấy là cách để giao tiếp với mọi người bao quanh. Điều đấy chứng minh rằng, hắn cũng sợ cô độc, sợ mất mối quan hệ mà lại luôn giấu giếm và sợ sệt tất cả mọi thứ, nghĩa là hắn sợ chịu nghĩa vụ với lời nói của mình. Tới cả trong tình yêu, hình như hắn cũng muốn giam cầm nó vào bao nốt. Hắn muốn tù đày tình yêu của mình, cái bao đó chính là ko được xúc tiếp với cái mới. Như vậy hắn sợ cái mới, mô lệ vào cái cũ, tù đày chính mình và hắn chết ngay cả lúc còn đang sống, từng giờ, từng phút, từng giây hắn đang chết trong chiếc báo khiếp sợ nhưng mà chính hắn tạo ra. Qua đấy phản ảnh chân thật căn số của những người dân Nga dưới cơ chế Nga Hoàng nặng nề chuyên chế đã sản sinh ra những con người tự do về cơ thể mà lại bị tù đày về tâm hồn, chết ngay cả lúc đang sống. thật đáng sợ biết bao, qua đấy bộc bạch niềm thương cảm cho căn số những người dân nước Nga xưa của Sê-khốp.

Bằng tài năng xây dựng những hình tượng tiêu biểu lôi cuốn và quyến rũ người đọc Sê-khốp đã giúp người đọc trông thấy thâm thúy và chân thực xã hội Nga khi bấy giờ, bộc bạch niềm thương cảm thâm thúy cho những thân phận thảm kịch đấy.

Xã hội Nga cuối thế kỷ XIX ngập trong bầu ko khí chuyên chế thủ cựu nặng nề và ngột ngạt. Môi trường xã hội đấy đã để lại lắm thứ thành phầm người dị hình. Bêlicốp, đối tượng chính trong truyện ngắn Người trong bao của Sê-khốp, là 1 đối tượng tiêu biểu của xã hội đấy.

Người trong bao ko chỉ thuần tuý là sự phản ảnh “1 thực trạng xã hội nhưng mà còn có ý nghĩa nói chung triết lý thâm thúy”. Bê-li-cốp, 1 thành phầm tiêu biểu của xã hội Nga thủ cựu. Ý nghĩa tiêu biểu đấy ko chỉ trình bày trong tính cách nhưng mà còn trong cả những lề thói và hình trạng.

Bê-li-cốp hiện dần qua từng lời kể của Bùi-kin, 1 đồng nghiệp của Bê-li-cốp ở trường trung học. Kể từ việc mô tả ngoại hình và những lề thói. Bất cứ khi nào, dù ngày mưa gió hay cả những ngày đẹp trời Bê-li-cốp (người kể chuyện gọi là “hắn”) đều “đi giày cao su, cầm ô và nhất quyết là mặc bành tô cốt bông”. 1 con người thủ cựu tiêu biểu. Hắn bao bọc mình bởi những lớp áo quần giày và mũ, kín mít. Cứ như thể hắn sợ có 1 hạt bụi nào dính vào cơ thể hắn vậy. Sự hủ lậu, thủ cựu đấy khiến hắn mắc 1 chứng bệnh: luôn khiếp sợ. Cũng vì khiếp sợ nhưng mà hắn cố nhét mình vào trong 1 cái bao. “Ô hắn để trong bao, chiếc đồng hồ quả quýt cũng để trong bao bằng da hươu và lúc rút chiếc dao bé để gọt bút chì thì chiếc dao đấy cũng đặt trong bao”. Tệ hại hơn, “cả khuôn mặt hắn hình như cũng ở trong bao”. Và cái con người đấy khi nào cũng có “khát vọng mãnh liệt thu mình vào trong 1 cái vỏ, tạo cho mình 1 cái bao có thể cách trở, bảo vệ hắn khỏi những tác động bên ngoài’.

Từ sự thủ cựu chuyên chế dẫn tới sự thu mình trong bao, càng thu mình bao lăm càng trình bày sự thủ cựu bấy nhiêu. Quả là 1 cái vòng lẩn quẩn trong chính cái bao do hắn tạo ra. Hình ảnh “cái bao” là 1 “phát hiện nghệ thuật” ‘của nhà văn và nó mang ý nghĩa tiêu biểu. “Bao” thường dùng để bọc đồ, đựng đồ. Nhưng trong truyện ngắn của Sê-khốp, “cái bao” đấy dùng để bọc con người, và rộng hơn là để bọc cả 1 xã hội. Không trông thấy, ko nghe thấy hay là ko muốn nhìn sự thay đổi của cuộc sống, ko muốn nghe những âm thanh mới đang rộn vang?

Cuối thế kỷ XIX, toàn cầu đã có những bước chuyển mình lớn lao, nước Nga cũng ko nằm ngoài quỹ đạo đấy. Sự chuyển đổi đấy hẳn sẽ gây nên những rối loạn trong đời sống xã hội. Đối với những con người còn mang trong mình tư tưởng cũ như Bê-li-cốp, tàn tích của cơ chế Nga hoàng chuyên chế thì điều đấy là khó có thể bằng lòng. Bê-li- cốp khi nào cũng ca ngợi dĩ vãng, dĩ vãng là huy hoàng và là cái ô chở che giúp hắn lẩn tránh cuộc sống thực tại. Ấy là sự thủ cựu tới chấp nệ! Quá khứ là lịch sử. Giữ gìn và bảo vệ dĩ vãng là tốt, song bảo vệ ko đồng nghĩa với thủ cựu. Ở xã hội Việt Nam sau này, vào những 5 30 – 45 lúc làn gió Âu hoá tràn vào cũng đã gây nhiều bất định. 1 số người tiếp nhận nó và 1 số người chống lại. Mặc dầu vậy ko có tức là thủ cựu, đóng kín hoàn toàn và tiếp thu tất cả. Cần bảo vệ cái gọi là bản sắc và tiếp nhận những tinh hoa, những trị giá mới để thích hợp với quy luật tăng trưởng của xã hội. Trong bối cảnh xã hội Nga ngạt thở bởi bầu ko khí chuyên chế những 5 cuối thế kỷ XIX thì những con người như Bê-li-cốp hiện ra cũng ko có gì là lạ. Hay nói khác đi, Bê-li-cốp là 1 trong những thành phầm của xã hội Nga cuối thế kỷ XIX – 1 đối tượng tiêu biểu. Nói như Bi-ê-lin-xki thì đấy là “người lạ nhưng mà quen biết”, kiểu như Chí Phèo của văn chương hiện thực Việt Nam đầu thế kỷ XX.

Thu mình trong bao ko dám ngó nhìn những ánh nắng đẹp của rạng đông. Cũng chẳng khác gì những con ốc sên cứ cố giấu mình trong lớp vỏ cứng rồi tự cho mình là an toàn, mạnh bạo. Nhưng chính điều đấy khiến con ốc chậm rì rì, khiếp sợ và phát triển thành yếu ớt, bạc nhược. Những con người sống trong bao như Bê-li-cốp cũng vậy, cũng mắc chứng bệnh khiếp sợ và bạc nhược của loài ốc sên. Cuộc sống làm hắn khó chịu, khiếp sợ, buộc hắn phải thường xuyên lo lắng và có nhẽ như để biện hộ cho thái độ nhút nhát, kinh tởm đối với ngày nay”. Sống giữa ngày nay cơ mà sợ ngày nay, sống với cuộc sống cơ mà sợ cuộc sống khác nào người nữ giới muốn có con cơ mà kinh tởm, lại sợ người con trai. Cái nghịch lý đấy đã tạo ra 1 con người kì quái như Bê-li-cốp. Phcửa ải chăng đấy cũng chính là triết lí thâm thúy của tác phẩm?

Ý nghĩa tiêu biểu của đối tượng Bê-li-cốp còn được bộc lộ trong những nét tính cách, những nghĩ suy. Tất cả đều mang 1 vẻ thật kỳ quái. “Cả ý tưởng của mình Bê-li-cốp cũng giấu vào bao”. Những ý tưởng chứa đựng ở trong đầu cũng ko an toàn và hắn cần giấu vào bao. Phcửa ải cất thật kĩ, gói ghém thật kĩ. Như vậy mới an toàn, đấy thế mà hắn vẫn khiếp sợ. “Sợ nhỡ lại xảy ra chuyện gì?” Giấu mình trong bao chưa đủ hắn còn giấu cái bao đấy trong 1 cái hộp. Chứng cứ là khung cảnh căn buồng ngủ của hắn. Với sự mô tả kĩ càng, sự quan sát tinh tường và mẫn cảm của các cảm quan, nhà văn đã tái tạo lại căn buồng chật như chiếc hộp của Bê-li-cốp với đủ thứ âm thanh nghe ghê rợn.

Sự ngột ngạt của căn buồng phải chăng cũng là sự ngột ngạt của cả xã hội Nga khi bấy giờ? Và căn buồng đóng kín của Bê-li-cốp vô tưởng tượng cũng là 1 tiêu biểu của xã hội đấy? Trong xã hội đấy, với những con người điển chừng như Bê-li-cốp, mọi người cũng chịu tác động của họ. Hay nói cho đúng hơn họ ko dám chống lại hoặc chẳng thể chống lại sự tác động đấy. Tại sao? 1 câu hỏi quả là khó giải đáp trong thời khắc đấy. “Dưới tác động của những kẻ như Bê-li-cốp, nhân dân trong thành thị đâm ra sợ tất cả: sợ nói bự, sợ gửi thư, sợ làm quen, sợ đọc sách, sự tương trợ người nghèo. Thậm chí thầy hiệu trưởng cũng phải sợ hắn. 1 thực tiễn thật đáng buồn và cũng thật nực cười.

Ta tự hỏi ko biết cuộc đời của những con người như Bê-li-cốp là cuộc đời gì? Hắn phát triển thành gầy gò hơn và “thu mình sâu hơn trong cái bao của hắn” lúc mọi người biết hắn mến Va-ren- ca, chị gái của 1 đồng nghiệp cùng trường. Hắn tái ngắt mặt mũi, bực dọc bỏ ăn, bỏ buổi lên lớp lúc thấy chị em Va-ren-ca đi xe đạp. Đối với hắn tương tự là “ko hợp với tư thế của 1 nhà giáo dục thiếu niên”.

Nếu thầy giáo nhưng mà đi xe đạp thì học trò chỉ còn nước tiên phong xuống đất. Nhất là phụ nữ con gái như Va-ren-ca nhưng mà đi xe đạp thì quả là chuyện khủng khiếp. Với Bê-li-cốp, chỉ có những chỉ thị, thông tư, những bài toán quy định cấm đoán điều này, điều nọ “mới là rõ ràng, quan trọng”. Thành ra nếu ko có chỉ thị nào cho phép thầy giáo được đi xe đạp thì ko được làm. Sự thủ cựu từ khi trong ý tưởng, quả đúng là tương tự. Những phạm vi, những quy tắc đã gò bó con người và chính những con người như Bê -li – cốp cũng tự giam cầm mình trong những quy tắc đấy. Để rồi rốt cục, lúc chết di chuyển cũng tự chui vào trong những quy tắc đấy. Cũng giống như cái chết của Bê-li-cốp. Hắn chết là phải. Và lúc đã nằm trong áo quan, “vẻ mặt hắn trông hiền hậu, thoải mái, thậm chí còn có vẻ tươi tắn nữa, cứ hệt như hắn mừng rằng rốt cục hắn đã được chui vào cái bao nhưng mà từ đấy ko bao giờ hắn phải thoát ra nữa”.

Người trong bao rốt cục cùng chui vào bao và đối với Bê-li-cốp, điều đấy là hạnh phúc nhất. Nghĩa là, hắn đã đạt được mục tiêu cuộc đời.

Thật đáng thương.- Cái chết của Bê-li-cốp phải chăng là sự đánh tháo đối với hắn, đối với xã hội? Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu lúc thoát khỏi hắn, thoát khỏi sự ngột ngạt của những quy ước, quy tắc. Thế mà chỉ là khoảnh khắc thôi. Cuộc sống lại trở về nhịp độ cũ, mỏi mệt, nhàm chán, vô vị và nặng nề dù ko bị chỉ thị nào cấm đoán. Tại sao? Bởi trong thực tiễn xã hội đấy còn bao lăm con người Bê-li-cốp. Và đấy là hệ quả thế tất của 1 xã hội chuyên chế và thủ cựu. Nó cũng tương tự như xã hội Việt Nam phong kiến đã đẻ ra Chí Phèo và những đứa con của nó. 1 sự so sánh ko mấy cà nhắc. Bởi để có thể xóa đi những con người đấy thì xã hội cần chỉnh sửa. Không phải 1 tư nhân con ai nhưng mà là cả 1 lớp người, cả xã hội. Phcửa ải chăng đấy cũng là động lực cho sự bùng nổ của cách mệnh tháng mười sau này?

Cũng giống như Chí Phèo, Bê-li-cốp là thành phầm của 1 cơ chế xã hội, là 1 đối tượng tiêu biểu cho nền văn chương hiện thực Nga cuối thế kỷ XIX. Đúng như nhà văn Nguyễn Tuân đã nhận xét: “Truyện Bê-li-cốp là 1 áng văn công kích lên tới tuyệt đỉnh; hình thù và tên họ đối tượng đã thành 1 cái sự đã thành 1 tưởng tượng từ hiện tại vẫn còn chức năng bự”. Nghĩa là nó cảnh tỉnh chúng ta trước những kẻ giống như “người trong bao”, trước trạng thái xã hội như Người trong bao. Phcửa ải lật tấm “bao” đấy để nhìn ra lối cho xã hội tăng trưởng”.

Sê-khốp 1 trong những nhà văn lỗi lạc của văn chương Nga. Ông ko chỉ là nhà viết kịch tài năng, nhưng mà còn là 1 nhà viết truyện ngắn bậc thầy. Người trong bao được viết 5 1880, là 1 trong những truyện ngắn nổi danh nhất của ông. Tác phẩm nổi trội với hình tượng Bê-li-cốp – hình ảnh điển hình cho người dân Nga khi bấy giờ.

Chân dung Bê-li-cốp được nhà văn tuyển lựa những cụ thể điển hình nhất để mô tả. Ông ta là 1 thầy cô giáo dạy tiếng Hi Lạp cổ – 1 thứ tiếng đã phát triển thành lạc hậu, rất ít người học. Hắn là có 1 ngoại hình vô cùng dị hình, mọi thứ đều được hắn ta cho vào trong “bao”. Trong những ngày đẹp trời nhất hắn vẫn đi giày cao su, cầm ô, mặc áo bành tô, chiếc áo bành tô tô cổ luôn dựng đứng tới lấp cả khuôn mặt. Không chỉ vậy ra ngoài hắn luôn phải đeo kính mát, lỗ tai nhét bông và ngồi trên xe ngựa nhất mực phải kéo mui. Ở nhà, 1 ko gian riêng tây mà cái “bao” của hắn vẫn không phải chỉnh sửa, áo khoác vẫn mặc, cửa đóng, then cài, luôn sợ sẽ có kẻ trộm đột nhập. Giường ngủ của Bê-li-cốp được tác giả mô tả là chật và kín như cái hộp, hot bức, ngột ngạt, lúc ngủ luôn trùm chăn kín đầu. Chừng như luôn có nỗi khiếp sợ bao vây bao quanh Bê-li-cốp khiến hắn phải phòng đề phòng vô cùng. Những cụ thể mô tả rất sức chi tiết đã cho thấy những chiếc bao hữu hình đang bao vây, quấn chặt lấy Bê-li-cốp. Cùng lúc cũng cho người đọc bước đầu thấy chân dung quái dị, kì quái của hắn.

Nhưng đấy mới chỉ là chân dung bên ngoài, để làm rõ sự dị hình của Bê-li-cốp, Sê-khốp còn đi sâu vào những bộc lộ toàn cầu bên trong. Bê-li-cốp luôn mang trong mình khát vọng mãnh liệt, ở mọi khi, mọi nơi đấy là “thu mình vào trong 1 cái vỏ, tạo ra cho mình 1 cái bao có thể bảo vệ, cách trở hắn khỏi những tác động bên ngoài”. Bởi cuộc sống ngoài kia đối với hắn quả đáng khiếp sợ, hắn kinh tởm ngày nay, và hắn luôn truyền tụng dĩ vãng, cho đấy là quãng thời kì huy hoàng, đẹp tươi nhất, chính do vậy nghề dạy tiếng Hi Lạp cổ cũng thật thích hợp với hắn. Hắn tôn thờ những chỉ thị, thông tư, đối với hắn chỉ có những bài báo cấm đoán mới là điều rõ ràng. Và con người đấy còn túc trực trong đầu nghĩ suy “nhỡ xảy ra chuyện gì”. Những cụ thể miêu tả tâm lí bên trong của Bê-li-cốp đã cho ta thấy đầy đủ hơn kiểu “người trong bao” của xã hội Nga cuối thế kỉ XIX. Hắn luôn lo âu, khiếp sợ, phải tự bao bọc bản thân để có thể tránh sự xúc tiếp với toàn cầu bên ngoài. Bê-li-cốp không hề bất chợt hiện ra, hắn chính là con đẻ của xã hội tù túng, ngột ngạt của xã hội Nga chuyên chế khi bấy giờ.

Trong mối quan hệ với mọi người, Bê-li-cốp cũng tỏ ra mình là kẻ vô cùng dị thường. Tạo mối quan hệ với mọi người là điều thế tất đối với mỗi con người lúc chúng ta đang sống trong 1 số đông, 1 tập thể. Bê-li-cốp tinh thần rất rõ điều đấy, chỉ có điều cách hắn làm chỉ khiến người khác hoảng loạn, ghét bỏ: “Hắn có 1 lề thói kì quái là đi hết nhà này tới nhà khác” hắn “kéo ghế ngồi, chẳng nói chẳng rằng, mắt nhìn bao quanh như kiếm tìm vật gì. Hắn cứ ngồi im như phổi thế rồi độ 1 giờ sau thì kiếu từ. Hắn gọi đấy là cách duy trì những mối quan hệ tốt với đồng nghiệp”. Sê-khốp đã thật khôn khéo lúc tuyển lựa cụ thể này, nó đã giúp bổ sung tính cách “trong bao” của hắn ở cách cư xử, hành động. Hắn ta tưởng rằng làm tương tự là đúng mực nhưng mà không phải nhìn thấy mình đang quấy quả, đang làm người khác ghê sợ. Lối sống của hắn và những người như hắn đã khiến bầu ko khí phát triển thành ngột ngạt, căng thẳng, những nỗi sợ vô hình cứ thế chất chồng lên những con người tầm thường: “sợ nói bự, sợ gửi thư, sợ làm quen, sợ đọc sách,, tương trợ người nghèo, sợ dạy học chữ”. Những nỗi sợ thật bất hợp lí mà lại có lí lúc cuộc sống của những con người nơi đây bị tắm đẫm trong những tư tưởng, lối sống trong bao của Bê-li-cốp. 1 lề thói kì quái của Bê-li-cốp mà lại có thể khống chế được cả 1 trường học, 1 thành thị trong cả chục 5 trời, đấy quả là 1 điều bất hợp lí. Giọng kể có vẻ khách quan mà đằng sau đấy ta vẫn thấy giọng điệu châm biếm, phê phán của tác giả.

Không chỉ vậy, Bê-li-cốp còn rất dị ứng và sợ những cái mới. Trong cuộc đời hắn ta, chưa bao giờ hắn trông thấy 1 người con gái cưỡi xe đạp, do vậy lúc trông thấy Va-ren-ca cưỡi xe đi qua, mặt hắn ngẩn ra, trắng bệch, hình như chẳng thể tin vào mắt mình. Điều đấy làm hắn khó chịu, hốt hoảng và hắn quyết định tới nhà Cô-va-len-cô để giải thích mọi điều. Hắn thổ lộ hàn ôn, hắn ko hiểu tại sao nhưng mà mọi người lại chế nhạo cợt mình, bởi khi nào hắn “cũng cư xử như 1 người đàng hoàng, đúng mực”. Bê-li-cốp rất có tinh thần về bản thân mình, mà lại ko đủ sáng suốt để nhận thấy sự kì quái về chính mình, luôn sống trong ngộ nhận. Ý đồ giải thích ko được tiến hành, hắn bị Cô-va-len-cô đánh ngã dúi trên bậc thang, cộng với tiếng cười giòn rụm lúc Va-ren-ca đi về đã làm hắn điếm nhục, mắc cỡ trở về nhà nằm 1 tháng sau rồi chết. Hắn chết mà ko đau khổ, thương tiếc, bởi hắn đã được ở trong chiếc bao lớn lao, cứng cáp nhất nhưng mà hắn ko bao giờ phải chui ra nữa, đấy cũng chính là mục tiêu cuộc đời hắn, vẻ mặt Bê-li-cốp phát triển thành hiền hậu, thoải mái, thậm chí còn có cả phần tươi tắn. Và cái chết đấy cũng khiến cho những người bao quanh như thoát được khỏi 1 gánh nắng “Từ bãi tha ma trở về, lòng chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu”. Nhưng sự dễ chịu đấy cũng chỉ diễn ra chỉ trong 1 tuần, 1 tuần sau cái chết của Bê-li-cốp mọi thứ lại trở về như cũ. Vậy vấn đề ở đây không hề chỉ bởi tư nhân Bê-li-cốp nhưng mà rộng hơn là cái bao ngột ngạt của xã hội chuyên chế Nga hoàng khi bấy giờ đã kìm kẹp, giam hãm con người. Hoàn cảnh đấy yêu cầu con người phải thức tỉnh, đứng lên tranh đấu. Cái chết của Bê-li-cốp cũng như 1 lời dự đoán về cuộc cách mệnh sau này.

Xây dựng đối tượng Bê-li-cốp, tác giả đã tuyển lựa những cụ thể tiêu biểu nhất. Trong truyện ngắn này hay bất kỳ truyện ngắn nào mọi cụ thể ông xây dựng đều vừa vặn, khôn khéo, ko có bất kỳ cụ thể thừa. Những cụ thể bé nhặt cũng góp phần khắc họa tính cách đối tượng và làm nổi trội chủ đề tác phẩm. Nhân vật Bê-li-cốp là đối tượng tiêu biểu của kiểu người trong bao của xã hội. Nghệ thuật kể truyện rực rỡ, giúp có cái nhìn chân thật, khách quan nhất về đối tượng. Giọng điệu chuyển đổi linh động, trình bày ý kiến của người viết về nhân vật.

Bằng con mắt quan sát tinh tường, Sê-khốp đã phát xuất hiện “cái bình thường dung tục” tưởng là hết mực tầm thường trong đối tượng Sê-khốp. Hình tượng người trong bao Sê-khốp ko chỉ là vấn đề của 1 thời nhưng mà nó là vấn đề xã hội muôn thuở. Trong mỗi chúng ta người nào cũng tồn tài 1 Bê-li-cốp, việc của chúng ta là phải phá bỏ mọi rào cản, để ko biến thành những “cái bao” quái giở của xã hội. Tác phẩm và hình tượng của Sê-khốp có ý nghĩa, trị giá muôn thuở.

Nhân vật trong tác phẩm văn chương có tính năng tái tạo cuộc sống và trình bày quan niệm của nhà văn về cuộc đời. Cũng như bao đối tượng khác trong trang văn, Bê-li-cốp là hình tượng đối tượng được tác giả Sê-khốp khắc họa thật tài tình dưới ngòi bút châm biếm, công kích con người sống trong cơ chế xã hội tù túng, ngột ngạt. Bê-li-cốp là đối tượng mang ý nghĩa nhân văn thâm thúy và đặt ra nhiều vấn đề có ý nghĩa xã hội bự bự nhưng mà nhà văn gửi gắm lúc tiến hành nhiệm vụ là “thư kí trung thành của thời đại”.

Quảng Cáo
Bê-li-cốp hiện lên qua lời của 1 đồng nghiệp trong trường với đối tượng kể lại cho lang y I-van I-va-nứt nghe. Có nhẽ người đọc sẽ thật ấn tượng với ngoại hình kì lạ của hắn “nổi danh về điều là khi nào cũng vậy, thậm chí cả lúc rất đẹp trời, hắn đều đi giày cao su, cầm ô và nhất quyết là mặc áo bành tô ấm cốt bông”. Những cụ thể tưởng nghe đâu nhỏ nhặt, bé lẻ thì lại được tác giả mô tả cụ thể, kĩ càng như chiếc ô, đồng hồ quả quýt, chiếc dao bé gọt bút chì, bông nhét lỗ tai, cổ áo, kính mát, kéo mui xe ngựa… tất cả đều làm nổi trội lên chân dung dị hình, lạ lùng và nét tính cách đối tượng. Trong tất cả các cụ thể đấy có đôi giày cao su, cái ô gắn liền với Bê-li-cốp quanh 5 suốt tháng, làm cho đối tượng hiện lên như 1 bức tranh biếm họa. Ấy là lúc đi ra đường còn về nhà hắn cũng chẳng được thông thoáng hơn 1 chút: “vẫn mặc áo khoác ngoài, đội mũ, đóng cửa, cài then, có đủ sự nghiêm cấm và giảm thiểu”. Bê-li-cốp thật dị kì với vẻ hình thức làm cho người ta tò mò ko hiểu tại sao hắn lại tương tự?

Tất cả là bởi từ trong nghĩ suy xoành xoạch “Sợ nhỡ lại xảy ra chuyện gì”. Có tới 5 lần Bê-li-cốp lặp lại cụ thể này, hình như sự khiếp sợ chẳng bao giờ rời khỏi hắn ta. Nỗi sợ đấy túc trực cả trong những lề thói giao tiếp và sinh hoạt hằng ngày. Khi đi tới chơi nhà đồng nghiệp hắn thường “kéo ghế ngồi, hắn thường chẳng nói chẳng rằng mắt nhìn bao quanh như kiếm tìm vật gì. Ngồi im như phỗng rồi độ 1 giờ sau thì kiếu từ”. Ngay cả cái buồng ngủ cũng chật như 1 cái hộp, lúc ngủ thường kéo chăn trùm đầu kín mít, nằm trong chăn mà “hắn vẫn cảm thấy rợn rợn. Hắn sợ nhỡ lại có chuyện gì, sợ kẻ trộm chui vào nhà”. Sê-khốp đã phát xuất hiện ở đối tượng có 1 khát khao mãnh liệt là được thu mình trong vỏ bọc, hắn tự tạo ra những “cái bao”để chui vào trong đấy cho an toàn. Nhưng vẫn không thể an tâm và chính nỗi khiếp sợ cũng là 1 cái bao để hắn chui vào. Kế bên những cái bao hữu hình ngoài đời thực còn có những cái bao vô chừng như ca ngợi dĩ vãng, ca ngợi những cái ko có thật, ca ngợi thứ tiếng Hi Lạp cổ, che đậy nghĩ suy là những cái bao nhưng mà hắn tự tạo ra để bao bọc bản thân khỏi bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh bên ngoài.

Bê-li-cốp còn là 1 con người có tư tưởng thủ cựu và luôn tôn thờ chính quyền thậm chí là khiếp sợ cấp trên hết sức. Khi hắn thấy 2 chị em Cô-va-len-cô đạp xe ngoài đường thì trong thâm tâm hắn dù có thích Va-ren-ca rất nhiều thì cũng chẳng thể bằng lòng nổi hành động đấy của 1 người con gái, 1 thầy cô giáo đứng lớp nên đã kịch liệt phản đối và tới nhà họ để cho lời khuyên, mà lúc nghe lời dọa nạt của Cô-va-len-cô “Kẻ nào thò mũi vào chuyện riêng nhà ta, ta cho chầu Diêm Vương tất” phản ứng của hắn phát triển thành gay gắt hết sức: “Tôi đề xuất anh lúc có mặt tôi, đừng bao giờ nói như thế về cấp trên. Anh cấp thiết thái độ kính trọng đối với chính quyền”. Người ta có thể tôn thờ, ủng hộ cho chính quyền tốt đẹp còn hắn sợ động tới cấp trên (hiệu trưởng và thanh tra) chẳng thể phân biệt nổi đâu là tốt là xấu. Hắn chỉ muốn che giấu đi tâm lí run sợ của mình trước quyền lực vô thượng. Đặc thù câu nói rốt cục lúc hắn dọa nạt Cô-va-len-cô: “tôi chỉ muốn báo trước cho anh rằng…Tôi sẽ phải làm việc đấy” đã lí giải cho nguyên cớ tại sao hắn lại phát triển thành lo âu, hèn mạt, bạc nhược lúc nhắc đến chính quyền bởi khi nào hắn cũng sợ bị người khác nghe thấy, sợ bị xuyên tạc, vu cáo. Chính câu nói đã khắc họa sâu thêm tính cách, lối nghĩ suy của đối tượng. Chừng như trong mắt hắn cuộc sống này luôn đầy rẫy những thứ xấu xa, ươn hèn và cảnh ngộ bao quanh hắn đã hình thành cái vỏ bọc tuyệt vời.

Không chỉ vậy hắn còn luôn sợ bị “thành trò cười cho người đời” lúc bị đánh ngã từ trên cầu thang xuống, việc làm trước nhất của Bê-li-cốp là “sờ lên mũi xem kính có còn vẹn nguyên ko”đối với hắn thể diện quan trọng hơn tính mệnh con người, hắn sợ chuyện này sẽ tới tai hiệu trưởng, thanh tra rồi họ sẽ ép mình về hưu non. Tiếng cười “haha” của Va-ren-ca đã xong xuôi chuyện cưới xin và xong xuôi cả cuộc đời Bê-li-cốp. Cái chết của hắn thật bất thần nhưng mà cũng ko bất thần chút nào. Bất thần là bởi mọi người trong thành thị khá kinh ngạc và có phần vui tươi bởi lối sống lập dị của anh ta đã khống chế trường học trong suốt mười lăm 5 và cả thành thị nữa “Các bà cô tối thứ 7 ko dám tổ chức diễn kịch tại nhà nữa, sợ rằng hắn biết thì lại phiền, giới tu hành lúc có mặt hắn ko dám ăn thịt và đánh bài”. Không bất ngời bởi đây là dụng tâm nghệ thuật của nhà văn dùng cái chết để càng đậm tô tính cách đối tượng bởi lúc nằm trong áo quan, vẻ mặt hắn trông hiền hậu, thoải mái thậm chí có vẻ tươi tắn như hắn đang mừng rỡ, toại nguyện lúc được nằm trong “cái bao” tốt nhất, vững bền nhất.

Nhân vật Bê-li-cốp đã được khắc họa thật cụ thể, kĩ càng từ ngoại hình bên ngoài tới nghĩ suy, hành động khác người, khác lạ, khác biệt. Hắn vừa là phạm nhân cũng vừa là nạn nhân, vừa đáng thương cũng vừa đáng trách cho 1 kiếp người sống bất nghĩa. Hắn là phạm nhân vì đã reo rắc tác động tới cuộc sống mọi người bao quanh, phạm nhân vì chính người như hắn là con đẻ của cơ chế xã hội phong kiến Nga ở cuối thế kỉ XIX. Hình tượng đấy không hề mang thuộc tính tư nhân nhưng mà nó là căn bệnh chúng của toàn xã hội. Bê-li-cốp đã chết mà còn biết bao lăm người trong bao trong mai sau như thế. Sự tác động và ảnh hưởng dằng dai của Bê-li-cốp trong xã hội cũ đầy ám ảnh, đầu độc cuộc sống con người. Trong xã hội hiện tại cũng có ko ít kẻ vẫn đang tìm cho mình 1 cái bao, tạo những cái vỏ bọc cho bản thân, phó mặc cho cuộc đời. Ấy là lối sống ích kỉ, hèn mạt ko đáng để được còn đó. Qua hình tượng đối tượng Bê-li-cốp nhà văn đã cất lên ngôn ngữ phê phán kiểu người có lối sống trong bao, lẩn tránh thực tại, ko dám đối diện với hiện thực và cũng là lên án, cáo giác xã hội Nga đương thời tù túng, ngột ngạt. Nhà văn đã thức tỉnh và kêu gọi mọi người chỉnh sửa cách sống chẳng thể sống theo kiểu “Người trong bao” hèn mạt, bạc nhược và ích kỉ tương tự.

Sê-khốp chọn ngôi kể thứ 3 để đặc tả hình tượng đối tượng Bê-li-cốp cho thấy con người hắn hiện lên chân thật, khách quan với giọng kể mai mỉa, phê phán để lại cho bạn đọc có cái nhìn về xã hội và con Nga khi bấy giờ. Đúng như Nguyễn Tuân đã nhận xét “Truyện Bê-li-cốp là 1 áng văn công kích lên tới tuyệt đỉnh: hình thù, tên họ đối tượng đã thành 1 cái sự, đã thành 1 tưởng tượng từ ngày đấy vẫn còn chức năng bự”. Bê-li-cốp ko chỉ phản ảnh lại hiện nhưng mà còn có ý nghĩa nhân sinh thâm thúy đối với mọi thời đại.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin có ích khác trên phân mục Văn chương – Tài liệu của Học Điện Tử Cơ Bản VN.

Phân tích đối tượng Bê li cốp trong Người trong bao để thấy được sự phê phán của tác giả đối với lối sống bình thường dung tục của tiểu tư sản Nga. Sau đây là dàn ý phân tách đối tượng Bê li cốp cộng với bài phân tách hình tượng đối tượng Bê li cốp hay tuyển lựa.

8 mẫu tóm lược tác phẩm Người trong bao siêu hay

1. Dàn ý phân tách đối tượng Bê-li-cốp I. Mở bài: giới thiệu đoạn trích Người trong bao của Sê-khốp II. Thân bài: phân tách đoạn trích Người trong bao của Sê-khốp 1. Chân dung Bê-li-cốp: Ngoại hình: thu mình trong vỏ bọc, luôn tạo 1 thứ bao bọc, bảo vệ mình Lối sống thu mình trong bao Biểu tượng cho sự hèn mạt, quái lạ Lối sống thu mình Lối sống trong bao, thu mình, hèn mạt 2. Tác động của Bê-li-cốp: Lối sống đã đầu độc, làm ô nhiễm, khiến con người khiếp sợ suốt 15 5 Mọi người sợ sệt và xa lánh 3. Cái chết của Bê-li-cốp: Bị đồng nghiệp trêu chọc, phản đối thô bạo Chứng kiến đồng nghiệp ko sợ cấp trên Bị cười nhạo vì ngã Sợ ông hiệu trưởng III. Kết bài: nêu cảm nhận của em về đoạn trích Người trong bao của Sê-khốp 2. Phân tích đối tượng Bê-li-cốp – Mẫu 1 Sê-Khốp được biết tới là 1 nhà văn nổi danh của nước Nga, dòng văn nhưng mà ông đeo đuổi và thành công đấy chính là văn hiện thực. Ông là 1 người có công canh tân truyện ngắn và kịch nói. Sáng tác của ông luôn là chiếc gương phản chiếu lên án những hiện thực ở nước Nga. Trong những tác phẩm của ông điển hình có tác phẩm Người trong bao. Nhưng qua chân dung và tính cách của đối tượng Bê-li-cốp ta thấy được những cái nhà văn muốn lên án xã hội con người Nga. Chi tiết ở đây chính là phê phán lối sống bình thường dung tục của tiểu tư sản Nga. Nhan đề của tác phẩm cũng thật đặc trưng lúc ta thấy được rằng chính cái tên đấy đã nói lên phần nào đối tượng Bê li cốp. Nhân vật đấy đại diện cho phân khúc tiểu tư sản với lối sống dung tục, nhút nhát, giáo điều. Đối với bê li cốp “nếu ko có chỉ thị nào cho phép thì ta ko được làm”. Và rốt cục thì anh ta cũng phải nằm trong bao nhưng mà đi chầu Diêm Vương. Nhan đề đấy trình bày được cái sự hèn mạt của những người kiến thức Nga. Và kết cuộc của những con người như thế thì ko tốt. Lối sống nhút nhát, dung tục đấy sẽ có hại cho người dân Nga, nó gây đầu độc cuộc sống, gây hậu quả nghiêm trọng về sau. Ngoài ra cái bao kia cũng mang ẩn ý đấy là cái bao bọc bó hẹp, cuộc sống tù túng, bất minh của người kiến thức Nga nhưng mà sống ko thoát ra được chết đi cũng thế. Trước hết là chân dung của Bê li cốp thì đối tượng hiện lên với những cách ăn mặc và khuôn mặt của mình. y phục nhưng mà Bê li cốp diện thường xuyên đấy chính là 1 chiếc áo bành tô, đi giày cao su và cầm ô. Những y phục đấy làm cho ta thấy được Bê li cốp là 1 người chỉ sống vì dĩ vãng nhưng mà thôi. Những chiếc áo bành tô từ thời xưa cũng được anh mặc suốt ngày, ngặt 1 nỗi nữa là mặc quang 5 mặc là mưa nắng hay gió bão gì, đã thế lại còn cầm ô, đi giày cao su nữa. Trông Bê li cốp giống như những người của thế kỉ xưa cũ. Đã thế khuôn mặt của anh ta khi nào cũng dấu sau cái cổ áo bành tô đấy, đi xe ngựa thì lại phải kéo mui xe xuống để che mặt. Không những thế tai hắn còn nhét bông nhưng mà người ta thầm nghĩ rằng là nhét “trong bao”. Vậy đó chân dung của Bê li cốp hiện lên với những đồ vật có từ ngày xưa và những lập dị của hắn. Không những tất yếu cả mọi thứ từ con người cho tới những đồ vật của anh ta đều được để ngăn nắp dấu kín trong bao. Chính thành ra nhưng mà ta có thấy cảm nhận thấy được rằng chính Bê li cốp đang cố tạo cho mình 1 cái bao cách trở với những người bao quanh, để tránh tác động tới bản thân mình. Phcửa ải chăng đấy chính là sự ích kẻ hèn mạt của những con người trí thức trong xã hội Nga thời bấy giờ? Nói chúng qua chân dung của Bê li Cốp ta thấy được rằng đại số đông trí thức Nga khi bấy giờ có lối sống dung tục hèn mạt như thế, mọi thứ phát triển thành lập di với xã hội và chính những điều đấy gây tác động rất bự tới cuộc sống của con người Nga. Về phần tính cách của đối tượng này cũng rất kì dị. Thu mình trong vỏ bọc là thế mà Bê li cốp lại có những mong ước khát vọng khó hiểu lập dị. Ấy là khát vọng cách trở với cuộc sống con người, chỉ biết sống cho mình, mình được an toàn và tránh xa mọi điều làm tổn hại tới sự an toàn đấy. Tính cách của bê li cốp đấy là khiếp sợ ngày nay và tôn sùng những gì là của dĩ vãng. Anh ta ham mê tiếng Hi Lạp cổ thành ra nhưng mà anh ta hạnh phúc nhất lúc thốt lên câu. Có nhẽ đấy là phút giây độc nhất để anh ta chui ra khỏi cái bao bọc của mình. Tính nết anh ta giống như 1 kẻ thần kinh chỉ biết “lo lắng”, “khiếp sợ”, “nhút nhát”. Không những thế Bê li cốp chỉ thích sống theo thông tư chỉ thị. 1 lúc chưa có thông tư chỉ thị thì chẳng thể làm được. Tuân theo thông tư là tốt mà có những chuyện đợi thông tư tới thì sẽ muộn mất thì hắn vẫn ko dám khắc phục. Điều đấy trình bày lối sống cứng nhắc quá mức. Chính do đó nhưng mà anh ta chẳng thể nào thoát khỏi cái vỏ bọc của bản thân mình. Sống trong khiếp sợ thì còn sống làm gì nữa. Cùng lúc anh ta luôn chấp nhận với lối sống hủ lậu lỗi thời và ko chịu được cách sống thức thời của chị em nhà Va ren ca. Có thể nói đối tượng hiện lên như 1 thảm họa của tạo hóa, 1 con người cô độc lạc điệu, dị hình, kinh khủng và ko hiểu cuộc sống đương thời. Chính vì cái dị hình đấy nhưng mà làm cho biết bao lăm ngươi sợ hắn. Các thầy cô giáo trong trường hay tới hiệu trưởng cũng sợ hắn. Tầm thường hắn tới thăm nhà thầy cô giáo nhưng mà hắn cho rằng công tác đấy nhằm duy trì tình bạn tốt đẹp. thế mà lúc tới thì hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi phổng ra đấy và rồi đưa mắt nhìn bao quanh làm cho người ta phải sợ. Rồi 1 lát thì kiếu từ về. Tới chơi nhưng mà ko nói gì thì tới để làm gì?. Các bà diễn kịch cũng ko dám gặp gỡ hắn, phải dấu. Các nhà tu thì ko dám ăn thịt và đánh bài lúc có mặt hắn. Quả thật Bê li cốp giống như 1 con ma đáng sợ làm cho cả thành thị con người Nga phải sợ hãi hắn. Cuộc sống như thế có khác nào âm phủ nhưng mà hắn cứ chui cái cơ thể và cả tâm hồn mình trong cái vỏ bọc. Có thể nói chính cái lối sống của hắn đã tác động tới cuộc sống và con người Nga ngày nay và mai sau. Nhân vật đấy giống như nền phong kiến tăm tối của Nga khi bấy giờ. Hắn cứ thế sống quanh 5 với những nỗi lo sợ của mình. Nào là sợ ánh sáng ban ngày, sợ bóng tối, sợ trộm. Trong nhà khi nào cũng đóng then cài cửa, đắp chăn kín mít cả đầu. Hắn toàn mơ thấy những điều khủng khiếp nhất và chính thành ra nhưng mà hắn luôn thức dậy với khuôn mặt tái nhợt. Không thể nào quên kể tới câu chuyện tình của Bê li cốp với cô nàng Va ren ca. lúc nàng tới thì Bê li cốp đã yêu nàng. Và chính thành ra nhưng mà anh ta để hắn cả 1 tấm hình của người đẹp lên trên bàn làm việc của mình. Anh ta còn tính tới chuyện cưới xin nữa, thế rồi có người vẽ tranh biếm họa về đám cưới của anh ta và Va ren ca. Bức biếm họa đấy được gửi tới cả trường nam và trường nữ. Trong 1 lần Bê li cốp trông thấy chị em nhà Va ren ca cưỡi xe đạp giữa đường thì hắn cho rằng như thế chẳng ra thể thống gì cả. và hắn quyết định tới nói với chị em họ. Cô chị ko có nhà chỉ có cô em. Hai bên cãi vã nhau và Va len cô đẩy bê li cốp xuống cầu thang làm cho anh ta ngã nhào. Không thể quên được tiếng cười ha ha của Va ren cô. Tiếng cười đấy chẳng những xong xuôi chuyện cưới xin nhưng mà còn phê phán cái lối sống trong bao của Bê li cốp nói riêng và người kiến thức Nga nói chúng. Và sau 1 tháng thì Bê li cốp chết, anh ta được nằm trong cái bao vĩnh viễn. Qua đây ta thấy được nhà văn Sê-Khốp đã lên án cái lối sống của những con người kiến thức hủ lậu lỗi thời, lo sợ chỉ biết sống cho chính bản thân mình. Cách sống đấy đã tác động rất nhiều tới cuộc sống của con người Nga ngày nay và con người mai sau. Chính thành ra lên án để nhưng mà ko sống tương tự nữa. 3. Phân tích đối tượng Bê-li-cốp – Mẫu 2 1 tác phẩm truyện ngắn hay và chân chính trước tiên có nhẽ lôi cuốn người đọc bởi hình tượng nghệ thuật lạ mắt, tiêu biểu. Bởi đấy là tài năng và nhiệt huyết của người nghệ sĩ lăn lộn trong hành trình cuộc đời để gom nhặt nên những tính cách và căn số để qua đấy gửi gắm thông điệp nhân bản. Với Sê-khốp, con linh điểu của buổi tà dương trên đồng cỏ dại nước Nga xưa, với hình tượng Bê-li-cốp trong truyện ngắn “Người trong bao” đã cho thấy căn số thảm kịch của người dân Nga khi bấy giờ. Bê-li-cốp là 1 thành phầm quái thai nhưng mà xã hội chuyên chế Nga hoàng nặng nề đã sản sinh ra. Hắn là người trong bao. Trang phục của hắn trông thật kì lạ: chân đi giày cao su, tay cầm ô, cơ thể mặc áo măng tô cốt bông. Ô hắn để trong bao, chiếc đồng hồ quả quýt cũng để trong bao bằng da hươu, cả khuôn mặt hắn hình như khi nào cũng để trong bao nốt. Điều đấy chứng tỏ, hắn sợ nắng gió, hắn sợ mưa tuyết của tự nhiên cũng như cuộc đời. Đồ vật của hắn từ cái dao cắt giấy hắn cũng để trong bao nốt, qua đấy thấy được rằng hắn sợ mất đồ, sợ bị thất lạc. Hắn sợ cả những điều tưởng như ko có gì để đáng sợ. Nhân dạng hắn thì hắn dấu mặt trong chiếc áo bành tô, tai nhét bông chứng tỏ hắn sợ nghe, sợ nhìn sợ phải đương đầu với mọi điều bao quanh. Nghề nghiệp của hắn là dạy tiếng Hy Lạp 1 thứ tiếng nói cổ và khó hiểu, khi mà cả toàn cầu đang ko dừng hướng tới những điều mới mẻ thì hắn đi trái lại với toàn cầu, với thực tại. Với mọi người bao quanh, hắn tới nhà và ko chuyện trò chỉ ngồi im 1 chỗ khoảng chừng 15 phút rồi ra về. Hắn cho đấy là cách để giao tiếp với mọi người bao quanh. Điều đấy chứng minh rằng, hắn cũng sợ cô độc, sợ mất mối quan hệ mà lại luôn giấu giếm và sợ sệt tất cả mọi thứ, nghĩa là hắn sợ chịu nghĩa vụ với lời nói của mình. Tới cả trong tình yêu, hình như hắn cũng muốn giam cầm nó vào bao nốt. Hắn muốn tù đày tình yêu của mình, cái bao đó chính là ko được xúc tiếp với cái mới. Như vậy hắn sợ cái mới, mô lệ vào cái cũ, tù đày chính mình và hắn chết ngay cả lúc còn đang sống, từng giờ, từng phút, từng giây hắn đang chết trong chiếc báo khiếp sợ nhưng mà chính hắn tạo ra. Qua đấy phản ảnh chân thật căn số của những người dân Nga dưới cơ chế Nga Hoàng nặng nề chuyên chế đã sản sinh ra những con người tự do về cơ thể mà lại bị tù đày về tâm hồn, chết ngay cả lúc đang sống. thật đáng sợ biết bao, qua đấy bộc bạch niềm thương cảm cho căn số những người dân nước Nga xưa của Sê-khốp. Bằng tài năng xây dựng những hình tượng tiêu biểu lôi cuốn và quyến rũ người đọc Sê-khốp đã giúp người đọc trông thấy thâm thúy và chân thực xã hội Nga khi bấy giờ, bộc bạch niềm thương cảm thâm thúy cho những thân phận thảm kịch đấy. 4. Phân tích đối tượng Bê-li-cốp – Mẫu 3 Xã hội Nga cuối thế kỷ XIX ngập trong bầu ko khí chuyên chế thủ cựu nặng nề và ngột ngạt. Môi trường xã hội đấy đã để lại lắm thứ thành phầm người dị hình. Bêlicốp, đối tượng chính trong truyện ngắn Người trong bao của Sê-khốp, là 1 đối tượng tiêu biểu của xã hội đấy. Người trong bao ko chỉ thuần tuý là sự phản ảnh “1 thực trạng xã hội nhưng mà còn có ý nghĩa nói chung triết lý thâm thúy”. Bê-li-cốp, 1 thành phầm tiêu biểu của xã hội Nga thủ cựu. Ý nghĩa tiêu biểu đấy ko chỉ trình bày trong tính cách nhưng mà còn trong cả những lề thói và hình trạng. Bê-li-cốp hiện dần qua từng lời kể của Bùi-kin, 1 đồng nghiệp của Bê-li-cốp ở trường trung học. Kể từ việc mô tả ngoại hình và những lề thói. Bất cứ khi nào, dù ngày mưa gió hay cả những ngày đẹp trời Bê-li-cốp (người kể chuyện gọi là “hắn”) đều “đi giày cao su, cầm ô và nhất quyết là mặc bành tô cốt bông”. 1 con người thủ cựu tiêu biểu. Hắn bao bọc mình bởi những lớp áo quần giày và mũ, kín mít. Cứ như thể hắn sợ có 1 hạt bụi nào dính vào cơ thể hắn vậy. Sự hủ lậu, thủ cựu đấy khiến hắn mắc 1 chứng bệnh: luôn khiếp sợ. Cũng vì khiếp sợ nhưng mà hắn cố nhét mình vào trong 1 cái bao. “Ô hắn để trong bao, chiếc đồng hồ quả quýt cũng để trong bao bằng da hươu và lúc rút chiếc dao bé để gọt bút chì thì chiếc dao đấy cũng đặt trong bao”. Tệ hại hơn, “cả khuôn mặt hắn hình như cũng ở trong bao”. Và cái con người đấy khi nào cũng có “khát vọng mãnh liệt thu mình vào trong 1 cái vỏ, tạo cho mình 1 cái bao có thể cách trở, bảo vệ hắn khỏi những tác động bên ngoài’. Từ sự thủ cựu chuyên chế dẫn tới sự thu mình trong bao, càng thu mình bao lăm càng trình bày sự thủ cựu bấy nhiêu. Quả là 1 cái vòng lẩn quẩn trong chính cái bao do hắn tạo ra. Hình ảnh “cái bao” là 1 “phát hiện nghệ thuật” ‘của nhà văn và nó mang ý nghĩa tiêu biểu. “Bao” thường dùng để bọc đồ, đựng đồ. Nhưng trong truyện ngắn của Sê-khốp, “cái bao” đấy dùng để bọc con người, và rộng hơn là để bọc cả 1 xã hội. Không trông thấy, ko nghe thấy hay là ko muốn nhìn sự thay đổi của cuộc sống, ko muốn nghe những âm thanh mới đang rộn vang? Cuối thế kỷ XIX, toàn cầu đã có những bước chuyển mình lớn lao, nước Nga cũng ko nằm ngoài quỹ đạo đấy. Sự chuyển đổi đấy hẳn sẽ gây nên những rối loạn trong đời sống xã hội. Đối với những con người còn mang trong mình tư tưởng cũ như Bê-li-cốp, tàn tích của cơ chế Nga hoàng chuyên chế thì điều đấy là khó có thể bằng lòng. Bê-li- cốp khi nào cũng ca ngợi dĩ vãng, dĩ vãng là huy hoàng và là cái ô chở che giúp hắn lẩn tránh cuộc sống thực tại. Ấy là sự thủ cựu tới chấp nệ! Quá khứ là lịch sử. Giữ gìn và bảo vệ dĩ vãng là tốt, song bảo vệ ko đồng nghĩa với thủ cựu. Ở xã hội Việt Nam sau này, vào những 5 30 – 45 lúc làn gió Âu hoá tràn vào cũng đã gây nhiều bất định. 1 số người tiếp nhận nó và 1 số người chống lại. Mặc dầu vậy ko có tức là thủ cựu, đóng kín hoàn toàn và tiếp thu tất cả. Cần bảo vệ cái gọi là bản sắc và tiếp nhận những tinh hoa, những trị giá mới để thích hợp với quy luật tăng trưởng của xã hội. Trong bối cảnh xã hội Nga ngạt thở bởi bầu ko khí chuyên chế những 5 cuối thế kỷ XIX thì những con người như Bê-li-cốp hiện ra cũng ko có gì là lạ. Hay nói khác đi, Bê-li-cốp là 1 trong những thành phầm của xã hội Nga cuối thế kỷ XIX – 1 đối tượng tiêu biểu. Nói như Bi-ê-lin-xki thì đấy là “người lạ nhưng mà quen biết”, kiểu như Chí Phèo của văn chương hiện thực Việt Nam đầu thế kỷ XX. Thu mình trong bao ko dám ngó nhìn những ánh nắng đẹp của rạng đông. Cũng chẳng khác gì những con ốc sên cứ cố giấu mình trong lớp vỏ cứng rồi tự cho mình là an toàn, mạnh bạo. Nhưng chính điều đấy khiến con ốc chậm rì rì, khiếp sợ và phát triển thành yếu ớt, bạc nhược. Những con người sống trong bao như Bê-li-cốp cũng vậy, cũng mắc chứng bệnh khiếp sợ và bạc nhược của loài ốc sên. Cuộc sống làm hắn khó chịu, khiếp sợ, buộc hắn phải thường xuyên lo lắng và có nhẽ như để biện hộ cho thái độ nhút nhát, kinh tởm đối với ngày nay”. Sống giữa ngày nay cơ mà sợ ngày nay, sống với cuộc sống cơ mà sợ cuộc sống khác nào người nữ giới muốn có con cơ mà kinh tởm, lại sợ người con trai. Cái nghịch lý đấy đã tạo ra 1 con người kì quái như Bê-li-cốp. Phcửa ải chăng đấy cũng chính là triết lí thâm thúy của tác phẩm? Ý nghĩa tiêu biểu của đối tượng Bê-li-cốp còn được bộc lộ trong những nét tính cách, những nghĩ suy. Tất cả đều mang 1 vẻ thật kỳ quái. “Cả ý tưởng của mình Bê-li-cốp cũng giấu vào bao”. Những ý tưởng chứa đựng ở trong đầu cũng ko an toàn và hắn cần giấu vào bao. Phcửa ải cất thật kĩ, gói ghém thật kĩ. Như vậy mới an toàn, đấy thế mà hắn vẫn khiếp sợ. “Sợ nhỡ lại xảy ra chuyện gì?” Giấu mình trong bao chưa đủ hắn còn giấu cái bao đấy trong 1 cái hộp. Chứng cứ là khung cảnh căn buồng ngủ của hắn. Với sự mô tả kĩ càng, sự quan sát tinh tường và mẫn cảm của các cảm quan, nhà văn đã tái tạo lại căn buồng chật như chiếc hộp của Bê-li-cốp với đủ thứ âm thanh nghe ghê rợn. Sự ngột ngạt của căn buồng phải chăng cũng là sự ngột ngạt của cả xã hội Nga khi bấy giờ? Và căn buồng đóng kín của Bê-li-cốp vô tưởng tượng cũng là 1 tiêu biểu của xã hội đấy? Trong xã hội đấy, với những con người điển chừng như Bê-li-cốp, mọi người cũng chịu tác động của họ. Hay nói cho đúng hơn họ ko dám chống lại hoặc chẳng thể chống lại sự tác động đấy. Tại sao? 1 câu hỏi quả là khó giải đáp trong thời khắc đấy. “Dưới tác động của những kẻ như Bê-li-cốp, nhân dân trong thành thị đâm ra sợ tất cả: sợ nói bự, sợ gửi thư, sợ làm quen, sợ đọc sách, sự tương trợ người nghèo. Thậm chí thầy hiệu trưởng cũng phải sợ hắn. 1 thực tiễn thật đáng buồn và cũng thật nực cười. Ta tự hỏi ko biết cuộc đời của những con người như Bê-li-cốp là cuộc đời gì? Hắn phát triển thành gầy gò hơn và “thu mình sâu hơn trong cái bao của hắn” lúc mọi người biết hắn mến Va-ren- ca, chị gái của 1 đồng nghiệp cùng trường. Hắn tái ngắt mặt mũi, bực dọc bỏ ăn, bỏ buổi lên lớp lúc thấy chị em Va-ren-ca đi xe đạp. Đối với hắn tương tự là “ko hợp với tư thế của 1 nhà giáo dục thiếu niên”. Nếu thầy giáo nhưng mà đi xe đạp thì học trò chỉ còn nước tiên phong xuống đất. Nhất là phụ nữ con gái như Va-ren-ca nhưng mà đi xe đạp thì quả là chuyện khủng khiếp. Với Bê-li-cốp, chỉ có những chỉ thị, thông tư, những bài toán quy định cấm đoán điều này, điều nọ “mới là rõ ràng, quan trọng”. Thành ra nếu ko có chỉ thị nào cho phép thầy giáo được đi xe đạp thì ko được làm. Sự thủ cựu từ khi trong ý tưởng, quả đúng là tương tự. Những phạm vi, những quy tắc đã gò bó con người và chính những con người như Bê -li – cốp cũng tự giam cầm mình trong những quy tắc đấy. Để rồi rốt cục, lúc chết di chuyển cũng tự chui vào trong những quy tắc đấy. Cũng giống như cái chết của Bê-li-cốp. Hắn chết là phải. Và lúc đã nằm trong áo quan, “vẻ mặt hắn trông hiền hậu, thoải mái, thậm chí còn có vẻ tươi tắn nữa, cứ hệt như hắn mừng rằng rốt cục hắn đã được chui vào cái bao nhưng mà từ đấy ko bao giờ hắn phải thoát ra nữa”. Người trong bao rốt cục cùng chui vào bao và đối với Bê-li-cốp, điều đấy là hạnh phúc nhất. Nghĩa là, hắn đã đạt được mục tiêu cuộc đời. Thật đáng thương.- Cái chết của Bê-li-cốp phải chăng là sự đánh tháo đối với hắn, đối với xã hội? Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu lúc thoát khỏi hắn, thoát khỏi sự ngột ngạt của những quy ước, quy tắc. Thế mà chỉ là khoảnh khắc thôi. Cuộc sống lại trở về nhịp độ cũ, mỏi mệt, nhàm chán, vô vị và nặng nề dù ko bị chỉ thị nào cấm đoán. Tại sao? Bởi trong thực tiễn xã hội đấy còn bao lăm con người Bê-li-cốp. Và đấy là hệ quả thế tất của 1 xã hội chuyên chế và thủ cựu. Nó cũng tương tự như xã hội Việt Nam phong kiến đã đẻ ra Chí Phèo và những đứa con của nó. 1 sự so sánh ko mấy cà nhắc. Bởi để có thể xóa đi những con người đấy thì xã hội cần chỉnh sửa. Không phải 1 tư nhân con ai nhưng mà là cả 1 lớp người, cả xã hội. Phcửa ải chăng đấy cũng là động lực cho sự bùng nổ của cách mệnh tháng mười sau này? Cũng giống như Chí Phèo, Bê-li-cốp là thành phầm của 1 cơ chế xã hội, là 1 đối tượng tiêu biểu cho nền văn chương hiện thực Nga cuối thế kỷ XIX. Đúng như nhà văn Nguyễn Tuân đã nhận xét: “Truyện Bê-li-cốp là 1 áng văn công kích lên tới tuyệt đỉnh; hình thù và tên họ đối tượng đã thành 1 cái sự đã thành 1 tưởng tượng từ hiện tại vẫn còn chức năng bự”. Nghĩa là nó cảnh tỉnh chúng ta trước những kẻ giống như “người trong bao”, trước trạng thái xã hội như Người trong bao. Phcửa ải lật tấm “bao” đấy để nhìn ra lối cho xã hội tăng trưởng”. 5. Phân tích đối tượng Bê-li-cốp – Mẫu 4 Sê-khốp 1 trong những nhà văn lỗi lạc của văn chương Nga. Ông ko chỉ là nhà viết kịch tài năng, nhưng mà còn là 1 nhà viết truyện ngắn bậc thầy. Người trong bao được viết 5 1880, là 1 trong những truyện ngắn nổi danh nhất của ông. Tác phẩm nổi trội với hình tượng Bê-li-cốp – hình ảnh điển hình cho người dân Nga khi bấy giờ. Chân dung Bê-li-cốp được nhà văn tuyển lựa những cụ thể điển hình nhất để mô tả. Ông ta là 1 thầy cô giáo dạy tiếng Hi Lạp cổ – 1 thứ tiếng đã phát triển thành lạc hậu, rất ít người học. Hắn là có 1 ngoại hình vô cùng dị hình, mọi thứ đều được hắn ta cho vào trong “bao”. Trong những ngày đẹp trời nhất hắn vẫn đi giày cao su, cầm ô, mặc áo bành tô, chiếc áo bành tô tô cổ luôn dựng đứng tới lấp cả khuôn mặt. Không chỉ vậy ra ngoài hắn luôn phải đeo kính mát, lỗ tai nhét bông và ngồi trên xe ngựa nhất mực phải kéo mui. Ở nhà, 1 ko gian riêng tây mà cái “bao” của hắn vẫn không phải chỉnh sửa, áo khoác vẫn mặc, cửa đóng, then cài, luôn sợ sẽ có kẻ trộm đột nhập. Giường ngủ của Bê-li-cốp được tác giả mô tả là chật và kín như cái hộp, hot bức, ngột ngạt, lúc ngủ luôn trùm chăn kín đầu. Chừng như luôn có nỗi khiếp sợ bao vây bao quanh Bê-li-cốp khiến hắn phải phòng đề phòng vô cùng. Những cụ thể mô tả rất sức chi tiết đã cho thấy những chiếc bao hữu hình đang bao vây, quấn chặt lấy Bê-li-cốp. Cùng lúc cũng cho người đọc bước đầu thấy chân dung quái dị, kì quái của hắn. Nhưng đấy mới chỉ là chân dung bên ngoài, để làm rõ sự dị hình của Bê-li-cốp, Sê-khốp còn đi sâu vào những bộc lộ toàn cầu bên trong. Bê-li-cốp luôn mang trong mình khát vọng mãnh liệt, ở mọi khi, mọi nơi đấy là “thu mình vào trong 1 cái vỏ, tạo ra cho mình 1 cái bao có thể bảo vệ, cách trở hắn khỏi những tác động bên ngoài”. Bởi cuộc sống ngoài kia đối với hắn quả đáng khiếp sợ, hắn kinh tởm ngày nay, và hắn luôn truyền tụng dĩ vãng, cho đấy là quãng thời kì huy hoàng, đẹp tươi nhất, chính do vậy nghề dạy tiếng Hi Lạp cổ cũng thật thích hợp với hắn. Hắn tôn thờ những chỉ thị, thông tư, đối với hắn chỉ có những bài báo cấm đoán mới là điều rõ ràng. Và con người đấy còn túc trực trong đầu nghĩ suy “nhỡ xảy ra chuyện gì”. Những cụ thể miêu tả tâm lí bên trong của Bê-li-cốp đã cho ta thấy đầy đủ hơn kiểu “người trong bao” của xã hội Nga cuối thế kỉ XIX. Hắn luôn lo âu, khiếp sợ, phải tự bao bọc bản thân để có thể tránh sự xúc tiếp với toàn cầu bên ngoài. Bê-li-cốp không hề bất chợt hiện ra, hắn chính là con đẻ của xã hội tù túng, ngột ngạt của xã hội Nga chuyên chế khi bấy giờ. Trong mối quan hệ với mọi người, Bê-li-cốp cũng tỏ ra mình là kẻ vô cùng dị thường. Tạo mối quan hệ với mọi người là điều thế tất đối với mỗi con người lúc chúng ta đang sống trong 1 số đông, 1 tập thể. Bê-li-cốp tinh thần rất rõ điều đấy, chỉ có điều cách hắn làm chỉ khiến người khác hoảng loạn, ghét bỏ: “Hắn có 1 lề thói kì quái là đi hết nhà này tới nhà khác” hắn “kéo ghế ngồi, chẳng nói chẳng rằng, mắt nhìn bao quanh như kiếm tìm vật gì. Hắn cứ ngồi im như phổi thế rồi độ 1 giờ sau thì kiếu từ. Hắn gọi đấy là cách duy trì những mối quan hệ tốt với đồng nghiệp”. Sê-khốp đã thật khôn khéo lúc tuyển lựa cụ thể này, nó đã giúp bổ sung tính cách “trong bao” của hắn ở cách cư xử, hành động. Hắn ta tưởng rằng làm tương tự là đúng mực nhưng mà không phải nhìn thấy mình đang quấy quả, đang làm người khác ghê sợ. Lối sống của hắn và những người như hắn đã khiến bầu ko khí phát triển thành ngột ngạt, căng thẳng, những nỗi sợ vô hình cứ thế chất chồng lên những con người tầm thường: “sợ nói bự, sợ gửi thư, sợ làm quen, sợ đọc sách,, tương trợ người nghèo, sợ dạy học chữ”. Những nỗi sợ thật bất hợp lí mà lại có lí lúc cuộc sống của những con người nơi đây bị tắm đẫm trong những tư tưởng, lối sống trong bao của Bê-li-cốp. 1 lề thói kì quái của Bê-li-cốp mà lại có thể khống chế được cả 1 trường học, 1 thành thị trong cả chục 5 trời, đấy quả là 1 điều bất hợp lí. Giọng kể có vẻ khách quan mà đằng sau đấy ta vẫn thấy giọng điệu châm biếm, phê phán của tác giả. Không chỉ vậy, Bê-li-cốp còn rất dị ứng và sợ những cái mới. Trong cuộc đời hắn ta, chưa bao giờ hắn trông thấy 1 người con gái cưỡi xe đạp, do vậy lúc trông thấy Va-ren-ca cưỡi xe đi qua, mặt hắn ngẩn ra, trắng bệch, hình như chẳng thể tin vào mắt mình. Điều đấy làm hắn khó chịu, hốt hoảng và hắn quyết định tới nhà Cô-va-len-cô để giải thích mọi điều. Hắn thổ lộ hàn ôn, hắn ko hiểu tại sao nhưng mà mọi người lại chế nhạo cợt mình, bởi khi nào hắn “cũng cư xử như 1 người đàng hoàng, đúng mực”. Bê-li-cốp rất có tinh thần về bản thân mình, mà lại ko đủ sáng suốt để nhận thấy sự kì quái về chính mình, luôn sống trong ngộ nhận. Ý đồ giải thích ko được tiến hành, hắn bị Cô-va-len-cô đánh ngã dúi trên bậc thang, cộng với tiếng cười giòn rụm lúc Va-ren-ca đi về đã làm hắn điếm nhục, mắc cỡ trở về nhà nằm 1 tháng sau rồi chết. Hắn chết mà ko đau khổ, thương tiếc, bởi hắn đã được ở trong chiếc bao lớn lao, cứng cáp nhất nhưng mà hắn ko bao giờ phải chui ra nữa, đấy cũng chính là mục tiêu cuộc đời hắn, vẻ mặt Bê-li-cốp phát triển thành hiền hậu, thoải mái, thậm chí còn có cả phần tươi tắn. Và cái chết đấy cũng khiến cho những người bao quanh như thoát được khỏi 1 gánh nắng “Từ bãi tha ma trở về, lòng chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu”. Nhưng sự dễ chịu đấy cũng chỉ diễn ra chỉ trong 1 tuần, 1 tuần sau cái chết của Bê-li-cốp mọi thứ lại trở về như cũ. Vậy vấn đề ở đây không hề chỉ bởi tư nhân Bê-li-cốp nhưng mà rộng hơn là cái bao ngột ngạt của xã hội chuyên chế Nga hoàng khi bấy giờ đã kìm kẹp, giam hãm con người. Hoàn cảnh đấy yêu cầu con người phải thức tỉnh, đứng lên tranh đấu. Cái chết của Bê-li-cốp cũng như 1 lời dự đoán về cuộc cách mệnh sau này. Xây dựng đối tượng Bê-li-cốp, tác giả đã tuyển lựa những cụ thể tiêu biểu nhất. Trong truyện ngắn này hay bất kỳ truyện ngắn nào mọi cụ thể ông xây dựng đều vừa vặn, khôn khéo, ko có bất kỳ cụ thể thừa. Những cụ thể bé nhặt cũng góp phần khắc họa tính cách đối tượng và làm nổi trội chủ đề tác phẩm. Nhân vật Bê-li-cốp là đối tượng tiêu biểu của kiểu người trong bao của xã hội. Nghệ thuật kể truyện rực rỡ, giúp có cái nhìn chân thật, khách quan nhất về đối tượng. Giọng điệu chuyển đổi linh động, trình bày ý kiến của người viết về nhân vật. Bằng con mắt quan sát tinh tường, Sê-khốp đã phát xuất hiện “cái bình thường dung tục” tưởng là hết mực tầm thường trong đối tượng Sê-khốp. Hình tượng người trong bao Sê-khốp ko chỉ là vấn đề của 1 thời nhưng mà nó là vấn đề xã hội muôn thuở. Trong mỗi chúng ta người nào cũng tồn tài 1 Bê-li-cốp, việc của chúng ta là phải phá bỏ mọi rào cản, để ko biến thành những “cái bao” quái giở của xã hội. Tác phẩm và hình tượng của Sê-khốp có ý nghĩa, trị giá muôn thuở. 6. Phân tích hình tượng Bê-li-cốp trong tác phẩm Người trong bao Nhân vật trong tác phẩm văn chương có tính năng tái tạo cuộc sống và trình bày quan niệm của nhà văn về cuộc đời. Cũng như bao đối tượng khác trong trang văn, Bê-li-cốp là hình tượng đối tượng được tác giả Sê-khốp khắc họa thật tài tình dưới ngòi bút châm biếm, công kích con người sống trong cơ chế xã hội tù túng, ngột ngạt. Bê-li-cốp là đối tượng mang ý nghĩa nhân văn thâm thúy và đặt ra nhiều vấn đề có ý nghĩa xã hội bự bự nhưng mà nhà văn gửi gắm lúc tiến hành nhiệm vụ là “thư kí trung thành của thời đại”. Quảng Cáo Bê-li-cốp hiện lên qua lời của 1 đồng nghiệp trong trường với đối tượng kể lại cho lang y I-van I-va-nứt nghe. Có nhẽ người đọc sẽ thật ấn tượng với ngoại hình kì lạ của hắn “nổi danh về điều là khi nào cũng vậy, thậm chí cả lúc rất đẹp trời, hắn đều đi giày cao su, cầm ô và nhất quyết là mặc áo bành tô ấm cốt bông”. Những cụ thể tưởng nghe đâu nhỏ nhặt, bé lẻ thì lại được tác giả mô tả cụ thể, kĩ càng như chiếc ô, đồng hồ quả quýt, chiếc dao bé gọt bút chì, bông nhét lỗ tai, cổ áo, kính mát, kéo mui xe ngựa… tất cả đều làm nổi trội lên chân dung dị hình, lạ lùng và nét tính cách đối tượng. Trong tất cả các cụ thể đấy có đôi giày cao su, cái ô gắn liền với Bê-li-cốp quanh 5 suốt tháng, làm cho đối tượng hiện lên như 1 bức tranh biếm họa. Ấy là lúc đi ra đường còn về nhà hắn cũng chẳng được thông thoáng hơn 1 chút: “vẫn mặc áo khoác ngoài, đội mũ, đóng cửa, cài then, có đủ sự nghiêm cấm và giảm thiểu”. Bê-li-cốp thật dị kì với vẻ hình thức làm cho người ta tò mò ko hiểu tại sao hắn lại tương tự? Tất cả là bởi từ trong nghĩ suy xoành xoạch “Sợ nhỡ lại xảy ra chuyện gì”. Có tới 5 lần Bê-li-cốp lặp lại cụ thể này, hình như sự khiếp sợ chẳng bao giờ rời khỏi hắn ta. Nỗi sợ đấy túc trực cả trong những lề thói giao tiếp và sinh hoạt hằng ngày. Khi đi tới chơi nhà đồng nghiệp hắn thường “kéo ghế ngồi, hắn thường chẳng nói chẳng rằng mắt nhìn bao quanh như kiếm tìm vật gì. Ngồi im như phỗng rồi độ 1 giờ sau thì kiếu từ”. Ngay cả cái buồng ngủ cũng chật như 1 cái hộp, lúc ngủ thường kéo chăn trùm đầu kín mít, nằm trong chăn mà “hắn vẫn cảm thấy rợn rợn. Hắn sợ nhỡ lại có chuyện gì, sợ kẻ trộm chui vào nhà”. Sê-khốp đã phát xuất hiện ở đối tượng có 1 khát khao mãnh liệt là được thu mình trong vỏ bọc, hắn tự tạo ra những “cái bao”để chui vào trong đấy cho an toàn. Nhưng vẫn không thể an tâm và chính nỗi khiếp sợ cũng là 1 cái bao để hắn chui vào. Kế bên những cái bao hữu hình ngoài đời thực còn có những cái bao vô chừng như ca ngợi dĩ vãng, ca ngợi những cái ko có thật, ca ngợi thứ tiếng Hi Lạp cổ, che đậy nghĩ suy là những cái bao nhưng mà hắn tự tạo ra để bao bọc bản thân khỏi bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh bên ngoài. Bê-li-cốp còn là 1 con người có tư tưởng thủ cựu và luôn tôn thờ chính quyền thậm chí là khiếp sợ cấp trên hết sức. Khi hắn thấy 2 chị em Cô-va-len-cô đạp xe ngoài đường thì trong thâm tâm hắn dù có thích Va-ren-ca rất nhiều thì cũng chẳng thể bằng lòng nổi hành động đấy của 1 người con gái, 1 thầy cô giáo đứng lớp nên đã kịch liệt phản đối và tới nhà họ để cho lời khuyên, mà lúc nghe lời dọa nạt của Cô-va-len-cô “Kẻ nào thò mũi vào chuyện riêng nhà ta, ta cho chầu Diêm Vương tất” phản ứng của hắn phát triển thành gay gắt hết sức: “Tôi đề xuất anh lúc có mặt tôi, đừng bao giờ nói như thế về cấp trên. Anh cấp thiết thái độ kính trọng đối với chính quyền”. Người ta có thể tôn thờ, ủng hộ cho chính quyền tốt đẹp còn hắn sợ động tới cấp trên (hiệu trưởng và thanh tra) chẳng thể phân biệt nổi đâu là tốt là xấu. Hắn chỉ muốn che giấu đi tâm lí run sợ của mình trước quyền lực vô thượng. Đặc thù câu nói rốt cục lúc hắn dọa nạt Cô-va-len-cô: “tôi chỉ muốn báo trước cho anh rằng…Tôi sẽ phải làm việc đấy” đã lí giải cho nguyên cớ tại sao hắn lại phát triển thành lo âu, hèn mạt, bạc nhược lúc nhắc đến chính quyền bởi khi nào hắn cũng sợ bị người khác nghe thấy, sợ bị xuyên tạc, vu cáo. Chính câu nói đã khắc họa sâu thêm tính cách, lối nghĩ suy của đối tượng. Chừng như trong mắt hắn cuộc sống này luôn đầy rẫy những thứ xấu xa, ươn hèn và cảnh ngộ bao quanh hắn đã hình thành cái vỏ bọc tuyệt vời. Không chỉ vậy hắn còn luôn sợ bị “thành trò cười cho người đời” lúc bị đánh ngã từ trên cầu thang xuống, việc làm trước nhất của Bê-li-cốp là “sờ lên mũi xem kính có còn vẹn nguyên ko”đối với hắn thể diện quan trọng hơn tính mệnh con người, hắn sợ chuyện này sẽ tới tai hiệu trưởng, thanh tra rồi họ sẽ ép mình về hưu non. Tiếng cười “haha” của Va-ren-ca đã xong xuôi chuyện cưới xin và xong xuôi cả cuộc đời Bê-li-cốp. Cái chết của hắn thật bất thần nhưng mà cũng ko bất thần chút nào. Bất thần là bởi mọi người trong thành thị khá kinh ngạc và có phần vui tươi bởi lối sống lập dị của anh ta đã khống chế trường học trong suốt mười lăm 5 và cả thành thị nữa “Các bà cô tối thứ 7 ko dám tổ chức diễn kịch tại nhà nữa, sợ rằng hắn biết thì lại phiền, giới tu hành lúc có mặt hắn ko dám ăn thịt và đánh bài”. Không bất ngời bởi đây là dụng tâm nghệ thuật của nhà văn dùng cái chết để càng đậm tô tính cách đối tượng bởi lúc nằm trong áo quan, vẻ mặt hắn trông hiền hậu, thoải mái thậm chí có vẻ tươi tắn như hắn đang mừng rỡ, toại nguyện lúc được nằm trong “cái bao” tốt nhất, vững bền nhất. Nhân vật Bê-li-cốp đã được khắc họa thật cụ thể, kĩ càng từ ngoại hình bên ngoài tới nghĩ suy, hành động khác người, khác lạ, khác biệt. Hắn vừa là phạm nhân cũng vừa là nạn nhân, vừa đáng thương cũng vừa đáng trách cho 1 kiếp người sống bất nghĩa. Hắn là phạm nhân vì đã reo rắc tác động tới cuộc sống mọi người bao quanh, phạm nhân vì chính người như hắn là con đẻ của cơ chế xã hội phong kiến Nga ở cuối thế kỉ XIX. Hình tượng đấy không hề mang thuộc tính tư nhân nhưng mà nó là căn bệnh chúng của toàn xã hội. Bê-li-cốp đã chết mà còn biết bao lăm người trong bao trong mai sau như thế. Sự tác động và ảnh hưởng dằng dai của Bê-li-cốp trong xã hội cũ đầy ám ảnh, đầu độc cuộc sống con người. Trong xã hội hiện tại cũng có ko ít kẻ vẫn đang tìm cho mình 1 cái bao, tạo những cái vỏ bọc cho bản thân, phó mặc cho cuộc đời. Ấy là lối sống ích kỉ, hèn mạt ko đáng để được còn đó. Qua hình tượng đối tượng Bê-li-cốp nhà văn đã cất lên ngôn ngữ phê phán kiểu người có lối sống trong bao, lẩn tránh thực tại, ko dám đối diện với hiện thực và cũng là lên án, cáo giác xã hội Nga đương thời tù túng, ngột ngạt. Nhà văn đã thức tỉnh và kêu gọi mọi người chỉnh sửa cách sống chẳng thể sống theo kiểu “Người trong bao” hèn mạt, bạc nhược và ích kỉ tương tự. Sê-khốp chọn ngôi kể thứ 3 để đặc tả hình tượng đối tượng Bê-li-cốp cho thấy con người hắn hiện lên chân thật, khách quan với giọng kể mai mỉa, phê phán để lại cho bạn đọc có cái nhìn về xã hội và con Nga khi bấy giờ. Đúng như Nguyễn Tuân đã nhận xét “Truyện Bê-li-cốp là 1 áng văn công kích lên tới tuyệt đỉnh: hình thù, tên họ đối tượng đã thành 1 cái sự, đã thành 1 tưởng tượng từ ngày đấy vẫn còn chức năng bự”. Bê-li-cốp ko chỉ phản ảnh lại hiện nhưng mà còn có ý nghĩa nhân sinh thâm thúy đối với mọi thời đại.

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin có ích khác trên phân mục Văn chương – Tài liệu của Học Điện Tử Cơ Bản VN.

[rule_2_plain] [rule_3_plain]

#Top #bài #phân #tích #nhân #vật #Bê #cốp #trong #Người #trong #bao #siêu #hay

  • Tổng hợp: Học Điện Tử Cơ Bản
  • #Top #bài #phân #tích #nhân #vật #Bê #cốp #trong #Người #trong #bao #siêu #hay