Review tôi có một chén rượu năm 2024

Với một giọng văn dung dị, Quan Đông Dã Khách đã kể lại những câu chuyện tình yêu được nghe. Tác giả là nhân vật người thứ 3, lắng nghe những chuyện tình yêu, có những mối tình viên mãn, có những mối tình dang dở. Tuy nhiên, không câu chuyện nào quá bi lụy dưới ngòi bút của Quan Đông Dã Khách. Đây là tác phẩm đầu tiên tôi đọc của tác giả này, có thể nói, đây không phải là cuốn sách quá hay, nhưng quả thật với lối kể chuyện chậm rãi, như thuật lại này lại làm tôi tương đối thích cuốn sách. Sách gồm những câu chuyện ngắn về tình yêu mà lồng trong đó là về cuộc đời, về nhân sinh. Tất cả đều đúng với quy luật cuộc sống, với dòng chảy thời gian. Các câu chuyện là những chuyện về đôi lứa khác nhau, về những con người khác nhau nhưng thật sự chúng ta có thể tìm thấy mình trong đó, trong những câu chuyện. Cuốn sách có cái tên rất hoa mĩ ” Tôi có một chén rượu, có thể xoa dịu hòng trần”, tuy nhiên tôi lại thấy buồn nhiều hơn khi đọc cuốn này, nhất là những câu chuyện về những mối tình dở dang. Ta thấy đời trong đó, rốt cuộc họ vẫn là những người trẻ tuổi rồi vì những hiểu lầm, vì cơm áo gạo tiền và vì trong lòng còn giữ mãi hình dáng của người khác mà đánh mất người yêu thương mình. Quan Đông Dã Khách đã kể chuyện từ từ, chậm rãi, tưởng như chỉ đứng ngoài nhìn nhân vật chính, đó chỉ là chuyện người ta, chuyện của họ nhưng đó là những câu chuyện mà ngẫm lại ta thấy xót xa, xót xa vì người yêu nhau không đến được với nhau, xót xa vì rốt cuộc con người cũng chịu thua trước những xô đẩy của cuộc đời. Đây là cuốn sách mà tôi nghĩ, nếu bạn thích giọng văn giản dị, không có quá nhiều kịch tính và không thích 1 cuốn sách dày thì đây là 1 tác phẩm tương đối chỉn chu dù lối viết nhiều khi còn hơi mang chất ngôn tình.

Tiêu chuẩn

Suy cho cùng chúng ta quá thiếu tình yêu, lại cảm thấy chỉ cần ở cạnh nhau đã là tình yêu, thực ra đâu phải thế.

Mang theo bao sự yêu thích từ “Tôi có một chén rượu có thể xoa dịu hồng trần”, mình tiếp tục hành trình chìm đắm trong những câu chuyện từ cuốn sách thứ 2 của Quan Đông Dã Khách “Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không?”.

Vẫn là một em ảnh siêu bánh bèo từ cô Lai

Đúng với cái tên, 21 câu chuyện trong sách như lời tâm tình của những người mà Quan Đông Dã Khách gặp gỡ bên bàn rượu, có người thân quen, có người chỉ mới lần đầu gặp gỡ. Có lẽ như người ta hay bảo “rượu vào lời ra”, câu chuyện nào cũng đầy ắp nỗi niềm, lúc đau thương, lúc hạnh phúc, nhưng chứa đựng cả một bầu tâm sự mà người ta dốc hết cả nỗi lòng để kể. Và dù chẳng thể phân định được những câu chuyện này có thật hay không, mình vẫn mang theo niềm tin ở đâu đó trên thế giới này đều đang có ai đó mượn hơi men để nói ra những lời chân thật nhất từ tận đáy lòng mình.

Không phải không có tình yêu, cũng chẳng phải tình yêu ít đi rồi, chỉ là chúng ta đã sống quá yên ấm, yên ấm đến mức không biết trân trọng cả tình yêu.

Dù đã quen với cách kể chuyện và giọng văn của tác giả, nhưng cuốn sách này vẫn khiến mình ngỡ ngàng. Những câu chuyện, không hiểu bằng một cách nào đó mà cứ lần lượt chạm đến từng cung bậc cảm xúc, có vui, có buồn, có hạnh phúc, cũng có cả xót xa ân hận… Lúc đọc truyện mình đã đặt ra rất nhiều câu hỏi, tại sao những người yêu nhau lại không níu giữ nhau? Sao luôn có những hiểu lầm không đáng có? Chẳng phải chỉ cần một lời giải thích đã hoá giải tất cả hay sao? Sao lại chọn im lặng mà lạc mất nhau mãi mãi?

Nhưng khép lại cuốn sách rồi chợt nhận ra, có lẽ cuộc sống vốn dĩ là vậy. Có hiểu lầm hay không, bên nhau hay không, cũng đơn thuần là sự lựa chọn. Đúng, sai lúc này chẳng còn quan trọng nữa. Vì cuộc đời vốn không có hai chữ “nếu như”, hoặc nếu có, cũng chẳng phải sự thật nữa rồi. Vậy nên, người ta chỉ có thể chấp nhận, xem tất cả là một đoạn hồi ức, ôm trong mình những nuối tiếc mà tiếp tục cuộc sống này.

Đa phần các câu chuyện trong sách đều rất rất buồn, nhưng lạ là khi đọc xong mình lại có cảm giác tin tưởng hơn vào tình yêu. Có chị yêu một người đến ngốc nghếch, dù người ấy quay đi bỏ lại chị với bao khổ cực, chị vẫn trả lời “đáng” vì tất cả những yêu thương chị đã dành cho người ấy rồi, và tình yêu thì chẳng phân định đúng sai. Có anh vì một người mà hy sinh tất cả, nhưng lại sẵn sàng buông tay người mình yêu để cô ấy có thể tự do bay đến một chân trời mới, nơi cô có thể thực hiện ước mơ của riêng mình. Cứ thế, từng câu chuyện là những hồi ức người ta không thể quên, cùng rất nhiều tiếc nuối, nhưng lại tiếp thêm sức mạnh để họ hướng về tương lai. Ở nơi nào đó, vào một thời điểm nào đó, nhất định sẽ có một người dành cho mình xuất hiện.

Nếu như những câu chuyện ở “Tôi có một chén rượu có thể xoa dịu hồng trần” đa phần đều là thanh xuân tươi mới, thì với “Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không?” lại phảng phất dư vị của trưởng thành, như rượu càng ủ lâu càng nồng đượm, người càng trưởng thành càng biết cách ve vuốt nỗi cô đơn.

Tên sách là Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không?. Hy vọng trong rất nhiều những đêm cảm thấy cô đơn sau này, khi bên cạnh bạn chỉ có rượu, cuốn sách này có thể trở thành đồ nhắm cho bạn, không nhiều, không ít, không say, không về.

Chủ Đề