Tục đốt vàng mã có phải là văn hóa không
Đốt vàng mã là tập tục của người Trung Hoa, đã ảnh hưởng đến đời sống tinh thần, ăn sâu vào tâm thức mọi tầng lớp nhân dân, trở thành một phần trong văn hóa tín ngưỡng của người Việt Nam từ nhiều đời nay; là nghi lễ dựa trên tín ngưỡng thờ cúng, có cơ sở nhận thức biểu lộ mối thâm tình sâu đậm và được thực hiện bởi quan niệm về nhân sinh, vũ trụ, trở thành một tập quán xã hội. Hiện nay tình trạng rải vàng mã khi đưa tang và đốt vàng mã khi cúng giỗ, lễ hội... có chiều hướng phát triển mạnh và được sử dụng một cách thái quá, gây phản cảm trong quần chúng bởi dễ dẫn đến mê tín dị đoan, trở thành hủ tục, vấn nạn trong văn hóa tâm linh và có khả năng hiểm họa về môi sinh, đạo đức xã hội!
Xuất phát từ thời thượng cổ ở Trung Hoa, tục dùng vàng mã đã có lịch sử hàng ngàn năm, trải qua nhiều thời đại với nhiều hình thức biến đổi khác nhau. Từ ban sơ tục chôn người chết đã không quan, không mộ, đến đời vua Hoàng đế (2679 trước Tây lịch) mới chế ra quan quách để chôn cất cho đến hết đời Đường Ngu; bước sang nhà Hạ (2205 trước Tây Lịch) dùng đất, tre để làm minh khí, quý khí; dưới thời nhà ân (1765 trước Tây lịch) dùng toàn đồ thật; đời nhà Chu (1122 trước Tây lịch) dùng cả đồ vật giả và thật để chôn theo người chết, lại còn đặt ra lệ Tuẫn táng (khi các vua, quan lớn chết đi, từ vợ con đến quần thần, đồ yêu quý đều phải đem chôn sống), về sau chế ra người cỏ Sô linh, đồ gỗ Mộc ngẫu thay cho việc chôn người sống quá ư vô nhân đạo; nhà Hạ thì bỏ lệ tuẫn táng nhưng tạo ra nhà mồ để cho vợ con người chết ra ấp mộ. Đến đời Hán Hoa năm Nguyên Hưng nguyên niên (105) bắt đầu lấy vỏ cây dó chế ra giấy và từ đó mới có hàng đồ mã để cúng rồi đốt, thay thế cho vàng bạc và đồ dùng thật trong khi tang ma, tế lễ. Thượng tọa Thích Huệ Phước Facebook Twitter Bản in Email Link Quay lại Theo dõi trên News |