Phong mang học khô hồn review năm 2024

A Tài thật sự rất thông minh. Nhưng mà tôi thấy ngoài việc pháp y, A Tài có thể trở thành thám tử hay trinh thám tài ba thời hiện đại ấy chứ. Cách tác giả tạo cơ hội để A Tài và Triển Cảnh Nham gặp nhau và bồi đắp tình cảm khá ổn. Tuy truyện tập trung vào trinh thám nhưng mảng tình cảm vẫn xây dựng tốt. Các vụ án mạng cũng logic. Đọc truyện không thấy chán đến mức phải ngừng giữa chừng. A Phiêu/阿漂

♥ Ký kiến quân tử/既见君子 (song trùng sinh, cổ đại, tiểu ngược, cung đình, HE)

Đọc văn án tôi đã tưởng sẽ có một hồi hiểu nhầm này nọ, vào truyện thì tưởng đọc nhầm chủ công do Cơ Doãn thụ là Hoàng đế và tính cách chẳng khác gì tra công -_- Thật sự thì xây dựng nhân vật Cơ Doãn rất dễ khiến người phản cảm, rất có vấn đề. Cơ Doãn vốn là kẻ thích mỹ nhân, kiếp trước đi Vọng Quận gặp Bạch Thần nên đem người cướp vào cung, hủy hết sự nghiệp tài năng của người ta, khiến người ta mang thêm tiếng xấu là mỵ hoặc quân chủ. Cơ Doãn không qua tâm cảm nhận của Bạch Thần, cho rằng mình sủng ái đã là đủ rồi. Nhưng mà có phải kiểu chung tình bất biến nhất sinh nhất thế nhất song nhân gì đâu. Bạch Thần không chịu, suốt ngày mặt lạnh, Cơ Doãn vẫn nạp mỹ nhân, vẫn ngủ người khác. Cơ Doãn chấp nhận nằm dưới, được một lần thì tìm hàng đống mỹ thiếu niên về ngủ để xóa ám ảnh tâm lý. Nói thực, tôi nghe kể thế là đã hiểu Cơ Doãn chẳng biết chân tình thực sự là gì, bảo sao không thấy làm rung động được Bạch Thần. Bên cạnh Cơ Doãn cũng luôn có một mỹ nhân tên Xu nữa chứ. Trùng sinh xong Cơ Doãn không thay đổi mấy, chẳng hề hiểu mong muốn của Bạch Thần. Hoàng đế mà, hậu cung giai lệ ba nghìn ấy. Nếu không phải Cơ Doãn từng trải qua một đời, chắc vẫn tiếp tục nạp mỹ nhân các kiểu thôi. Xong rồi máu đa tình sẵn, nói chuyện cứ phải ấm áp dịu dàng, ngôn ngữ thì tán tỉnh. Tôi thật không hiểu Bạch Thần thích Cơ Doãn ở điểm nào. Cơ Doãn đời trước bị Bạch Thần đâm, coi như đáng thương. Nhưng Cơ Doãn là hôn quân, hoang dâm vô độ, chân tình không đáng giá, tại sao Bạch Thần và cả Cố Hoàn yêu thích một cách điên cuồng? Cơ Doãn đời này còn ích kỷ, đẩy Bạch Thần ra xa, không muốn chỉ hôn cho hắn, lại hy vọng hắn từ chối ý muốn chỉ hôn của mình. Tác giả bút lực quá yếu, nhân vật Cơ Doãn mà là công thì chắc bị chửi chắc rồi. Cơ mà đứa sủng thụ như tôi cũng không nuốt nổi. Đọc mệt.

An Tiêu Tô Tô/安萧苏苏

♥ Độc giả hắn khóc khàn cả giọng (xuyên sách, cổ đại, tiên hiệp tu chân, HE)

Motif không mới, cách xử lý cũng không mới. Tôi có thể nhìn thấy bóng dáng vài tác phẩm khác trong truyện. Đoạn đầu hơi lộn xộn, nhất là ở phần thời gian 14 năm trước – 14 năm sau, rồi còn đoạn trích được thêm vào cuối vài chương. Về sau mọi thứ được tiết lộ nên vào quỹ đạo hơn. Tính cách Thẩm Thanh Trúc không có gì đặc biệt, nhưng nói chung thì là người tốt, tạm chấp nhận được. Giữa Thẩm Thanh Trúc và Ngao Thăng, mọi chuyện hơi quá thuận lợi làm tôi có chút hẫng. Tôi cứ nghĩ phải dài dòng qua một đoạn thời gian hai người mới thành CP cơ. Truyện thiếu chút hấp dẫn. Tôi skip suốt. Kết chính văn chưa giải quyết hết vấn đề (chắc là chuyển sang phần ngoại truyện).

Âm Sí Thịnh/阴炽盛

♥ Bạch đầu tảo/Sớm đầu bạc (cổ đại, ngược, đoản văn, HE/OE/SE)

Đây là một đoản văn rất ngắn, nhưng lại cô đọng súc tích nội dung của một trường thiên. Lâm Tầm là đứa trẻ ăn xin được Hoàng đế mang về, vì Hoàng đế mà hy sinh đánh đổi rất nhiều. Nhưng Hoàng đế mỹ nhân vây quanh rất sớm vứt y ra khỏi đầu. Lâm Tầm uống thuốc độc giả chết, lại bị tưởng là chết thật, quấn chiếu qua loa ném ra bãi tha ma. Từ đó Lâm Tầm bắt đầu cuộc đời mới, học y thuật. Tiếc là định mệnh trêu ngươi, Lâm Tầm gặp lại Hoàng đế đang bị thương. Hoàng đế bị hấp dẫn, muốn vị y sư này vào cung, song Hoàng đế chẳng còn nhớ Lâm Tầm là ai. Truyện có thể coi là HE, vì kết cục họ vẫn ở bên nhau. Cũng có thể coi là SE, bởi trái tim Lâm Tầm không ở đây nữa. Nếu không phải hoàng quyền quá lớn, Hoàng đế cố chấp, Lâm Tầm cô độc không còn nơi nào để đi, tôi chắc chắn Lâm Tầm sẽ không ở lại hoàng cung. Cũng có thể coi kết cục OE, bởi không biết lần này hứng thú của Hoàng đế kéo dài bao lâu, có phải là yêu không, có đủ kiên trì níu kéo một Lâm Tầm hờ hững không, hay Lâm Tầm có một lần nữa yêu Hoàng đế không (khả năng này khá nhỏ). Thật đáng tiếc tác giả không viết dài, không thì hẳn sẽ thành một tác phẩm ngược điển hình. Đương nhiên đoản văn cũng có cái hay của nó.

Ất Thuần/乙纯

♥ Nam chính hắc hóa từng giây phút (xuyên sách, tiên hiệp tu chân, cổ đại, HE)

Truyện motif không mới, nhưng cách xử lý của tác giả khá tốt. Hành văn chặt chẽ, diễn biến phát triển ổn định và hợp logic. Tính cách các nhân vật cũng rất được. Tô Ôn Lương đến từ mạt thế yêu hận rõ ràng, kiên định mạnh mẽ, thông minh tài trí. Bạch Cảnh Thần ban đầu có chút thánh mẫu theo đúng nhân thiết, về sau song tu với Tô Ôn Lương nên dần lấy lại ký ức kiếp trước, càng trở nên hấp dẫn hơn. Tô Ôn Lương và Bạch Cảnh Thần là nhân vật chính nhưng hoàn toàn không phải dạng cường đại làm người khác sợ hãi. Đối thủ là thần cũ, chênh lệch quá lớn nên hai người rất chật vật. Đó là lý do họ phải kiên trì tu luyện thăng cấp. Truyện có chút chậm nhiệt vì Tô Ôn Lương luôn coi mình là thẳng nam, lại tự dưng bị buộc phải song tu, còn mang thai, nên không chấp nhận được. Thế giới kia còn có gia đình, là nguyên nhân Tô Ôn Lương chỉ mong mau chóng hoàn thành nhiệm vụ bồi dưỡng nam chủ Bạch Cảnh Thần rồi rời đi. Bạch Cảnh Thần là nam chủ, song kỳ thực số rất khổ, là quân cờ tranh chấp giữa thiên đạo và thần. Nếu không có Tô Ôn Lương thì nguyên bản cuộc đời của Bạch Cảnh Thần sẽ nhiều khó khăn gian khổ lắm. Chính vì thế Tô Ôn Lương càng quyết tâm ở bên phu quân và con trai, tiếc là phải chết thì Bạch Cảnh Thần mới thành thần. Truyện viết được, rất hấp dẫn và hồi hộp. Nhưng hào quang nhân vật chính của Bạch Cảnh Thần bị tiểu Lương Thần cướp hơi nhiều. Bạch Vân Thâm thì ấn tượng đầu xấu quá nên về sau hảo cảm tăng cũng không gỡ gạc được mấy. Kết thúc là hoàn toàn nhìn dưới góc độ của Tô Ôn Lương, lại không có ngoại truyện bổ cứu nên cảm thấy khá gấp gáp, vội vàng. Tổng thể thì đọc được.

Bạc Kim Sắc/铂金色

♥ Bàn về cách trốn tránh kịch tình (xuyên sách, cổ đại, cung đình, HE)

Cái hệ thống tăng điểm kỹ năng, mị lực….của Lê Hân làm tôi liên tưởng đến mấy truyện ngôn tình xuyên không cung đấu (dù sao nam ít khi cần mấy cái như thế này lắm). Thiết lập của truyện tốt, mở đầu cũng tốt, tiếc là càng phát triển càng không ổn. Tính cách Lê Hân đôi khi không quả quyết, cũng không có gì đặc sắc. Lê Hân là đi dạng dịu dàng ấm áp mỹ nam, tổng thể thật sự không đặc biệt (tuy kiểu này đi công lược là dễ nhất). So ra, tính cách Cơ Hạo Không thú vị hơn nhiều. Mà nhiệm vụ của Lê Hân nhưng tôi không thấy Lê Hân tự mình hoàn thành nhiệm vụ, có lúc còn có chút vô dụng. Nếu không phải Cơ Khuynh Quốc trùng sinh, tôi nghĩ chắc Lê Hân chịu thua luôn -_- Cơ Tử Khiên ban đầu xây dựng là phản diện, về sau vì sắc mà thua triệt để, tự phụ kiêu ngạo đến ngu xuẩn (thảo nào chỉ là tiểu BOSS). Tôi cũng chẳng biết y có yêu ai khác ngoài bản thân y hay không. Kết thúc truyện dừng ở việc tiến độ nhiệm vụ 80%, xử lý xong Giang Bạch Dung và Cơ Tử Khiên. Chẳng biết sau đó sẽ thế nào, Lê Hân làm nam hậu không, quay về hiện đại không…. Kết cục trong khi còn vô số vấn đề cần giải quyết. Tôi nghĩ thay vì cắt sang ngoại truyện, tác giả nên xử lý hết ở chính văn thì hơn.

Bạc Mộ Băng Luân/薄暮冰轮

♥ Chiêu tuyết (cổ đại, ngược, cung đình, HE)

Câu chuyện này là một mớ bòng bong. Tác giả cố biến nhân vật chính thụ Tần Tố trở nên thê thảm hết mức có thể, cuối cùng thì chẳng ra đâu vào đâu cả. Tần Tố tiếp xúc Vương Quốc Viêm vì cho rằng Vương Tông Viêm hại Tần gia. Thế là Tần Tố đổi thân phận thành Từ Thanh Thư, gần gũi với Vương Tông Viêm để lấy tín báo với các loại tin mật. Cuối cùng Lý Ký lên ngôi Hoàng đế, Vương Tông Viêm bị tống ngục giam. Tần Tố đau khổ giãy giụa vì nhận ra mình yêu Vương Tông Viêm. Đến lúc Vương Tông Viêm sắp bị chém đầu, Tần Tố hiến thân lần nữa, lấy được danh sách ám vệ, biết được chân tướng Vương Tông Viêm chưa từng hại Tần gia. Thế là một hồi đau khổ lần nữa. Tôi thật không hiểu được nhân vật này. Hồi coi Vương Tông Viêm là kẻ thù thì hận hắn, chạm vào hắn thì buồn nôn các loại. Nhưng với Lý Ký thì không, kể cả khi đã biết Lý Ký mới là kẻ thù hại Tần gia, lợi dụng mình, hãm hại đổ tội cho người mà mình luôn miệng yêu là Vương Tông Viêm. Tối ngày Vương Tông Viêm chết, Tần Tố còn lên giường với Lý Ký (WTF?). Lúc nào cũng tỏ ra giày vò lắm, mồm cứ nói yêu Vương Tông Viêm, mà chỉ đơn thuần nghĩ trong đầu, chẳng hành động cư xử gì hết. Giả dối cực kỳ. Sau đó, tác giả vì muốn HE nên để Tần Tố quên sạch Vương Tông Viêm, chỉ mơ hồ biết có một người y không thể quên… Rồi đoạn kết y nói yêu Lý Ký và cái người y đã lãng quên kia… Không hiểu khái niệm tình yêu của tác giả là gì vậy? Có vẻ là truyện thời đầu nên viết yếu quá nhỉ? Riêng truyện này tôi thấy cả Lý Ký lẫn Tần Tố đều không xứng có tình yêu. Vương Tông Viêm chết đi mới gọi là HE an lành nhất. Đọc xong thấy tốn thời gian…

Bách Dạ/百夜

♥ Trùng sinh chi thiên hạ (xuyên không, trùng sinh, cung đình, cổ đại, phụ tử văn, HE)

Ninh Vân Tấn là người có vẻ ngoài mỹ mạo, tài năng xuất sắc, thiên phú cao, trí thông minh tuyệt đỉnh. Nghe ra thì dường như bàn tay vàng hơi lớn, nhưng thực tế Ninh Vân Tấn đã phải trả giá bằng hai lần chết ở hai kiếp. Kiếp thứ nhất là quan trọng nhất trong cuộc đời hắn. Hắn trải qua những ngày tháng gian khổ, tích lũy kinh nghiệm và tri thức. Kiếp thứ hai, hắn có gia đình êm ấm, hóa giải bớt thù hận tụ trong lòng. Hắn hiểu được thế nào là tình thương, học được cách làm người. Kiếp thứ ba, sau khi trùng sinh, Ninh Vân Tấn sử dụng mọi thứ mình biết để tạo nên một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc nhất. Hắn nhận ra không phải mọi việc như mình vẫn nghĩ. Từng chút từng chút căm ghét hận thù biến mất. Để rồi hắn cùng cha ruột rơi vào tình cảm cấm kỵ. Trong mối tình giữa Văn Chân cùng Ninh Vân Tấn, Văn Chân luôn là người cho đi nhiều hơn, bộc lộ nhiều hơn. Ninh Vân Tấn do thiếu cảm giác an toàn nên không hoàn toàn tin tưởng một ai, cũng không sẵn sàng thoải mái mở lòng. Nhưng Văn Chân làm được. Văn Chân khác tất cả những người yêu thương, ngưỡng mộ Ninh Vân Tấn. Y có dục chiếm hữu rất mạnh. Y hiểu rõ mình muốn gì và phải đạt được bằng mọi giá. Y bị hấp dẫn trước hào quang của Ninh Vân Tấn, bị cuốn hút vào tài năng hiển hách của hắn. Y từng chút một tìm hiểu, theo dõi Ninh Vân Tấn lớn lên, thành người xuất sắc không ai bì kịp, rồi để lại hình bóng trong lòng y. Đến lúc y nhận ra thì y đã hãm sâu, kể cả khi biết thân thế Ninh Vân Tấn, y vẫn không có biện pháp thoát ra. Văn Chân tuy có làm sai, có hiểu lầm do tính đa nghi của bậc đế vương, nhưng y thật sự trao cả tấm chân tình. Y còn nguyện vì Ninh Vân Tấn mà bỏ qua tham vọng của mình, đồng ý thoái vị, trao cho Ninh Vân Tấn một Văn Chân nguyên vẹn. Tình yêu của Văn Chân khiến người khác cảm động. Chính chân tình này đả động Ninh Vân Tấn, làm hắn đồng ý ở bên Văn Chân, xảy ra quan hệ cho dù hắn rõ ràng sự thật giữa hai người. Tôi rất thích câu chuyện này, cũng rất thích nhân vật chính. Vô cùng thu hút và ấn tượng.

Bạch Cô Sinh/白孤生

♥ Lời hắn nói đều là tiên đoán/他说的都是预言 (cổ đại, huyền huyễn, linh dị thần quái, xuyên không, HE)

Truyện có tag xuyên không nhưng yếu tố xuyên không cực ít ỏi, tôi nhớ là có mỗi một đoạn nói Lương Tuyền còn chút ký ức đời trước và kiến thức lịch sử thôi. Lương Tuyền là đạo sĩ, xuống núi đi lịch lãm được ba năm, bắt gặp Dương Quảng, Tùy Đế đang chạy trốn kẻ thù. Sau đó là bí ẩn quá khứ của Lương Tuyền và Dương Quảng/A Ma. Đồng thời Lương Tuyền dùng khả năng đặc biệt ngôn linh và bản lĩnh của mình giải quyết các vụ việc yêu ma quỷ quái. Tuyến tình cảm khá nhạt dù mỗi lần Lương Tuyền và Dương Quảng bên nhau thì hỗ động đều ổn. Lương Tuyền tính cách lãnh đạm, bình tĩnh, lý trí, khó dao động, tựa như thần tiên thanh tâm quả dục. Dương Quảng tâm cơ thâm trầm. Văn phong có phần cố biến thần bí, cốt truyện chủ tuyến không rõ ràng, cứ mơ mơ hồ hồ. Tổng thể không tệ lắm, nhưng không lưu lại ấn tượng gì, có chút thất vọng.

Bạch Vân Phi Vân/白云非云

♥ Ta đang xử lý nam chính (xuyên sách, cổ đại, tiên hiệp tu chân, HE)

Dung Đan Đồng xuyên vào quyển sách “Ma đạo tiên hoa”, trở thành pháo hôi hành hạ nam chủ rồi bị nam chủ nữ chủ giết sau đó. Như bao câu chuyện xuyên sách khác, nhân vật chính Dung Đan Đồng tìm cách “ôm đùi” nam chủ Phó Đông Phong. Thế nhưng dựa theo cốt truyện, Phó Đông Phong phải chuyển thế tám kiếp, và Dung Đan Đồng xuyên đến gặp kiếp thứ bảy của y. Lúc đó y tên Sanh Liên, cơ thể thuần dương, được ma tu coi là lô đỉnh. Dung Đan Đồng cứu Sanh Liên, dạy Sanh Liên học võ, biết chữ… Sanh Liên lại vì Dung Đan Đồng mà chết. Dung Đan Đồng ôm tâm tình cố gắng nâng cao thực lực để có thể bảo vệ người mình cần bảo vệ, chẳng may hắn gặp được chuyển thế thứ sáu của Phó Đông Phong, Lục Trường Trạch. Lục Trường Trạch tồn tại cùng Sanh Liên là nhờ thần dược. Thế nhưng chấp niệm của Sanh Liên ảnh hưởng đến Lục Trường Trạch, và y thầm mến Dung Đan Đồng, tìm cách ở bên Dung Đan Đồng. Lục Trường Trạch sau này chết không rõ nguyên do, khiến Dung Đan Đồng đau khổ, vì lúc đó y mới biết mình đã thích Lục Trường Trạch từ bao giờ. Hắn một lần nữa rèn luyện bản thân, nâng lên Nguyên Anh, rồi tìm chuyển thế tiếp theo của Phó Đông Phong, nhận đứa bé làm đồ đệ, đặt tên là Thiếu Song. Tiếc là Dung Đan Đồng không tránh được vận mệnh, Thiếu Song tự sát trước mặt hắn, tự sát vì hắn, làm hắn khổ sở. Lần tiếp theo gặp lại, Phó Đông Phong đã là một Phó Đông Phong hoàn chỉnh. Cốt truyện xây dựng khá ổn, tầng tầng lớp lớp đan xen. Chưa đến mức quá hồi hộp gay cấn, song đủ gây tò mò đọc từ đầu đến cuối. Tính cách Dung Đan Đồng ban đầu khá tùy hứng, trẻ con, đúng kiểu thanh niên ở thế giới an lành dân chủ ấy. Trải qua mấy lần Phó Đông Phong hy sinh là trưởng thành dần, chín chắn, lãnh tĩnh hơn. Dung Đan Đồng không có nội dung toàn câu chuyện, nhưng em họ là Kỷ Đình Đình cũng có xuyên qua xuyên lại giữa hai thế giới và giúp Dung Đan Đồng rất nhiều. Đến vụ Lục Trường Trạch là một kiếp của Phó Đông Phong, hay chuyển thế tiếp theo là Thiếu Song, cũng đều do Kỷ Đình Đình tiết lộ. Dàn nhân vật phụ khá ấn tượng, không kém hai nhân vật chính. Dù rằng tổng thể vẫn kha khá bug và vô số chỗ có thể phát triển, tôi cho rằng truyện ổn, đọc giải trí được.

Bạo Kỳ/爆琦

♥ Bạch si dã tố công (cổ đại, giang hồ, HE)

Tôi thích Triệu Vân Tề, Nguyên Tùy Phong và cách phát triển tình cảm của họ. Triệu Vân Tề tuy ngốc ngốc nhưng không phải dạng khó chịu đáng ghét mà rất thân thiện, đáng yêu, cũng có sự lanh lợi hiểu biết riêng. Nguyên Tùy Phong thì ban đầu thích đệ đệ của Triệu Vân Tề là Triệu Y Li. Song sau khi trải qua sinh tử cùng Triệu Vân Tề, hắn mới biết được tình yêu của mình là dành cho ai. Ngoại truyện về CP này khá cute. Cơ mà tôi không thích CP phụ Triệu Y Li – Mộ Dung Mạch lắm, từ đầu đã không thích rồi. Nói chung là truyện đơn giản, đọc tạm ổn.

Bất Thị Phong Động/不是风动

♥ Phụng chỉ phát mập/奉旨发胖 (cổ đại, huyền huyễn, kiếp trước kiếp này, sinh tử văn, HE)

Tiểu Phượng Hoàng cùng Tinh Dịch, Phù Lê Đế quân, vô tình gặp nhau ở nhân gian khi đang độ kiếp. Hai người bắt đầu một đoạn nhân duyên, thành thân, sống hạnh phúc. Sau đó luân hồi thêm một lần, Tiểu Phượng Hoàng thành một yêu tinh, Tinh Dịch thành một tu sĩ, chưa kịp gặp nhau thì Tinh Dịch đã phi thăng thành tiên, kết thúc kiếp ở nhân gian. Do vai trò và thân phận, Tinh Dịch bị xóa mọi ký ức liên quan đến thời điểm ở nhân gian. Tiểu Phượng Hoàng thì vẫn còn nhớ, nên khăn gói đến tìm Phù Lê Đế quân, bám dính Đế quân bất chấp hắn không có ký ức ngày xưa. Truyện ngọt. Tiểu Phượng Hoàng màu trắng và tròn như một quả cầu, mập mập yêu yêu. Tiểu Phượng Hoàng thật sự ngốc bạch ngọt, nhưng không ngu mà rất hiểu chuyện, mẫn cảm biết đến những thứ Tinh Dịch giấu giếm mình, cực tốt bụng thiện lương. Tinh Dịch cũng nhanh chóng từ đơn thuần nuôi chim sang xem xét để Tiểu Phượng Hoàng làm Đế hậu, và biết được duyên phận trước đó của họ. Kiếp trước trước của hai người cùng lý do Tiểu Phượng Hoàng màu trắng cũng được tiết lộ ở cuối. Và Tiểu Phượng Hoàng là chim, nên có đẻ trứng. Tôi thấy tổng thể truyện không tệ lắm, đọc giải trí được.

Bích Thủy Mai Lạc/碧水梅落

♥ Trọng sinh chi tiểu gia bất tý hậu (xuyên không, cổ đại, cung đình, tiểu ngược, HE)

Chung Như Thủy có thể khiến người khác vui vẻ. Hắn luôn trêu chọc người khác, hoặc tự lấy bản thân làm trò cười. Nhưng thực ra nội tâm hắn rất yếu đuối. Hắn thông minh và nhạy cảm. Tôi luôn cảm giác được hắn lạc quan, không hận bất kỳ ai, chỉ vì hắn muốn sống thật tốt, trân trọng cuộc đời của hắn, chứ không phải do hắn phóng khoáng không để tâm. Vì thế, cho dù Chung Như Thủy thuộc dạng thánh mẫu, tôi vẫn không ghét được hắn. Chung Như Thủy là một cô nhi, cuộc sống cực khổ, không hề có tuổi thơ. Chung Như Thủy trùng sinh bắt đầu cuộc đời mới là may mắn của hắn. Hắn chưa từng trải qua tình thân nên không hy vọng Phong Hàn Bích lật đổ hoàng thượng. Hắn bị bỏ rơi nên luôn sợ hãi Phong Hàn Bích bỏ rơi hắn. Sau khi bị bỏ rơi một lần, dù là thân bất do kỷ, Chung Như Thủy vẫn không thể tín nhiệm. Đó chính là nguyên nhân Chung Như Thủy 7 năm liền biến mất. Đứng trên lập trường của Phong Hàn Bích sẽ thấy y rất khổ, rất cô đơn, tất cả là thân bất do kỷ. Tuy nhiên, nếu tôi là Chung Như Thủy tôi cũng sẽ hành động như hắn, đơn giản vì có ai biết sự thật đâu. May mắn là cuối cùng sự thật được tiết lộ. Về Phong Hàn Bích, tôi không hề ghét y, chỉ trừ đúng hai lần, khi y lộ luyến tiếc với Liễu Hiểu Mộng, và khi y chọn Đào Như Lý. Thật ra việc lựa chọn giữa Đào Như Lý và Chung Như Thủy, cái kết đó là dễ thông cảm, đến Chung Như Thủy còn hiểu rõ. Chỉ là việc đó tạo bóng ma tâm lý trong lòng Chung Như Thủy. Cho dù sau đó Phong Hàn Bích nhảy xuống sông tìm kiếm, vẫn không thể chối bỏ sự thật là y đã bỏ rơi hắn, để hắn thân mang thai va đập giữa sóng lũ, nhờ kỳ tích mà sống sót. Còn việc tưởng nhớ tiên hoàng hậu qua hình bóng Liễu Hiểu Mộng thì là sai lầm của Phong Hàn Bích, cái này không cần giải thích cũng biết y sai. Có thể nhiều người sẽ cho là Chung Như Thủy quá cố chấp ngược mình và ngược Phong Hàn Bích khi Phong Hàn Bích đã đủ đáng thương. Nhưng quay lại nguyên nhân của sự việc thì rõ ràng Chung Như Thủy đã bị ngược không ít.

Nói chung thì mấy việc hiểu lầm với giải quyết đều ổn thỏa. Cách viết của tác giả khá hấp dẫn. Tôi đọc một lèo không ngừng nghỉ luôn. Nhân vật không hề đáng ghét chút nào.

♥ Xuyên việt chi quy đồ (xuyên không, cổ đại, giang hồ, HE)

Tôi không thích truyện này bằng tác phẩm cùng hệ liệt của nó – Trọng sinh chi tiểu gia bất tý hậu. Phần ngược khá gượng ép. Cách thể hiện không tự nhiên, nguyên nhân cũng không quá hợp lý, hiểu lầm cẩu huyết. Đường Phi cũng luôn chủ quan tin tưởng thứ mình muốn tin chứ không bao giờ tìm hiểu kỹ càng mọi việc. Phượng Thần Anh thì trong việc liên quan đến Đường Phi trí thông minh giảm đáng kể, phong lưu quá nhiều chẳng biết đâu là thật đâu là giả. Chung Như Thủy trong này quá trẻ con. Tôi đã nghĩ sau đoạn ngược với Phong Hàn Bích, y phải trưởng thành hơn cơ. Phong Hàn Bích xuất hiện không quá nhiều nên không thấy gì đặc biệt. Tần Nghị và Thuần Vu Quyết tôi không thích lắm. Tần Nhan càng đáng ghét. Nói chung trong truyện tôi ấn tượng mỗi cái chết của Hạ Tịch.

Biển Đam Nhất Hào/扁担一号

♥ Nhị phân chi nhất giáo chủ (xuyên không, chuyển hóan linh hồn, HE)

Truyện này có nội dung mới lạ khi cho Bạch Phàm sống cùng thân thể với Ân Duệ. Bạch Phàm xuất hiện buổi tối, Ân Duệ trở lại vào buổi sáng. Tuy không nhìn thấy nhau nhưng hai người giao tiếp qua thư từ. Mọi chuyện cứ tiếp diễn trong 10 năm. Bạch Phàm vẫn tiếp tục cùng sử dụng cơ thể của Ân Duệ. Còn tình cảm của Ân Duệ đã sớm biến đổi. Thực ra tôi thấy Ân Duệ rất đáng thương ấy chứ. Yêu đơn phương không dám nói ra, còn cả chục năm trời không gặp được người kia, mặc dù phải thừa nhận là tính chiếm hữu của Ân Duệ hơi quá đáng. Cốt truyện mới mẻ song trong quá trình khai thác không tránh khỏi việc thiếu chặt chẽ gây ra nhiều sạn. Đôi lúc tôi còn cảm thấy tác giả khá dài dòng nữa.

Cổ Ngọc Văn Hương/古玉闻香

♥ Ai dám nói xấu sư huynh (xuyên sách, tiên hiệp tu chân, ngụy nhân thú, HE)

Truyện này đọc khá ổn. Nội dung mới lạ, triển khai tốt. Văn phong cấu tứ chặt chẽ logic. Văn Kinh ban đầu tôi không thích lắm vì khá ngốc ngốc ngơ ngơ. Rõ ràng là thế giới sách nhưng từ khi cậu xuyên đến thì nên biết là thay đổi rồi, nhất là việc cậu không bị đoạt xác đã là cả một biến cố lớn. Quân Diễn Chi tôi cũng không thích lắm vì cảm giác nguy hiểm và nhiều bí mật. Song về sau thấy hai người rất hợp. Văn Kinh tuy ngược Quân Diễn Chi nhưng luôn tình nguyện hy sinh vì hắn. Quân Diễn Chi cũng chịu nhiều đau khổ, đặc biệt khi Văn Kinh rơi vào Tru Tiên tháp. Lâu lâu gặp được một công lúc thì phúc hắc, lúc lại rơm rớm nước mắt cũng khá đổi gió.

♥ Hồn phi yên diệt chi Khê Ninh thiên (xuyên không, cổ đại, cung đình, kiếp trước kiếp sau, H, HE)

“Khê Ninh” chắc là ý chỉ Nhan Khê/Hạ Diễn và Ninh Thanh/Lạc Khiêm/Mạc Thanh. Mạc Thanh vốn là một sinh viên đại học. Mỗi đêm cậu sẽ nằm mơ thấy mình xuyên đến thế giới cổ đại, rơi xuống giường của một nam nhân. Mạc Thanh ở thời cổ đại là quỷ nên rất cần lấy dương bổ âm, do đó mới có mấy cảnh nóng chảy máu mũi. Nhưng cảnh H miêu tả khá tốt, không thô. Nội dung truyện ổn. Nhan Khê/Hạ Diễn cực yêu Lạc Khiêm/Mạc Thanh, chỉ là do khuôn mặt lạnh lùng không biểu hiện ra thôi. Nếu không hắn cũng chẳng tìm mọi cách cứu sống cậu. Còn Mạc Thanh dần dần lấy lại trí nhớ cũng lấy lại luôn tình cảm. Giữa họ ngày càng ngọt ngào. Cảnh Hạ Diễn được Mạc Thanh dẫn vào mộng gặp bố mẹ hiện tại rất vui vẻ. Hạ Diễn rõ run mà vẫn tỏ ra không có gì :))

♥ Khóa văn hệ thống: Nam chủ thỉnh tự trọng (xuyên sách, tiên hiệp tu chân, HE)

Tôi không thích tính cách Lam Chỉ cho lắm, cứ có cảm giác gượng ép thế nào ấy, nhất là đoạn khi Giản Thương thể hiện tình cảm. Lam Chỉ đôi lúc rất mâu thuẫn, vừa thích vừa trốn tránh Giản Thương. Tuy Giản Thương quả thật có biến thái và bá đạo, nhưng tổng thể thì tôi thấy y bị tổn thương nhiều hơn, bị ngược nhiều hơn. Mãi về sau khi Lam Chỉ thừa nhận yêu Giản Thương tôi mới có thể thở phào. Aiz. Về sau hình tượng Lam Chỉ trong lòng tôi cũng tốt hơn. Ít nhất hắn yêu Giản Thương thật lòng. Nói chung xét tổng quan thì truyện vẫn ổn.

♥ Phu nhân, ngươi hảo bình tĩnh (song trùng sinh, cổ đại, cung đình, HE)

Cả Thập Tam và Diệp Bùi Thanh đều trùng sinh nhưng là hai cách khác nhau. Diệp Bùi Thanh là sống lại quá khứ, còn Thập Tam là sống lại trên cơ thể người khác ở cùng mốc thời gian. Thập Tam là sát thủ nên tính cách có phần cố chấp, bướng bỉnh, lãnh đạm. Đôi lúc tôi không quá thích Thập Tam. Diệp Bùi Thanh thì lưu manh phúc hắc nhưng thật sự là yêu Thập Tam rất nhiều, yêu từ lúc Thập Tam vẫn còn là sát thủ của tổ chức. Nói chung là truyện đọc được. Phần ngoại truyện đề cập đến cái chết của hai người khiến tôi hơi buồn chút thôi.

Công Tử Hoan Hỉ/公子欢喜

♥ Linh thần hệ liệt

  • Diễm quỷ (cổ đại, huyền huyễn, ngược, kiếp trước kiếp này, HE): Đây là một trong những tác phẩm đam mỹ đầu tiên tôi đọc, từ thời là fan ngôn tình chứ chưa phải hủ nữ. Tôi không nhớ rõ xúc cảm thế nào, chỉ biết tôi coi nó như truyện hay nhất của Công Tử Hoan Hỉ tôi từng đọc. Khi đọc lại sau mấy năm, tôi mới thấm hết được nỗi đau của Tang Mạch, dây dưa giữa Tang Mạch và Không Hoa. Cả câu chuyện mang một vẻ buồn thảm. Tang Mạch ở tiền thế thì đã vô cùng cô đơn, vì yêu Sở Tắc Quân mà không cho mình đường lùi dù rất đau khổ day dứt. Tuyệt vọng quá nhiều, dẫn đến cái chết tự nguyện. Tang Mạch chờ ở cầu Nại Hà, lại chỉ chờ được Không Hoa đã quên hết thảy. Và ba trăm năm tiếp theo, Tang Mạch vật vờ ở nhân gian, một lòng muốn chuộc lại lỗi lầm xưa. Giữa Tang Mạch và Không Hoa vẫn là một trò chơi ganh đua, tựa như Tang Mạch và Sở Tắc Quân. Tôi đã từng nghĩ, Không Hoa tốt quá, có lẽ hắn và Sở Tắc Quân không giống nhau. Nhưng rồi tôi mới nhận ra Không Hoa vẫn là Không Hoa, Minh vương ở địa phủ, tính cách không khác Sở Tắc Quân chút nào. Tiếc rằng hắn không đấu lại Tang Mạch, vì Tang Mạch tàn nhẫn với bản thân, dùng cái chết để kết thúc mọi chuyện. Kiếp trước Sở Tắc Quân có sai, hắn hủy hoại Tang Mạch. Kiếp này Không Hoa chưa kịp làm điều gì quá đáng, song hắn chính là Sở Tắc Quân, là kẻ đã hại Tang Mạch mấy trăm năm. Có lẽ đến cuối Sở Tắc Quân đã muốn bỏ đi cùng Tang Mạch, song dù hắn hối hận cỡ nào, hắn không thể bù đắp được tội lỗi mình gây ra. Không có Tiểu Nhu, có lẽ Tang Mạch sẽ mang thuốc về, cũng có lẽ y vẫn tự sát. Dù sao đi nữa, tôi không tha thứ cho Sở Tắc Quân. Không Hoa thì khác, hắn phải trả giá cho lỗi lầm của mình, mất sừng kỳ lân, mất tu vi, mất thời gian hao mòn trong đợi chờ. Mấy vạn năm trời hắn cố cứu Tang Mạch, rồi lại thêm mấy trăm năm kiên trì gõ cửa trái tim Tang Mạch. Tang Mạch có lẽ sẽ đầu gối tay ấp, nhưng không bao giờ nói yêu lần nữa. Coi như là kết cục hợp lý nhất rồi. Không Hoa yêu không được, Tang Mạch như thế gián tiếp giúp hắn ở lại bên mình.
  • Hoàn khố (cổ đại, huyền huyễn, ngược, HE): Truyện không ngược lên ngược xuống mà mang chút buồn thương xuyên suốt cả câu chuyện. Lan Uyên là Nhị thái tử nổi tiếng phong lưu đa tình, luôn mang vẻ mặt dịu dàng dịu dàng. Ly Thanh là Hồ vương lãnh đạm cô độc, xa cách người khác. Lan Uyên tiếp xúc Ly Thanh với tâm tính chơi đùa, đến khi đưa cả bản thân vào cũng không nhận ra. Lúc Lan Uyên làm Ly Thanh tưởng thật lòng, Ly Thanh đã đưa ra tấm chân tình. Nhưng Lan Uyên vẫn chơi bời, tân sủng khắp nơi, hôm nay thiếu niên Tuyết tộc, hôm khác thiếu nữ Xà tộc. Sau đó Lan Uyên lại đến gặp Ly Thanh, ôm ấp yêu thương nhau như không có gì xảy ra. Ly Thanh không hỏi, song Lan Uyên không biết rằng, từ lúc hắn giẫm lên chân tình của y, y đã vạch ranh giới giữa họ rồi. Một bên trao ấm áp dịu dàng, một bên trao thân thể, hay bất cứ thứ gì Lan Uyên cần từ Ly Thanh. Đến lúc phát hiện ra, Lan Uyên còn chất vấn Ly Thanh không thật lòng. Nực cười. Thật lòng để làm cái gì? Lan Uyên nghịch thiên quay về quá khứ bắt lấy đèn hoa đăng mới biết mình sai cỡ nào. Sau đó là quá trình Lan Uyên chuộc tội, nhận sai. Mất rồi có lại, Lan Uyên không bao giờ dám bất cẩn lần nữa. Quá khứ lăng nhăng thì thôi, dù sao cũng là quá khứ rồi.
  • Tư phàm (cổ đại, huyền huyễn, ngược, HE): Motif ngược không quá mới mẻ. Úc Dương Quân lạnh lùng không hiểu yêu, chỉ biết chiếm hữu và hành hạ Văn Thư. Văn Thư thân phận hèn mọn, yêu cũng không dám yêu, lại đủ dứt khoát buông tay. Lúc Văn Thư buông tay, một lòng muốn rời đi, Úc Dương Quân hốt hoảng níu kéo, dù tạo ấn ký tra tấn linh hồn Văn Thư. Mãi đến khi Văn Thư rơi vào luân hồi, hắn mới biết cái gì là thương, cái gì là nhớ. Nội dung thì dễ đoán, Úc Dương Quân hao tổn tu vi cứu vớt Văn Thư, trả giá đủ để Văn Thư động lòng. Truyện không ngược bằng Diễm quỷ. Cảm giác tổng thể có điểm nhàn nhạt.

♥ Hàng ma tháp (cổ đại, huyền huyễn, ngược, HE)

Vô Nhai là một tiểu đạo sĩ có dáng vẻ giống Thượng thần Hi Di, kẻ mà Thanh Long thần quân Ngao Khâm ghét nhất. Vì thế Ngao Khâm tò mò tìm tới Vô Nhai, theo dõi Vô Nhai, bám dính Vô Nhai. Ngao Khâm bực mình trước sự lạnh nhạt vô tình, cố chấp một lòng tu đạo của Vô Nhai, cố gắng chọc Vô Nhai biểu lộ cảm xúc nhiều hơn. Ngao Khâm dần rung động trước Vô Nhai mà không hay, cũng không để ý rằng Vô Nhai cũng hơi thích mình rồi. Ngao Khâm tìm hiểu các cách dễ khiến con người ta rung động, sau đó tạo ra một con rối tên Đông Viên, hướng dẫn cho nó cách nói chuyện hành động. Ngao Khâm vốn định để Đông Viên tiếp xúc với Vô Nhai rồi hắn sẽ nhảy ra cười Vô Nhai yếu kém mà đòi tu đạo. Tuy nhiên khi nhìn thấy ý cười trong mắt Ngao Khâm lúc đối diện với Đông Viên, Ngao Khâm lại bỏ lỡ cơ hội vạch trần chân tướng. Sau đó cứ tiếp diễn trò đùa này, Ngao Khâm còn tự thay thế Đông Viên trong nhiều trường hợp, phát điên lên vì Vô Nhai đối xử với Đông Viên quá tốt, ghen tỵ với Đông Viên, tức giận vì Đông Viên hoàn toàn trái ngược với mình. Tính tình Ngao Khâm khá cứng đầu, ngang ngược, tàn nhẫn, nói năng ác độc, hoàn toàn không phải là người phù hợp để yêu, cũng không dễ yêu. Nhưng Vô Nhai đã cho rằng Đông Viên là do Ngao Khâm biến ra, vì ngại ngùng sợ bị cười giễu nên mới tự biến ra một bản thể khác, sau đó đem lòng yêu Ngao Khâm. Mà Ngao Khâm đâu biết, Ngao Khâm tưởng Vô Nhai yêu con rối Đông Viên, nên lửa giận xông lên não, vạch trần tất cả, nói Vô Nhai chỉ yêu một con rối, Đông Viên không phải là mình. Vô Nhai bị kích thích không nhẹ, gần như nhập ma. Thiên đế biết chuyện muốn trừng phạt Vô Nhai, Ngao Khâm nhận làm người hành quyết để giữ Vô Nhai một mạng. Vô Nhai vào luân hồi, lại trở thành một đạo sĩ đi khắp nơi tìm một người không rõ ràng trong tâm trí. Vô Nhai đi đến một tòa thành, gặp lại Ngao Khâm, bắt đầu của quyển truyện. Thực ra Ngao Khâm cũng đã nhập ma, tạo ra tòa thành để làm lồng giam cho bản thân, không thể rời khỏi thành vì sẽ hồn phi phách tán. Chính vì vậy Ngao Khâm mới cố gắng giữ Vô Nhai lại, được ngày nào hay ngày đấy. Ngao Khâm học được yêu, học được trân trọng, buông tay thành toàn người mình yêu, đồng thời Vô Nhai cũng sẵn lòng thừa nhận mình yêu Ngao Khâm. Từ đấy hai người cùng sống trong tòa thành lồng giam đó, không bao giờ xa nhau nữa. Truyện buồn man mác, tiết tấu hơi chậm song tôi khá thích cách tác giả bóc tách các lớp sự thật.

♥ Quỷ giá (cổ đại, ngược, tiên hiệp tu chân, huyền huyễn, OE hướng HE)

Phó Trường Đình là đạo sĩ chính trực xuất sắc của phái Chung Nam, cũng là chân quân chuyển thế, nhận nhiệm vụ diệt ma. Phó Trường Đình xuống núi phò trợ cho Đế tinh, giúp đỡ muôn dân, trong lúc ấy gặp được con quỷ tên Hàn Thiền. Lần đầu tiên Phó Trường Đình mới biết được sự thật rằng không phải yêu quái ma quỷ nào cũng xấu, lần đầu tiên hắn bị chất vấn liệu mình đã từng giết nhầm yêu quái nào chưa. Nhưng rồi Hàn Thiền cuốn vào âm mưu lập huyết trận của sư huynh Thiên Cơ Tử, Phó Trường Đình thì một lòng muốn phá giải huyết trận. Và Phó Trường Đình đã lợi dụng niềm tin của Hàn Thiền, hư tình giả ý với y. Hắn tìm đủ chứng cứ buộc tội y là đồng đảng, muốn cho y một sự “minh bạch”, nhưng đương nhiên cũng là để hắn nhẹ nhõm hơn khi giết y. Đến chính Phó Trường Đình còn không biết mình đã động lòng, phải đến tận khi hắn tự tay đâm kiếm U Minh xuyên qua Hàn Thiền, rồi đi điều tra xử lý lại những chuyện xưa, hắn mới biết Hàn Thiền làm gì cũng có lý do, và sự thực hoàn toàn không như những gì hắn tưởng. Hắn cũng đã biết Hàn Thiền có tình với mình, nhưng đã quá muộn. Mãi tới thời điểm bắt gặp chuỗi tràng hạt mà hắn từng tặng cho Hàn Thiền ngày xưa, hắn mới lần theo dấu vết đi gặp một Hàn Thiền đã bị hủy dung và chỉ còn là một bóng dáng mờ ảo. Nếu không nhờ chuỗi tràng hạt, cả đời này Phó Trường Đình cũng sẽ không thể gặp lại Hàn Thiền. Đương nhiên Hàn Thiền không còn tin tưởng hắn nữa. Phó Trường Đình cố chấp giữ Hàn Thiền lại Chung Nam bất chấp tất cả, chữa thương cho y, buộc y ở bên mình ở trong tầm mắt mình không rời. Phó Trường Đình dùng cả đời để chứng minh với Hàn Thiền rằng mình không lừa y nữa, dùng cả đời để bù đắp lỗi lầm. Hàn Thiền không tin là thật, nhưng y không thể thoát khỏi Phó Trường Đình, chứng kiến sự trả giá của Phó Trường Đình, đương nhiên y cũng có chút rung động. Trong ngoại truyện về cp phụ, như Tần Lan Khê nói, hai người ở bên nhau, nên dù thế nào thì cũng tính thành OE hướng HE, hai người họ vĩnh viễn không thể tách rời.

CP phụ thì thảm rồi… Tần Lan Khê là là Lang Gia vương hiền hậu ấm áp, Hách Liên Phong là thị vệ cũng là tướng tài nhất của Tần Lan Khê. Nhưng y lại không hề biết cha ruột mình đã giết hại cả thôn tộc Hách Liên Phong. Y ngốc nghếch lao đến chặn mũi tên độc thay hắn dù vốn dĩ chẳng cần. Y trúng độc, tàn phế hai chân, cũng chịu đựng cơn đau giày vò thấu xương, tuổi thọ rút ngắn. Kể từ lúc ấy, Tần Lan Khê không nhìn, không nghe, không nói, không để ý tới Hách Liên Phong nữa (trừ câu duy nhất bảo hắn đối xử tốt với Hoàng hậu mới lập). Cho tới lúc chết, Tần Lan Khê cũng không tha thứ cho Hách Liên Phong. Y hiểu cho chuyện Hách Liên Phong trả thù, song y hận chuyện Hách Liên Phong lừa dối mình, tất cả tình cảm quá khứ dù có thật đến mấy, giờ cũng chỉ là lừa dối mà thôi. Cái này đúng, Hách Liên Phong trả thù người vô tội là Tần Lan Khê, xứng đáng bị ngược. Hách Liên Phong bị giày vò dằn vặt cả đời, năm Thái tử 14 tuổi, hắn nhường ngôi trở về tiểu viện cũ của Tần Lan Khê, canh giữ ở đó, cũng không cam lòng nên nhờ Phó Trường Đình cho mình giữ ký ức kiếp này ở kiếp sau. Tần Lan Khê thì ngược lại, y không muốn nhớ gì hết, cũng không muốn gặp Hách Liên Phong. Tiếc rằng định mệnh trêu ngươi, hai người vẫn gặp nhau ở thời hiện đại. Đây là một cái kết SE hướng OE, như Phó Trường Đình đã nói, sau đó thế nào chỉ trông chờ vào tạo hóa. Cả hai cp đều quằn quại như nhau, nhân vật chính công mỗi bên tra một kiểu khác nhau, bị ngược thảm thiết, thụ thì khổ theo kiểu khác nhau, song ít nhất kết cục xem như đủ viên mãn, tuy rằng rõ ràng Tần Lan Khê không muốn gặp mà Hách Liên Phong mang theo ký ức đến gần, cũng không biết với Tần Lan Khê là vui hay buồn.

Công Tử Khinh Trần/公子轻尘

♥ Tu tiên chi ngộ xuyên (xuyên sách, tiên hiệp tu chân, HE)

Truyện viết khá được. Tính cách các nhân vật nhẵn nhụi, rõ ràng. Âu Dương Duy dám yêu dám hận, luôn làm theo trái tim mình chứ không trốn tránh. Phong Chân mạnh mẽ, thẳng thắn chân thành, yêu sâu sắc Âu Dương Duy. Tình yêu của họ rất đẹp. Trải qua nhiều khó khăn gian khổ, nó càng trọn vẹn, sâu đậm. Phong Chân là nam chủ truyện ngôn tình nên bị coi là thẳng nam, dằn vặt Âu Dương Duy suốt. Sau đó là hệ thống nhiệm vụ, hảo cảm 100 điểm là chỉ có 100 ngày ở lại. Âu Dương Hoành ngăn cấm, xóa bỏ ký ức Âu Dương Duy. Rồi hai người còn phải xa nhau 1000 năm. Nhưng Âu Dương Duy và Phong Chân đã đối mặt với tất cả một cách dũng cảm. Nói truyện ngược thì không đúng lắm, song truyện rất cảm động. Nhân vật phụ có đủ đất diễn để thể hiện. Ban đầu còn có JQ phụ tử văn, tiếc là về sau Âu Dương Hoành bảo thủ đến phát mệt. CP phụ Âu Dương Hoành x Âu Dương Tử Đan HE ở kiếp sau nên vẫn thỏa mãn. Nói chung là truyện hay, hợp gu của tôi.

Công Tử Tầm Hoan/公子寻欢

♥ Omega tu tiên túc chủ nhật thường (xuyên không, ABO, tiên hiệp tu chân, cổ đại, HE)

ABO kết hợp với cổ đại thì khá mới mẻ, tiếc là tác giả khai thác không được tốt lắm. Tôi không quá thích Diệp Túc Vân vì tính cách thật đậm chất Omega bình thường. Tôi vốn hay đọc cường như trong khoái xuyên, hoặc là một ít truyện ABO đặc biệt nên giờ không quen lắm. Bắc Minh Thần Quân thì tính cách bình thường, không có điểm nào nổi bật. Nhận xét duy nhất là hai người tương tác rất giống ngôn tình -_- Nói chung truyện không mấy đặc sắc.

♥ Xuyên thành nhân vật phản diện bạch nguyệt quang pháo hôi thế thân sau, ta thành vạn nhân mê/穿成反派的白月光炮灰替身后我成了万人迷 (xuyên sách, cổ đại, hệ thống, cung đình, HE)

Sở Phong Giác xuyên vào một quyển truyện, trở thành thế thân của bạo quân Hiên Minh Diệp, đồng thời cũng trói buộc hệ thống Họa quốc ương dân. Tính cách Sở Phong Giác là kiểu thích an nhàn, muốn sống sót, miễn còn sống là được. Nguyên nhân Sở Phong Giác được chọn hoàn thành nhiệm vụ cứu Đại Chu là do hệ thống 01 (chỉ đứng sau Chủ Thần) kiên định chọn Sở Phong Giác, trước khi bản thân 01 rơi vào luân hồi nhân quả. Ban đầu Sở Phong Giác tin Hiên Minh Diệp là bạo quân ngu ngốc thật, nhưng cũng chịu bị đè, chịu làm nhiệm vụ hệ thống giao cho để nhận thưởng. Tuy nhiên ban đầu Sở Phong Giác cũng thể hiện tầm nhìn hạn hẹp và phiến diện của mình, cùng các tính cách như tưng tửng nhưng vô tâm, thích mỹ nữ,…v.v. Nhiều việc Sở Phong Giác chủ động làm, mà tôi thấy đa phần do may mắn mới đạt được hiệu quả như mong muốn. Buff của hệ thống đóng vai trò quan trọng. Thực ra tôi chọn đọc truyện này một phần vì lâu lắm rồi mới thấy hệ thống cung đấu buff nhan sắc, buff nấu ăn, buff xxx xuất hiện trong đam mỹ. Dù cơ bản nó bá quá nên át hết tài năng thực sự của nam chính. Sở Phong Giác cũng không ngốc, tác giả đã rất cố gắng khiến cậu bật ra vẻ thông minh. Nhưng các kế sách, ý tưởng đa phần lấy từ người cổ đại có thật trong lịch sử chứ không phải do tự nghĩ. Khá đáng tiếc. Bên cạnh đó, Sở Phong Giác yêu Hiên Minh Diệp thật, song nó lại không được lột tả rõ ràng trực tiếp. Ít nhất Hiên Minh Diệp còn biết bản thân đối xử với Sở Phong Giác khác hoàn toàn bạch nguyệt quang Hàn Mộc Thanh, biết lý do tại sao, cũng biết Sở Phong Giác khá vô tư vô tâm. Phát triển tính cách nhân vật Sở Phong Giác ổn, nhưng miêu tả diễn biến tâm lý lại không bằng nhân vật Hiên Minh Diệp. Đọc đến đoạn cuối thì đoán ra Hiên Minh Diệp là 01, Sở Phong Giác thành công là sẽ thành đồng nghiệp với 01, mà cũng không rõ lý do tại sao. Chắc còn ngoại truyện nữa? Truyện ngắn thôi, sảng văn, đọc giải trí không cần mang não. Đọc xong không ấn tượng nhiều.

Cửu Bảo/玖宝

♥ Ma tôn mỗi ngày đều đang đào hôn (cổ đại, song trùng sinh, kiếp trước kiếp này, tiên hiệp tu chân, HE)

Kiếp trước Hoa Triệt là Ma tôn người người đuổi đánh, còn bắt cóc Tiên tôn Sở Băng Hoàn để sỉ nhục Tiên tôn. Trong cái ngày các môn phái cùng tấn công vào Phần Tình Điện, Hoa Triệt cũng chết, rồi sống lại lúc mới lên núi tìm Vân Thiên Thủy Kính. Lần này Hoa Triệt hoàn toàn lựa chọn con đường khác, từ hôn với Sở Băng Hoàn (hôn ước do trưởng bối xếp), cũng không còn bái nhập sư môn cũ, tránh xa những kẻ xấu xa bỉ ổi đã ép y đến bước đường cùng của kiếp trước. Nhưng Sở Băng Hoàn cũng sống lại, hắn đã thà bất chấp tất cả cũng phải nâng niu trân bảo của mình, nên hắn sẽ không để Hoa Triệt một mình. Cả hai đều rất yêu nhau, Sở Băng Hoàn tuy luôn lạnh mặt, nhưng hắn rất yêu Hoa Triệt. Mọi hành động gây hiểu nhầm kiếp trước hoàn toàn không phải do bản thân hắn, mà là người khác ép hắn. Ở kiếp này, sau khi biết Hoa Triệt đã phải chịu biết bao đau khổ, Sở Băng Hoàn đã gần như nhập ma, phải chính Hoa Triệt đích thân thức tỉnh hắn. Hoa Triệt thì si mê Sở Băng Hoàn hơn 300 năm, nói dứt không thể dứt hẳn được, dần dần quyến luyến rồi biết sự thật nỗi đau khổ của Sở Băng Hoàn thì càng yêu hắn hơn. Thực ra các kiểu phục bút và âm mưu khá bất ngờ, dù cảm giác viết không sâu, chắc có lẽ do truyện ngắn. Các tình tiết không đan xen mà kiểu bày lù lù ra trước mặt một cách liên tục ấy. Tổng thể thấy viết chưa tới, có thể phát triển cốt truyện này hay hơn nhiều. Nhưng đọc giải trí vẫn ổn.

Dạ Hoàn Tranh

♥ Toái phong thiên (xuyên không, cổ đại, cung đình, dị năng, huyền huyễn, HE)

Nam chính Lục Vũ Hạo quá thông minh. Cho dù là học sinh xuất sắc trường trung học nhưng cũng không nên trưởng thành chín chắn và trí tuệ như thế chứ. Ngoại trừ việc đó ra thì truyện khá ổn. Cao trào xử lý tốt. Tình cảm phát triển từ từ bền vững. Ban đầu không có chemistry mấy, hơi nhàm chán. Về sau, qua nhiều lần bên nhau, hai người mới nhận ra chân tình, đánh đổi cơ hội quay về thế giới cũ.

Dạ Vãn Đích Huyết/夜晚的血

♥ Nghề tác giả là nghề nguy hiểm cao (xuyên sách, tiên hiệp tu chân, cổ đại, hệ thống, HE)

Motif tác giả xuyên sách đi cứu vớt nhân vật chính không mới. Được cái tác giả cho Bùi Bất Phàm rất nhuyễn manh, có điểm đáng yêu. Tiếc là Bùi Bất Phàm quá ngốc đi. Thi thoảng ngốc thì manh, nhưng ngốc nhiều quá sẽ gây khó chịu. Đã thế, Bùi Bất Phàm còn đặc biệt vô tâm và tùy tiện. May là có nam chủ Tư Viễn Đoạn Duyên bảo vệ nên không chịu nhiều khổ. Tư Viễn Đoạn Duyên vẫn giữ được IQ, tự nhận ra rất nhiều bí mật của Bùi Bất Phàm nên đọc không nghẹn khuất lắm. Nhiệm vụ thì đôi khi thừa thãi không cần thiết, mang tính push CP chính rất rõ ràng. Song nếu không push kiểu này thì chắc CP này chẳng bao giờ đến với nhau. Tuyến tình cảm cứ sao sao, nhạt nhạt, gấp gáp… Cốt truyện chính đọc được. Tuy nhiên không hiểu sao ngoài CP chính, tôi không có cảm tình với bất kỳ ai khác. Đám nguyện ý hy sinh đầy cao cả như Thanh Tố, Vô Tuyệt, Lan Lẫm… luôn làm tôi cảm giác gượng gạo, dường như là cố hết sức để trở nên sâu sắc hơn vậy. Tổng thể thì đủ để đọc giải trí.

Di Dật

♥ Mạc thương tang (xuyên không, giang hồ, phụ tử văn, cổ đại, HE)

Truyện này tạm được. Không hiểu sao tôi lại thấy hơi nhạt. Thực ra tôi khá thích Mạc Phi Ly cùng Mạc Nghịch Thiên, nhưng cảm giác không quá xuất sắc. Tổng thể thì chỉ là một câu chuyện rất bình thường mà thôi. Kết thúc cũng bị cụt nữa.

Dịch Nhân Bắc/易人北

♥ Xú hoàng (cổ đại, cung đình, HE)

Một câu chuyện thú vị và mới mẻ như Xú hoàng thực sự không thể bỏ qua. Bạn thụ Trương Bình hơn bạn công Hoàng Phủ Kiệt 6 tuổi, thấp hơn, gầy hơn, võ công giỏi hơn. Quá trình họ gặp nhau, bên nhau, chỉ có thể dùng từ “duyên phận” để miêu tả. Quá trình Hoàng Phủ Kiệt dần thay đổi trước những cố gắng của Trương Bình rất hấp dẫn. Hắn trở nên thâm trầm, tàn nhẫn, cũng nhận ra khuynh hướng tình dục kỳ lạ của mình. Cách hắn dụ Trương Bình sập bẫy, thành người của hắn thật sự khá chu toàn. Trương Bình là ánh sáng soi rọi cuộc đời tăm tối của Hoàng Phủ Kiệt. Y là người khiến Hoàng Phủ Kiệt nhận ra thế nào là hết lòng vì một người. Đến tận khi hắn lên ngôi vua, hay già đi, trong trái tim hắn, không gì có thể quan trọng bằng Trương Bình. Vẻ ngoài của hắn được miêu tả là xấu xí, nhưng tôi nghĩ khi lớn lên, nó không hề khó nhìn. Chỉ là sát khí và sự âm u trên khuôn mặt hắn làm mọi người, trừ Trương Bình, chẳng dám nhìn thẳng. Dáng vẻ cao lớn của hắn có khác người thường, nhưng không có nghĩa là phải bị bài xích. Hình dáng cơ thể còn giúp hắn tạo uy hiếp không lời với người khác. Hoàng Phủ Kiệt đáng sợ khi trừng phạt những kẻ ngày trước chà đạp hắn, song, ai đối xử tốt với hắn đều được trả ơn nghĩa đầy đủ. Hắn còn là một bậc đế vương tốt, yêu thương bách tính, dẹp loạn giặc ngoại xâm, xây dựng đất nước vững mạnh. Hoàng Phủ Kiệt đáng khâm phục, về cả tài lẫn đức, dù trong vấn đề với Trương Bình, hắn tỏ ra có tâm lý biến thái, di chứng của việc bị ức hiếp lúc nhỏ. Trương Bình và Hoàng Phủ Kiệt là một đôi đẹp. Trương Bình luôn coi chính nghĩa hàng đầu, bảo vệ vị tứ hoàng tử yếu ớt, tự rơi vào lưới tình dệt sẵn. Y giỏi võ, ngây ngô nhưng không ngốc. Y là tâm phúc của Hoàng Phủ Kiệt, là người hiểu hắn nhất, là người thương hắn nhất. Y lại là một hoạn quan. Nói thật, lúc biết y bị thiến, tôi rất sốc, chưa thể hình dung ra tương lai ra sao. Nhưng Hoàng Phủ Kiệt không để ý điều đó. Một phần là do Trương Bình nằm dưới. Phần khác là khiếm khuyết nho nhỏ đó. Khiếm khuyết trên cơ thể Trương Bình dường như làm y giống Hoàng Phủ Kiệt. Không cần lời lẽ yêu đương ngọt ngào, tất cả các sự việc hành vi, lời nói của hai người đều chứng minh được tình cảm sâu nặng và vị trí quan trọng của mỗi người trong tim người còn lại.

Diệp Hi ZY/叶曦ZY

♥ Lạc sanh nhan/洛笙颜 (chủ công, cổ đại, giang hồ, tiểu ngược?, HE)

Đọc văn án thấy nào là hy sinh, nào là sống chết có nhau, khiến tôi tò mò vào lướt lướt. Truyện không dài nên lướt chút là hết, nhưng thế thôi đã đủ giẫm phải mấy quả mìn. Nhân vật chính Cổ Lạc Phong gần như vạn nhân mê. Lục Trúc, Nhan Quyết, Thường Hi,… đều thích hắn. Đồng thời hắn vốn nổi tiếng phong lưu phóng đãng. OK, đào hoa đa tình không vấn đề gì. Cái chính là tình cảm quá mơ hồ. Rõ ràng chủ công, kể truyện chủ yếu dưới góc nhìn của Cổ Lạc Phong, tôi vẫn chẳng hiểu nhân vật này đang nghĩ gì hết. Tỏ ra yêu thích Lục Trúc (nam), còn liếc mắt đưa tình và dịu dàng tán tỉnh Thường Hi (Thường Hi là nữ)? Hôn và lên giường với Thường Hi? Chưa đủ, còn hôn và lên giường với Nhan Quyết (Nhan Quyết là nam)? Tôi đọc mà muốn chửi WTF! Xong rồi tác giả vẫn miêu tả quyến luyến tình cảm xưa cũ với Ly Sanh (là sư phụ, nữ), và đau lòng vì Lục Trúc. Cái này thì trọng tình trọng nghĩa gì? Tra thì có! Kiểu với ai cũng dịu dàng ấm áp, cho nên mọi người biết rõ tra, hoa tâm vô tình, lại không ghét mà vẫn nguyện ý hy sinh ấy. Đọc mà ức chế kinh lên được.

Diệp Sở/叶楚

♥ Manh sủng của nhân vật chính (xuyên sách, dị giới, huyền huyễn, HE)

Bối cảnh của truyện là dị thế với cách tu luyện khác tu tiên, nhưng do vẫn mang hơi hướng Trung Hoa nên tôi cho vào mục cổ đại. Thế giới này là một quyển sách, lại có rất nhiều kẻ xuyên sách tới đây làm loạn. Mạc Phong Diệp cùng đám bạn bè IQ cao nhìn người quen bị đoạt xá là cảm nhận ra ngay. Họ có khả năng đọc ký ức nên biết được sự thật. Trong số tất cả kẻ xuyên sách, chỉ có Cố Nhất Thư được Thiên Đạo thừa nhận, vì bản thân cậu không biết đây là một quyển sách, không biết nội dung gốc, không có ý xấu. Tác giả xây dựng cốt truyện tốt, điểm duy nhất tôi không thích nổi là IQ quá thấp của Cố Nhất Thư. Ngốc bạch ngọt, đúng rồi. Công tử ca được nuông chiều từ nhỏ, đúng rồi. Ảnh hưởng bởi huyết thống chuột Thiên Cơ, đúng rồi. Nhưng có cần ngốc thế không? Ngốc đến mức không thấy manh mà chỉ muốn đập. Đã thế tác giả còn cho thêm Phương Kỷ Thừa đồng dạng ngốc bạch ngọt. Phương Kỷ Thừa còn thông minh hơn Cố Nhất Thư ấy chứ. Nói chung là tôi chịu không nổi sự ngốc nghếch quá mức của Cố Nhất Thư nên đành từ bỏ truyện này. Ngốc bạch ngọt cũng có mức độ của nó thôi.

Dữu Tử Quân CC/柚子君CC

♥ Tại tiên giới đương đầu bếp đích ngày (xuyên không, cổ đại, tiên hiệp, HE)

Truyện có ý tưởng tốt. Nhân vật xây dựng ổn. Tôi khá thích Ân Tiểu Bắc và Tích Sùng. Các nhân vật phụ cũng ok. Tuy nhiên, không hiểu sao tôi cảm giác tiết tấu truyện bay nhanh như gió. Ban đầu còn hay, về sau thấy vội vội vàng vàng. Tình cảm của Ân Tiểu Bắc và Tích Sùng cũng rất gấp gáp. Kết thúc bình thường. Đôi lúc chuyển cảnh còn nhảy đột ngột làm tôi chưa định hình được gì. Nói chung là tôi không quá thích. Tác giả bút lực yếu làm hỏng hết câu chuyện.

Đại Mao Mao/大毛毛

♥ Thiếu hiệp ta thật sự chỉ thích một mình ngươi/少侠我真的只喜欢你一个人 (cổ đại, giang hồ, NP, có H, HE)

Truyện được kể theo ngôi thứ nhất của Đồng Nhược Quang về quá trình gặp gỡ, lên giường và dây dưa với cặp sinh đôi Phó Thần Hi và Phó Thần Tinh. Đồng Nhược Quang biểu hiện luôn tiêu sái phóng đãng, nên câu chuyện cũng mang hơi hướng thoải mái hài hước chứ không nghiêm túc. Đồng Nhược Quang trong tình yêu biểu hiện rất tra, thường thích tình một đêm chứ không muốn vướng vào một mối quan hệ tử tế. Thành ra Đồng Nhược Quang tổn thương Phó Thần Tinh, một người chung thủy, trách nhiệm và cố chấp. Sau này biết được Phó Thần Hi nhìn lãng lãng đào hoa phong lưu kỳ thực yêu thích Đồng Nhược Quang, tôi cũng thấy cậu tra. Giải thích về quá khứ bị phản bội bị lừa dối bởi kẻ giết mẹ ruột mình làm tôi chuyển từ không thích sang thương cậu hơn chút. Tuy nhiên, truyện ngắn, tiết tấu nhanh, nên tình cảm của Đồng Nhược Quang với hai sư thúc của mình chưa thật sự thuyết phục. Phó Thần Hi thì coi như còn được, chứ Phó Thần Tinh thật sự là không ổn lắm, cứ như là chỉ mê luyến thân thể vậy. Ngoài ra, nhân vật phản diện Tề Du, kẻ điên cuồng muốn hủy hoại hạnh phúc của Đồng Nhược Quang miêu tả rất oách, xử lý lại như gió thoảng. Đồng Nhược Quang uống thuốc giả chết trước mặt Tề Du, Tề Du tự sát theo, na ná Romeo vs Juliette ấy, khác mỗi mục đích. Ý tưởng của tác giả không tệ, tiếc là viết chưa chắc tay. Nội tâm nhân vật yếu, có phần hời hợt. Ít cao trào. Đọc giải trí tạm. Không đến nỗi không ra gì, nhưng cũng không xuất sắc.

Đại Phong Quát Quá/大风刮过

♥ Đào hoa trái/Duyên nợ đào hoa (cổ đại, huyền huyễn, chủ công, HE)

Truyện kể từ ngôi thứ nhất dưới góc nhìn của Tống Dao nên thể hiện được sự tưng tửng có phần vô tâm của y. Tuy nhiên, nó cũng hạn chế việc thể hiện diễn biến tâm lý của các nhân vật khác, nhất là Thiên Xu Tinh Quân (tôi thấy y khá đáng thương). Được cái ngòi bút khá chắc, ngôi thứ nhất nhưng vẫn ẩn giấu bí mật gây hứng thú. Tôi cứ đinh ninh Tống Dao là thụ cho đến ảo cảnh rừng đào hay lúc Hoành Văn phục hồi nguyên hình người lớn. Hơi hẫng chút. Nói chung thì truyện đọc cũng được, theo ý kiến cá nhân tôi thì không hay như những lời ngợi khen tâng bốc thi thoảng tôi đọc được.

♥ Hoàng thúc/皇叔 (cổ đại, chút huyền huyễn, cung đình, HE)

Truyện này mang vẻ man mác buồn. Dưới góc nhìn của Hoài vương Thừa Tuấn, tính cách được bộc lộ rõ ràng, khiến người khác vừa tiếc thương vừa giận dữ. Hoài vương Thừa Tuấn là người trung quân ái quốc hơn ai hết. Thế nhưng với danh nghĩa Nhiếp chính vương, Hoàng thức của Hoàng thượng, không ai tin tưởng y là trung thần. Mọi người coi y là ung nhọt triều đình, là người luôn có mưu toan soán ngôi, là người cất giấu thế lực thần bí có thể lật đổ triều đình. Chẳng ai tin y, ai cũng mong y chết, ai cũng vui vẻ khi y chết. Qua cách kể của y, tôi chỉ thấy ngực nghẹn đắng. Cuộc sống khốn khó của y thật sự khiến người khác không thể chấp nhận được, cho dù là y đã quen đến mức thờ ơ hờ hững. Xét về mặt tình cảm, độ ý nghĩa và sâu sắc quá mức hiểu biết của tôi nên thực sự tôi không hiểu rõ được tất cả các lớp trong đó. Hoài vương Thừa Tuấn, Liễu Ỷ Đồng, Vân Dục hay Khai Giả tôi đều có cảm giác lọt trong sương mù. Không dám đoán là ai yêu ai, chỉ sợ đoán sai, hoặc căn bản sợ đoán đúng rồi lại một hồi tự ngược. Tương lai sau khi trưởng thành, nếu đọc lại chắc tôi sẽ thẩm thấu được nhân sinh trong truyện hơn.

Đái Văn Hi

♥ Chất tử điện hạ (xuyên không, cổ đại, cung đình, HE)

Tô Tử Li xuyên không khi mới 17 nên thật sự nhiều lúc rất trẻ con. Tính cách đôi khi tùy hứng, ít suy xét sự việc cẩn thận. Được cái Tô Tử Li thông minh nhanh trí, trẻ con nhưng cũng đáng yêu, dù thi thoảng hay phiền phức. Hoàng Húc thì tính cách bá đạo, lạnh lùng, cũng rất sủng nịch Tô Tử Li. Tác giả tạo tình huống để Tô Tử Li xóa bỏ ác cảm với Hoành Húc rất hợp lý. Nhân vật phụ thì không nổi bật mấy. Như Mạc Thương Cảnh thì đúng dạng tra nam nên không có mấy hảo cảm sẵn rồi.

Đào Chi Yêu/桃之幺

♥ Cùng quân đồng quy/与君同归 (cổ đại, cung đình, HE)

CP chính là Hoàng đế cùng thái giám, Hoàng đế cũng đã có Thái tử, nhưng câu chuyện kỳ thực rất ngọt ngào, đơn giản. Lục Uyên/Lục Hành Chỉ và Thẩm Ngôn quen biết nhau từ nhỏ. Thẩm Ngôn là người duy nhất ở bên cổ vũ và chăm sóc Lục Uyên trong thời thơ ấu khó khăn. Thẩm Ngôn từng chúc Lục Uyên hạnh phúc khi hắn cưới thê tử, vui mừng khi hắn có con đầu lòng, nhưng không biết từ bao giờ, tình cảm này biến chất thành tình yêu không thể nào bày tỏ. Thẩm Ngôn yên lặng giấu kín nó suốt những năm này, lại không biết Lục Uyên mang tình cảm tương tự y. Lục Uyên nhận ra tình cảm của mình rồi cũng không vào hậu cung, có đến cũng không chạm vào bất kỳ ai, chỉ làm một màn che mắt. Hai bên thẳng thắn với nhau rồi là chỉ ngọt ngọt và ngọt. Lục Uyên nghiêm túc, mạnh mẽ, chắc chắn mình bảo vệ được Thẩm Ngôn là sắp xếp tương lai hai người luôn. Thẩm Ngôn ban đầu có chút tự ti, song nhờ Lục Uyên dung túng, chỉ bảo, mới tự nhiên thoải mái hơn. Thẩm Ngôn cũng biểu hiện sức hấp dẫn rất riêng, thông minh, kiên định, một lòng vì Lục Uyên. Nói chung truyện nội dung không có gì cẩu huyết ngược lên ngược xuống. Cốt truyện chính là quá trình hai nhân vật chính tìm đến nhau và sống hạnh phúc đến cuối đời thôi. Đọc giải trí được. Nếu không thích lắm ở điểm nào, thì chắc là việc đang thuần cổ đại cung đình nhảy sang thần quái huyền huyễn ở ngoại truyện và kiếp sau… Tôi thấy không cần thiết lắm.

Đào Hoa Tửu/桃花酒

♥ Ta chỉ là phường nhan khống – Trúc Diệp Nãi/Đào Hoa Tửu (xuyên không, trùng sinh, cổ đại, cung đình, tiểu ngược, HE)

Truyện kể theo ngôi thứ nhất, nhưng vẫn thể hiện hoàn hảo cảm xúc của các nhân vật khác như kể theo ngôi thứ ba, không bị phiến diện. Truyện có chi tiết thế thân, song cũng chỉ kéo dài được 2 năm. Liễu Quân An vô tâm vô tư hưởng thụ có bạn giường, Sở Duệ Uyên biết mình yêu Liễu Quân An nên thành trung khuyển. Liễu Quân An không hề bị ngược, Sở Duệ Uyên mới là người hy sinh trả giá cho đoạn tình cảm này suốt ba kiếp. Ban đầu đọc đoạn thế thân thì nghe có chút chua xót, về sau mới biết Liễu Quân An thực sự không hề yêu Sở Duệ Uyên một chút nào, chứng cứ là đoạn trúng tình cổ. Kiếp thứ hai Liễu Quân An uống thuốc “phá duyên” nên càng không có yêu. Tuy nhiên, càng yêu thì càng thấy phiền chán, có lẽ Liễu Quân An thật sự rung động bởi Sở Duệ Uyên, lại bị che lấp bởi tác dụng của thuốc. Cho nên đến kiếp thứ ba, tim của Liễu Quân An mới thật sự bị chạm đến. Muốn đổi lấy một trái tim thì phải đưa lại một trái tim. Sở Duệ Uyên bị lừa dối suốt hơn hai thế, có phát hiện cũng không để ý mà chỉ trân trọng hiện tại. Thật may mắn Liễu Quân An không lừa Sở Duệ Uyên một lần nữa mà đối xử thật lòng hơn. Truyện không xuất sắc nhưng rất đáng đọc. Diễn biến nội dung phát triển logic. Nhân vật phụ đáng yêu. Nhân vật chính tốt đẹp. Hai người tốn thời gian hai kiếp mới thật sự lưỡng tình tương duyệt HE, có chút buồn lại không thể trách ai.

Đào Tử Thâu Hầu/桃子偷猴休

♥ Tiên môn độc y (song trùng sinh, cổ đại, tiên hiệp tu chân, HE)

Trì Hàn tính cách thoải mái, tùy tâm sở dục. Tuy ban đầu sau khi trùng sinh, hắn tiếp xúc, ký kết khế ước với Tế Sơ là vì tiềm năng tương lai và phòng tránh bị hủy nguyên đan, khiến tôi rất bức xúc thay Tế Sơ do bị hiểu nhầm. Tế Sơ luôn yêu nhất Trì Hàn, yêu sâu sắc, chứ hoàn toàn không nguy hại gì hết. May là sau đó Trì Hàn biểu hiện cực moe, hai người bên nhau cũng là ngọt ngọt ấm áp chứ không ngược. Trì Hàn tuy không hiểu yêu, song cực kỳ thoải mái ỷ lại vào Tế Sơ, hết ôm hôn, đòi bế, đòi cõng. Tế Sơ thì hữu cầu tất ứng, quan tâm, chăm sóc Trì Hàn cẩn thận, hiểu ý tâm hữu linh tê. Tôi ngưỡng mộ Trì Hàn có một người yêu bằng cả tính mạng như Tế Sơ. Mà Tế Sơ tỏ ra ngây thơ, muộn tao, chứ kỳ thật rất giảo hoạt, phúc hắc, toàn gián tiếp dẫn đường để Trì Hàn yêu mình. Đây cũng là một nét đáng yêu của CP này. Đọc về CP chính toàn thấy phấn hồng phao phao, ngọt sâu răng. Có vài CP phụ nhưng tác giả cũng không đặc biệt viết riêng về họ nên cũng đỡ bị kéo dài, lan man. CP phụ có tác dụng riêng, không đáng ghét nhưng cũng không khiến tôi thích. Ngoài sư tỷ Mộ Tiễn Nguyệt với Man Hoài tạm ổn, thì Kinh Thanh với Kinh Bạch cứ làm tôi khó chịu vì sự ngốc bạch ngọt của mình. Kinh Thanh là trẻ con chính gốc, khi lớn thì bị Ngọc Trạch sủng, nên coi như tính cách hợp lý. Kinh Bạch là sư phụ của Trì Hàn mà thật sự không có chút nào giống sư phụ. Là y tu nên rất thiện lương, nhưng nhiều lúc Kinh Bạch còn khá ngốc (điểm tôi ghét nhất).

Đế Hưu/帝休

♥ Đế trường trạch/帝长泽 (trùng sinh, cổ đại, cung đình, HE)

Khương Tố rất tốt, người Khương Trạch thích thì đương nhiên sẽ tốt. Nhưng Khương Tố mắc phải một sai lầm rất lớn mà trở thành khúc mắc lớn nhất của tôi với hắn. Đó chính là việc Khương Tố có tâm tư làm phản. Khương Tố không tin tưởng Khương Trạch, điều này khiến Khương Trạch tổn thương. Tôi rất bực mình Khương Tố, dù có thể hiểu được diễn biến tâm lý của hắn lúc đó. Song chỉ cần hắn muốn, Khương Trạch sẵn sàng nhường lại cho hắn, hà cớ gì phải phản bội sau lưng như thế, để cả hai chịu bao nhiêu khổ. Kiếp trước hắn hối hận, thu hồi tâm tư đó thì đã quá muộn. Kiếp này Khương Trạch giả ngây thơ, nhường Khương Tố tất cả quyền lực, biểu thị mọi thứ cực rõ ràng để Khương Tố không cần giấu giếm y tạo phản làm gì. Cho dù đế vị vốn thuộc về Khương Tố, nhưng có phải Khương Trạch cố tình cướp đâu? Tại sao cái gì cũng đổ lên đầu Khương Trạch như thế? Về phần Khương Trạch, y biết mình sai ở chỗ nào, y cũng không yên lặng để ngày càng cách xa Khương Tố nữa, y truy đuổi mạnh mẽ. Tình yêu của y quá sâu sắc, quá chấp nhất, đôi lúc tôi còn cảm thấy có chút hèn mọn. Có thể do truyện chủ thụ nên tôi đồng cảm với Khương Trạch nhiều hơn. Nếu viết dưới góc nhìn của Khương Tố thì có lẽ tôi sẽ thông cảm cho Khương Tố hơn chút. Tuy nhiên, cách nghĩ và cư xử của cả hai người đều không quá hợp ý tôi nên tôi không thật sự thích lắm.

Đồi/颓

♥ Phiến tử x công lược x xuyên việt (xuyên không, NP, cổ đại, dị giới, ngược, OE chính văn, HE ngoại truyện?)

Truyện đọc mệt hơn tôi tưởng. Lạc Dịch lừa đảo nhằm mục đích công lược. Thật sự hắn không hiểu tình cảm, ngược người khác một cách dễ dàng và chưa từng hối hận. Hắn có áy náy, có dằn vặt, lại không hối hận. Đồng thời hắn không dám thừa nhận tình cảm, phủ nhận tất cả, cho đến khi chứng kiến kết quả tồi tệ trên người các đối tượng công lược. Phong Tỏa Vân, Hạ Kính Thảo, Tùng, Diệp Chu, Bạch Hủ Dực, Tần Nhất Khuyết, Roy,…không biết ai ngược hơn ai nữa. Mỗi người có một kiểu đau thương riêng, đặc biệt là một Phong Tỏa Vân điên cuồng. Cách viết của tác giả dễ gây khó hiểu, có thay đổi các điểm mốc thời gian, viết dạng quy nạp,… Không đọc cẩn thận sẽ dễ bị đau đầu. Tôi không ghét truyện này nhưng cũng chẳng thích lắm. Quá tốn neuron kết nối mọi việc lại. Ở phiên ngoại còn dính dáng đến xuyên việt và công lược (hai hệ thống) nữa.

Đông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn/东莱不似蓬莱远

♥ Khác thủ tiên quy (xuyên không, tiên hiệp tu chân, HE)

Truyện này ban đầu mang hơi hướng xuyên thư, suýt thành xuyên thư, nhưng thực ra chỉ là xuyên không đơn thuần thôi. Nếu xét về nhân vật chính Phương Khác thì tác giả đã thành công miêu tả một thế giới tu chân khắc khổ vì quả thật bàn tay vàng của Phương Khác chỉ là Thái A. Mà dù có Thái A, Phương Khác vẫn trải qua vô số gian nan. Ban đầu Phương Khác khiến tôi không thích lắm vì tầm nhìn hạn hẹp, tính cách lại hơi mềm yếu. Về sau Phương Khác dần trưởng thành lên, trở nên kiên cường hơn rất nhiều. Y cũng thông minh hơn, cho dù bề ngoài vẫn là ôn hòa điềm tĩnh. Tuy nhiên, nếu xét nhân vật chính dựa theo giá trị vũ lực thì Phương Khác không thể so được với Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời thiên phú rất cao, lại chăm chỉ học hỏi, toàn tài ở mọi lĩnh vực. Phương Khác có điểm mạnh của mình, Diệp Vu Thời cũng có điểm mạnh riêng. Chỉ là so ra Phương Khác vẫn kém Diệp Vu Thời. Thành ra đôi lúc tôi thấy Phương Khác hơi mờ nhạt dù truyện kể theo góc nhìn của Phương Khác là chủ yếu. Hai người này thành cặp với nhau cũng khá kỳ lạ đấy. Tôi còn tưởng Thái A với Phương Khác là một cặp cơ. Phương Khác lúc nghĩ mình là công, rồi tỏ ra da mặt dày rất dễ thương. Diệp Vu Thời thì do định sẵn tính cách lãnh đạm rồi nên cảm giác không yêu Phương Khác nhiều như y yêu hắn, nhưng đến những phân đoạn thể hiện tình yêu của Diệp Vu Thời thì không thể phủ nhận rằng quá ngọt ngào. Cơ mà dù sao tôi vẫn mong Phương Khác mạnh mẽ và đặc biệt thêm một chút. Về phần nhân vật phụ thì ai cũng đều ấn tượng, song tác giả không khai thác tâm lý nhân vật đủ sâu, ít nhất đáng ra nên phải thêm ngoại truyện mới đúng. Tiêu Vân Dật, Trí Tiêu, Tả Khâu, Giang Trầm Chu, Hàn Không, La Thanh, Triệu Dịch Tuyệt, La Tất, Thái A…đều thiếu miêu tả rõ ràng. Đôi lúc truyện lan man dài dòng. Tác giả cố tạo một cuộc chiến vô nghĩa với hàng vạn người chết chỉ để nói lên sự tàn khốc của chiến tranh và lòng tham của con người. Tôi chỉ muốn nói, tu chân mà dục vọng quyền lực nhiều như vậy thì bảo sao không phi thăng nổi?