Những vì sao đêm nay p7

*Mình nên làm gì đây,mình đã chạm vào cơ thể anh Luzor như một con thú, nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với anh ấy cũng khiến mình bồn chồn thế này*Roambert nằm trên chiếc giường vừa suy nghĩ, mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà,nhìn lại Luzor đang say ngủ kế bên ,anh đưa tay chạm vào má cậu.Da dẻ Luzor mịn màng,trắng như gốm, Roambert tranh thủ xoa nắn gương mặt mềm mại của cậu.—"Anh có bạn tình thật à? Tại sao người đó không phải là em?"Roambert thì thầm vào tai cậu ,giọng anh nhỏ nhẹ nhưng nghe thì rất đáng thương.Anh cũng bán tính bán nghi rằng người tình của Luzor thực sự là Nix.Vì điều đó rất hiển nhiên, Luzor làm gì có bạn bè ,ngay cả bạn xã giao cũng không nhiều, nghĩ đến đây Roambert lại suy diễn ra một cái gì đó, như rằng một con sói sẽ cắn nát con sói khác để giành bạn tình Roambert mệt mỏi nhắm đôi mắt lại , chuyện này là ngoài dự kiến của anh, đêm nay lại là một đêm dài ........____________________"TA NGUYỀN RỦA TẤT CẢ CÁC NGƯỜI!!! CÁC NGƯỜI SẼ PHẢI CHẾT!!!!!! PHẢI CHẾT!!!!!!!"Roambert giật nảy mình, trước mắt anh lại là căn phòng kinh dị đó ,nhưng lần này thì anh ở ngoài căn phòng ,tay chạm vào chiếc cửa sắt cũ kĩ ,anh nhướng mình nhìn vào lỗ nhỏ trên chiếc cửa sắtLà một người con gái với chiếc đầm ngủ trắng ,phong cách ăn mặc nhìn rất xưa cũ , cô gái đang cặm cụi viết gì đó trên chiếc bàn gỗ,bỗng cô ấy nói_" Nàng là ước mong của ta,ta đã khao khát nàng từ rất lâu,tại sao nàng lại cần bạch mã hoàng tử ,trong khi tình yêu của ta với nàng hơn tất cả những tên đàn ông khác....."Roambert lặng thing trước những lời đó, cô gái từ từ quay đầu lại chỉ vào mặt anh _" Lúc trước tại sao ngươi lại nghĩ chủ nhân của bức thư này phải là con trai chứ ,lũ các ngươi đúng là lũ phân biệt giới tính,còn lí do vì sao ta bị giam ở đây thì chắc ngươi cũng biết rồi đó....!" —" Tại sao?Chẳng lẽ vì cô thích con gái ư?" Roambert nói vào trong ,anh cũng biết là anh đang giao tiếp với ma ,nhưng thật sự thì việc này cũng không đáng sợ lắm _" Ừ... tất nhiên rồi ngươi nghĩ mà xem,ở cái thời đại này của các ngươi vẫn còn cổ hủ về việc này thì cái thời đại của ta nó nghiêm trọng lắm ......Để xem nào, nàng ấy đã từ chối ta rồi nói cho người hầu ở tòa lâu đài này về việc ta thích nàng,rồi ta bị giam cầm ở đây suốt quãng đời còn lại!"—" Cô không chỉ bị giam phải không?"_" Ừ, cha của ta nghĩ ta bị bệnh nên tìm mọi cách để chữa nó,kể cả cho hơn chục thằng đàn ông cưỡng bức ta ,để ta hứng thú với đàn ông...hahahaha... là cha của ta đấy.....hahaha" Xung quanh bắt đầu rung chuyển,dưới chân anh mọc lên những xúc tu quấn lấy thân thể anh.Roambert bị bóp nghẹt cổ, chân tay anh vùng vẫy thì lại càng bị sinh vật đó quấn chặt hơn Roambert khó thở đến mức tím hết mặt ,người anh rơi vào trạng thái bất động .Rồi anh cảm giác như mình đang bị rơi xuống,gió lùa vào người anh khiến cơ thể anh rung lênMở mắt ra thì anh đang nằm trên chiếc giường hồi anh còn nhỏ ,còn gia đình.Roambert không thể di chuyển, nhịp thở anh đều đều ,mồ hôi anh đã thấm ướt cái áo vải trắng Căn phòng lúc bé của Roambert thật xinh đẹp ,đó là tất cả tình yêu của bố anh dành cho anh,ông ấy cho anh những thứ anh muốn,đọc những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ ,mở những bộ phim hài,anh và bố đã cùng vui vẻ bên nhau,bù cho anh một người mẹ Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ,giờ đây ông ấy lại bỏ anh một mình giữa cái thế giới tưởng chừng như màu hồng này//BẰNG!!!//Tiếng súng vang từ bên kia chiếc cửa, người hầu đẩy cửa chạy vào trong tay có ôm một đứa trẻ.Roambert cố gắng mở to mắt ,nhìn kĩ vào đứa trẻThì ra là Roambert bé nhỏ,anh bạn người dính đầy máu.Họ trốn dưới gầm bàn không ngừng run rẩy, người hầu bịt miệng đứa bé lại , nước mắt đã chảy thành một vũng lớn trên mặt đấtỞ ngoài kia Roambert có thể nghe tiếng bố anh đang chống cự, chứng kiến lại cái chết lần nữa của bố, mà giờ đây anh chỉ bất lực trên cái giường này.Sâu thẩm trong trái tim anh đã chết,anh ước gì lúc trước tên đó gϊếŧ anh đi._"thằng Roam đâu!!! Tao đã gϊếŧ ba mày rồi,mày đang ở đâu, mày không thoát khỏi tao đâu,cả nhà chúng mày đều phải chết!!!!!"Lúc này tên đó như điên dại ,đập phá tất cả mọi thứ, người hầu thấy được sự mong manh của mạng sống nên đã cho anh bạn bé nhỏ núp dưới gầm giường.Một mình người hầu đấy ôm theo chú gấu bông mặc đồ của anh, chạy thẳng ra cửa mà hét lớn_" Cậu chủ đang ở trong tay tôi muốn thì lại đây!!!!"Bóng dáng người hầu chạy khuất dần , tiếng súng đạn bay tứ tung trong không gian.                              ***[Góc giải thích : người hầu lấy quần áo từ tủ chứ không phải lột quần áo của Roambert bé nhỏ đang mặc]                               ***—"hức..hức..huhuhu.huhu"Anh bạn ở dưới gầm giường đang khóc trong sự sợ hãi tột độ.Âm thanh nhỏ rồi lại lớn,rõ ràng là đang dùng tay che miệng lại không cho phát ra tiếng khóc.Roambert thấy mình lúc nhỏ cũng rất hiểu chuyện, bây giờ thì anh có thể cử động được.Anh đứng dậy và cúi xuống gầm giường.Tay anh dang ra để chạm vào người anh bạn này.Nhưng rồi bàn tay anh lại xuyên qua cơ thể của Roambert bé nhỏ.Rồi một làn khói trắng toả ra ,anh bị nó làm cho bất tỉnh_" Ro!! Ro!! Ro!! Chết trong mơ là bên ngoài ngươi chết luôn đó!!Giọng của cô gái trong căn phòng giam vang trong đầu Roambert,anh mở mắt thì thấy gương mặt trắng bệch cùng với đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào anh.—".........."_"Ta tên là Sara ,ta 600 năm tuổi,ta mê gái và ghét đàn ông,ngươi phải cảm ơn ta vì đã giúp ngươi được bên cạnh tên Luzor,nhớ cúng cho ta con gà quay với vài cái bánh cupcake tráng miệng,à mà cho ta một tách trà,trà lài nha ......!" Sara vỗ vào mặt Roambert ,cô dùng tay kéo anh ngồi dậy—" Cô giúp tôi được ở bên anh Luzor?" Roambert nghi hoặc về câu nói của cô_" Chứ ngươi nghĩ con dao tự bay xuống à ,lúc đó ta thấy ngươi thảm hại quá nên giúp một chút! Có hiệu quả mà,Lu đâu phải tự kỷ chỉ là tên đó hướng nội thôi,ngươi có cơ hội mà!!"—" Cô sẽ không ám vào giấc mơ anh ấy chứ?"_" Không thể!!! Tên đó vía nặng quá!!!"Roambert không muốn nói chuyện cùng Sara nữa ,có lẽ ý định của cô chỉ đơn giản là muốn người ta cúng thức ăn cho mình thôi,đặc trưng của mấy con ma cô đơn đói khát luôn như vậy mà_" Ê!!! Ta nghe đó nha,ta đọc được suy nghĩ ngươi đó!! Ngươi nghĩ mình thanh cao à, chẳng phải ngươi còn có ý định gϊếŧ tên Nix rồi trói Luzor lại sao,ta là ma mà ta hiền, còn ngươi chính xác là một con quỷ dạ xoa đội lốt người!!!"—"Chừng nào tôi mới thoát khỏi đây!?"_" Ngay bây giờ!!!"_____________________Ở bên cạnh Roambert say ngủ lúc này là một con người bất lực, Luzor đang rất cố gắng để ngồi dậy nhưng chưa đầy một giây đã bị cơn đau quật ngãLuzor suy nghĩ :* Sao mà không ngồi dậy nổi nhỉ, cuộc thi chạy bền 1000m hồi cấp 3 mình đoạt giải nhất mà, mấy cái này có nhằm nhò gì..hai...ba...ngồi..dậy*// RẦM!!!!//—" Á "–"Ááá"Roambert hoàn hồn lại,anh thấy xấu hổ vì đã la hét vô thức như vậy,nhìn lại thì thấy Luzor đang ngã sõng soài trên mặt đất.Đâu đó the thé lên tiếng cười của Sara_" hahahahahah...vừa nư ta lắm...!!!"Roambert ôm cậu lên giường —" Anh có nghe thấy tiếng gì không,mà thôi, anh có sao không,anh muốn đi đâu sao không kêu em dậy....." Đầu Roambert dụi vào ngực Luzor như một chú cún con–" em sao vậy, Roambert?" Luzor dùng tay đẩy đầu anh ra —" em xin lỗi...." Roambert ôm cậu ngày càng chặt chẽ hơn ,như có thể hoà làm một –"Không..... không...sao!!!" Luzor nhớ lại những gì mình và anh đã làm trong nhà tắm ,tâm trí cậu giờ toàn là xấu hổ chồng chất

Khoảng cách hai người là không có một kẻ hở.Hai thanh niên to xác dính lấy nhau trên chiếc giường đơn nhỏ bé.Luzor đang rất căng thẳng vì lo sợ anh sẽ biết về chuyện của Thomas và cậu.Roambert thì ngược lại,anh đang cố tìm người tình mà cậu nói,bằng mọi giá anh cũng phải khiến trong tâm tư cậu chỉ mỗi mình anh........ 

Thứ phi Ái Lạc Cách Hạo đang ngồi đọc sách, thì tứ hoàng tử Tiêu Tử bước vào với vẻ mặt đầy phẫn nộ."Tiêu Tử, chú ý dáng vẻ."Thứ phi đầu không nâng mắt cũng không rời khỏi trang giấy lên tiếng nhắc nhở."Mẫu phi, người xem Phương Thiên Trạch thật sự quá đáng. Hắn biết rõ ta thích biểu ca lại năm lần bảy lượt muốn chen chân vào. Aaaa.""Chỉ thế thôi sao?" - Ái Lạc Cách Hạ không mặn không nhạt nói."Mẫu phi, người không thương ta sao?" - Tứ hoàng tử nghe mẫu phi nói thế thì hai mắt ươn ướt."Hoàng gia không cần thứ gọi là tình thương ngươi ngay cả việc nhỏ như vậy cũng giải quyết không xong thì làm sao có thể làm được việc lớn hơn nữa đây?" Giọng nói ngọt ngào nhưng từng từ Ái Lạc Cách Hạo nói ra lại khiến Tiêu Tử cảm thấy rét lạnh."Trác Đình, tham kiến Lạc Phi, tham kiến tứ hoàng tử." - Tiêu Tử định phản bác thì bị một giọng nam cắt ngang."Trác Chí Vị, tham kiến Lạc Phi, tứ hoàng tử điện hạ." - Một giọng nam khác lại vang lên sau đó."Đứng dậy đi, ta đã nói nhiều lần khi không có người ngoài, hai nguơi không cần hành lễ với ta, sao hai phụ tử các ngươi lại mau quên như vậy?" Ái Lạc Cách Hạo đóng quyển sách trên tay lại đặt xuống bàn ngước đầu lên nhìn về hai người đứng trước mặt giọng nói ôn nhu sóng mắt dịu dàng."Lễ nghi là không thể bỏ, xin Lạc Phi đừng làm khó phụ tử thần." - Trác Đình ngay lặp tức nói."Không cãi với ngươi." - Lạc phi cười đầy dung túng - "Trác Chí Vị, Tiêu Tử đang không vui ngươi thay ta an ủi hắn được hay không?""Thưa Lạc Phi, ta..." - Trác Chí Vị muốn từ chối thì bị cắt ngang."Chí Vị, nghe lời." - Trác Đình vổ nhẹ tay Trác Chí Vị."Vậy Trác Chí Vị xin phép." "Mẫu phi nhi thần xin phép cáo lui."Trác Chí Vị làm lễ với Lạc Phi sau đó để Tiêu Tử nắm tay hắn lôi đi."Đứa nhỏ này càng lúc càng giống ngươi." - Ái Lạc Cách Hạo đứng dậy ôm lấy Trác Đình nhỏ giọng nói."Gọi thần đến đây gấp như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?" - Trác Đình không đẩy nàng ra cũng không chạm vào nàng chỉ nhàn nhạt hỏi."Nhớ ngươi gọi ngươi đến không được sao?" - Ái Lạc Cách Hạo dụi đầu vào ngực Trác Đình làm nũng."Nếu không có việc gì hệ trọng thần xin phép cáo từ." - Trác Đình toan đẩy Ái Lạc Cách Hạo ra thì nghe nàng nói một câu."Ta mang thai, đứa bé đó là của ngươi." "Bỏ nó đi." - Trác Đình cau mày."Không, nguơi đã nói nếu ta mang thai. Ngươi sẽ mang ta rời khỏi đây. Ngươi tính nuốt lời?" - Ái Lạc Cách Hạo buông hắn ra ngồi lại xuống ghế."Đứa trẻ vốn không được mong muốn tốt nhất vẫn là đừng nên tồn tại." - Trác Đình khuôn mặt vô cảm lạnh lùng nói."Nguời nên cùng nguơi kết hôn vốn dĩ là ta nhưng phụ thân lại vì đệ đệ mà bắt ta nhường nguơi cho hắn. Quá đáng hơn nữa vì cũng cố địa vị trèo cao thêm một bật mà ép ta lấy người ta không yêu." Ái Lạc Cách Hạo lấy tay xoa bụng nở một nụ cười đầy hạnh phúc lại nói ra những lời vô cùng độc ác."Sự kiên nhẫn của ta rất ít. Ngươi nếu không thuận theo ý ta, thì chuẩn bị mang toàn gia bồi tán ta đi."Ái Lạc Cách Hạo nói xong thì xoay người bước đi. Nàng hoàn toàn không biết người đàn ông mà nàng yêu say đắm lại là một kẻ phi thường máu lạnh..Trác Chí Vị thấy Trác phụ kể từ lúc rời khỏi hoàng cung thì tâm trạng trở nên rất nặng nề bèn lo lắng hỏi."Ba, Lạc phi đã nói với nguời chuyện gì mà từ lúc rời đến giờ con thấy người không vui thế?""Em gái a phụ ngươi lại phát bệnh hoang tưởng. Lần này còn gan đến nổi nói con của Tiêu Hoàng là kết quả vụиɠ ŧяộʍ của ta và nàng ta. Hoàng cung canh giữ nghiêm ngặc như vậy mỗi khi tiến cung đều phải ghi lại lịch sử đi lại. Nàng ta nghĩ  toàn gia chúng ta có mấy cái đầu mà ta dám cùng nàng ta đội nón xanh cho Tiêu Hoàng chứ?"Trác Đình bắt đầu càm ràm nếu không phải vì Omega nhà hắn năm lần bảy lượt trên giuờng nài nỉ hắn nhịn Ái Lạc Cách Hạo thì hắn đã tìm cách lộng chết nàng ta. Loại phụ nữ chỉ có dung mạo thiếu đầu óc này đáng lẻ không nên tồn tại."Dù Lạc Phi có bệnh nhưng Tiêu Hoàng hiện tại vẫn còn rất sủng bà ấy. Ba trước mắt vẫn nên một sự nhịn chín sự lành."Trác Chí Vị lên tiếng nửa là an ủi nửa là khuyên Trác phụ."Ta ăn muối còn nhiều hơn nguơi ăn cơm. Không cần ngươi nhắc nhở." - Trác Đình cười lạnh sau đó lại nói tiếp - "Dạo này ta thấy ngươi với Tiểu Tử đi có vẻ gần đấy. Đừng quên ngươi đã có hôn ước từ nhỏ với Phương Thiên Trạch đấy.""Ba, con biết."Trác Chí Vị thở dài tuy rằng Tiêu Tử đối xử với hắn rất tốt. Nhưng hắn cùng Tiêu Tử chính là có duyên không phận. .

Ba năm trước đây...

Trác Chí Vị đối với những bữa tiệc xã giao mở rộng mối quan hệ này đã quá quen thuộc, hoa mỹ bên ngoài thối nát bên trong, nếu không phải A phụ muốn hắn có mặt thay ông ngoại hắn nhất định sẽ trốn càng xa càng tốt.

"Này, ngươi không sao chứ?"

Trác Chí Vị sau khi đã gặp những người cần phải chào hỏi liền âm thầm rời khỏi bữa tiệc. Xuyên qua hành lang dài để đến được bãi đổ xe thì bị một hình ảnh hấp dẫn.

Hắn nhìn thấy một người trạc tuổi hắn trong bộ đồ tây trắng đang ngồi co ro ở một góc hắn liền bước đến hỏi thăm.

"Cút." - Đối phương khi thấy hắn đến gần liền cảnh giác vô cùng.

"Ngươi là Omega đang bị phát tình sao? Có mang theo thuốc không?" - Trác Chí Vị đảo mắt đánh giá xung quanh, hoàn toàn không hề tức giận dù chỉ một chút.

"Cút." - Đối phương lặp lại lần nữa.

"Đây là thuốc ức chế của Omega ta không biết ngươi đang ở vào giai đoạn nào tự ngươi xem và giải quyết đi. Ta sẽ ở đây canh chừng cho ngươi một lát."

Trác Chí Vị lấy trong túi áo ra một chiếc hộp màu bạc đặt xuống đất chỉ cần đối phương vươn tay là có thể với tới. Sau đó lùi ra xa dựa vào bức tường gần đó nhắm mắt dưỡng thần.

"Cảm ơn."

Một tiếng nói nhỏ vang lên đánh thức Trác Chí Vị hắn liền mở bừng hai mắt việc đầu tiên hắn làm không phải là nhìn đối phương mà là giơ tay xem đồng hồ.

"Đừng khách sáo." - Trác Chí Vị chỉnh sửa lại quần áo nở một nụ cười lịch sự - "Có cần ta đưa ngươi đến chổ bảo an không?"

"Cảm ơn, không cần ta đã liên lạc với tài xế đến đón rồi." - Đối phương lắc đầu.

"Vậy ta và ngươi đến bãi đổ xe thôi."

Trác Chí Vị gật đầu sau đó làm động tác mời đối phương đi trước. Cả hai đi đến nhà xe thì đối phương liền chạy đến một chiếc xe Trác Chí Vị đứng yên tại chổ nhìn một lúc xác nhận đối phương thật sự an toàn liền xoay người bước đi.

Đêm nay xen vào việc người khác như thế là quá đủ.

.

.

Phương Thiên Trạch sau khi cùng tài xế cũng là thủ hạ của y nói xong chuyện gì đã xảy ra quay đầu lại định hỏi tên và cách liên lạc của cậu thanh niên đẹp trai kia thì không thấy hắn đâu.

"Điều tra người vừa nảy cho ta."

Phương Thiên Trạch nhìn quanh tìm kiếm một lần nữa nhưng hoàn toàn thất vọng. Y đành mở cửa xe sau ngồi vào sau đó ra lệnh cho thủ hạ của y.

"Phương thiếu, người đó là con trai độc nhất của Trác đại nhân vị hôn phu nhỏ mấy năm nay vẫn đang ở du học nước ngoài của ngài đấy."

Phương Thiên Trạch liếm môi cười. Đứa nhỏ mới ngày nào còn là cái đuôi nhỏ lẻo đẻo theo sau lưng y. Nay đã trở thành một bữa ăn thịnh soạn thật là điều đáng mừng nha~

.

.

.

Cuộc gặp gỡ Phuơng Thiên Trạch vô tình ở bữa tiệc cũng là một cột mốc đánh dấu cho việc Trác Chí Vị từ một thanh niên trở thành một người đàn ông.

.

.

TBC

Video liên quan

Chủ Đề