Ý nghĩa câu tình chỉ đẹp khi còn dang dở

Giờ đây, ở cái tuổi ngoài 30, có một gia đình hạnh phúc, ở khóc khuất của tâm hồn tôi vẫn nghĩ về anh - Ảnh: Shutterstock

Dáng anh cao ốm kiểu thư sinh, anh có sở thích mặc quần jean và áo sơ mi, thích đá banh và năng nổ tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường. Gia đình của anh cũng thuộc loại giàu có ở tỉnh, thế nên thời đó mà anh đã có chiếc Dream Honda để đi học. Cũng vì thế mà anh cũng được không ít cô gái yêu thích ở trường.

Trong mắt tôi, anh là người giàu có, ga lăng, đẹp trai, lại học giỏi. Bốn tiêu chuẩn mà hầu như bạn gái nào cũng mong muốn có ở bạn trai của mình. Tôi luôn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ lọt vào mắt anh vì so với những cô gái bên cạnh anh, tôi chả có gì…

Mỗi ngày, phòng tôi cạnh phòng anh, tôi thường nghe anh ca: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở đời mất vui khi đã vẹn câu thề”. Lúc ấy, ở cái thời mà thời nay người ta gọi là tuổi teen, tôi không nghĩ anh nói thế là đúng.

Gia đình tôi, anh và những bạn bè thuê cùng phòng của anh thường đi chơi chung vào những ngày cuối tuần. Mỗi lần có anh đi cùng là tôi có… một niềm vui khó tả. Đó phải chăng là “yêu”? Tôi đã yêu anh ư? Tuổi này không phải là tuổi yêu, mà là tuổi học hành, đúng như lời chị của tôi nói với tôi hoài mà không biết mỏi miệng.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ giữ mãi những điều thầm kín trong lòng, nhưng hình như 2 con tim đang hướng về nhau thì không cần phải nói gì mà chỉ qua ánh mắt là cả hai đã hiểu nhau. Anh đã tỏ lời yêu tôi và mong muốn được đưa đón tôi đi học những lúc rãnh rỗi. Tôi đã đồng ý và chúng tôi đã gặp nhau nhiều hơn.

Những tháng ngày yêu nhau, tôi luôn nghĩ đến hạnh phúc tương lai của chúng tôi… Thế mà bỗng chốc giấc mơ của tôi biến mất chỉ vì một câu nói của chị tôi với anh rằng: “Em nó còn nhỏ, anh để nó học cho hết 12 rồi tính tiếp”. Anh chả nói gì, cứ thế im lặng mỗi khi nhìn thấy tôi, tôi đọc được những ưu tư trong mắt của anh, nhưng bản tính ít nói của anh đã dần làm nguôi đi những cảm xúc trong tôi.

Chúng tôi xa nhau từ khi anh tốt nghiệp đại học và rời sang Úc sinh sống. Khi ấy, tôi mới thấm thía câu “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở...”.

Giờ đây, ở cái tuổi ngoài 30, có một gia đình hạnh phúc, ở khóc khuất của tâm hồn tôi vẫn nghĩ về anh...

* Bạn đọc có thể viết về mối tình đầu của mình, gửi đến địa chỉ ;  hoặc viết phản hồi ở bên dưới bài này.

Tin liên quan

Có nhiều người quan niệm rằng tình yêu chỉ cần có dấu hiệu bắt đầu đến sát cánh cửa hôn nhân thì sẽ không còn đẹp như thuở mới yêu của hai kẻ độc thân. Cuộc sống nhiều lo toan, cơm-áo-gạo-tiền đôi khi trở thành rào cản của tình yêu, "là người thứ 3" làm mất đi sự lãng mạn, bay bổng của những kẻ đang đắm mình trong tình yêu màu hồng, tự do tự tại. Chẳng vậy mà khi cuộc tình kết thúc người ta vô tình hay hữu ý nói với nhau rằng "tình chỉ đẹp khi tình dang dở"…

Tại sao ư? Bởi khi còn dang dở người trẻ chúng ta sẽ không thấy cái chật vật của cuộc sống hôn nhân. Bởi khi chưa đến cuối con đường cùng nhau chúng ta mới không thấy hết những "tật xấu" của đối phương - những tật xấu mà hai kẻ khi yêu thường giấu.

Này nhưng, bạn có từng nghĩ, nếu hai người đi hai ngả của cuộc đời dù là vì lý do gì thì cái đẹp sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn nếu nó gắn liền với chữ chia ly? Chúng ta đang cố tìm những lý do để cuộc tình không thành đó mang một kí ức đẹp, trở thành một quá vãng xa xôi mà mỗi lần nhớ đến người ta tìm lại những xúc cảm của tháng ngày mộng mơ để nuối tiếc, hoài niệm…

Đôi khi chúng ta quên rằng, một cuộc tình - chỉ đẹp thật sự - khi nó có một kết thúc có hậu, hai người nắm tay nhau đi trọn con đường, cùng nhau đối mặt với những khó khăn của cuộc sống mà không từ bỏ. Chúng ta từ hai cái tôi rất lớn, đến với nhau, hòa hợp nhau dù rằngnhững bất đồng có thể xảy ra, những cãi vã nhỏ nhặt có thể xuất hiện. Nhưng điều không đổi là vẫn vai sát vai cùng đồng hành. Đó mới thật sự là mùi vị của cuộc sống, mùi vị của tình yêu. Có lẽ tuổi trẻ chúng mình vì quen vị đường nên chẳng thích nghi nổi những vị chua, đắng khác…

Có những tình yêu không đủ lớn, vì biến cố xảy ra mà vội chia lìa. Thậm chí đôi khi vì những giận dỗi vu vơ, những sở thích trái dấu cũng khiến một mối quan hệ tan vỡ. Vậy nên, ngoài kia, người ta vẫn thay người yêu như thay áo đấy thôi. Hay có những khi chúng ta lấy đặc quyền của tuổi trẻ ra để làm lá chắn cho những cuộc chia tay, rằng còn trẻ còn được sai lầm, rằng còn trẻ còn nhiều người phía trước để yêu.

Ừ thì đúng vậy, nhưng có những điều mà khi bạn đã bỏ qua, đã xem nhẹ thì vĩnh viễn bạn không có cơ hội làm lại từ đầu. Nó khiến bạn nuối tiếc, một vết đau khó lành nào đó xuất hiện và sẽ mãi tồn tại. Vậy mới nói, tình đẹp không chỉ vì tình lãng mạn, tình đẹp còn bởi sự bền vững trong mối quan hệ, cùng nắm tay nhau san sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống.

Đâu đó người ta nói rằng, hôn nhân là cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà hai nhân vật chính chết ngay từ trang đầu tiên. Có thật sự như thế? Tôi nghĩ là không hoặc ít ra nó được quyết định bởi cách hành xử trong tình yêu của hai người. Chúng ta đã dũng cảm bước vào đời nhau, thì cũng nên dũng cảm chấp nhận những khiếm khuyết của nhau. Đừng để nó "đứt gánh giữa đường" chỉ vì chúng ta đã không hết mình bảo vệ tình yêu trước những sóng gió.

Người ta thường trân trọng những gì đã mất đi mà quên rằng thực tại mới là điều mà chúng ta nên giữ gìn.Vậy nên, những chàng trai, cô gái đừng vội đến vội đi trong cuộc đời nhau, chớp nhoáng và dễ dàng khiến cuộc tình dang dở giữa dòng người ngược xuôi. Nếu có thể hãy sống hết mình, yêu thương hết lòng với cuộc tình mà bạn đang có. Dù rằng đâu đó, giông gió có thể nổi lên…

Từ: Women
Đã gửi: 03 Tháng Giêng 2012 11:53 SA

Đọc bài của tác giả 'Em là người phụ nữ duy nhất tôi muốn sống cùng', tôi thật sự rất bức xúc và thương cho phụ nữ chúng tôi, nhất là vợ anh, những người vợ, người mẹ hy sinh hết cuộc đời cho gia đình vậy mà vẫn bị các anh xem thường và coi nhẹ. Tôi thiết nghĩ anh không yêu vợ anh sao anh lại cưới cô ấy? Nếu vì một lý do khác ngoài tình yêu thì tôi nghĩ anh không phải là người mà anh từng viết về mình. Anh có biết một nhà thơ từng viết 'tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề'. Tôi càng sống, càng đi, càng trải nghiệm thì câu thơ này thật đúng trong thời buổi mà giá trị chuẩn mực của đạo đức bị suy thoái này. Đúng, với các anh, con cá nào mất mà chả to, chả tiếc. Nếu như các anh không biết trân trọng những gì mình đang có mà luôn vươn tới những khát khao vô định, viển vông thì không bao giờ các anh biết trân trọng giá trị của hạnh phúc. Cái gì gấp gáp, ngắn ngủi thì chả có ý nghĩa. Có những người đàn ông chỉ lên giường với người tình một lần rồi nhớ nhung điên đảo, rồi lại lao vào những lần gặp gỡ vụng trộm ngắn ngủi, rồi cho rằng không thể sống thiếu nhau được vì đó là tình yêu. Đến khi có nhau thật không phải vụng trộm nữa thì chán ngấy vì không được ăn vụng nữa. Tôi cho rằng đó không phải là tình yêu mà chỉ là sự ham muốn nhất thời trong đó có sự hòa hợp về thể xác và tâm hồn mà thôi. Còn tình yêu nó cần được chứng minh theo thời gian, qua những thăng trầm trong cuộc sống, qua những cơn thịnh suy mà nó vẫn tồn tại thì tôi tin rằng đó là tình yêu. Khi anh có được người phụ nữ anh mong muốn rồi liệu anh có chắc rằng anh sẽ mãi hạnh phúc bên người đó không? Hay rồi được 5, 10 năm tình yêu trở thành nghĩa vụ và trách nhiệm như anh đang có? Chúng tôi, những người phụ nữ chân chính luôn muốn có một gia đình hạnh phúc nhưng ở cái thời buổi này thì thật khó mà muốn được. Vậy chúng tôi luôn mong muốn các anh, những người đàn ông tham lam và ích kỷ, hãy hài lòng với những gì mình có, đừng gồng mình lên nữa để chúng tôi còn niềm tin vào cuộc sống này.

Qua bài viết này, tôi xin gửi lời chúc mừng đến phu nhân của tác giả bài 'Xấu hổ khi vợ làm việc còn mình ngồi chơi'. Bạn thật may mắn khi có một người chồng như vậy ở bên cạnh, có đôi chút tôi ghen tỵ với bạn đấy. Tôi thiết nghĩ giá như đàn ông mà ai cũng như chồng bạn thì chẳng bao giờ phụ nữ chúng tôi phải tự lau nước mắt nữa.

Chúc VnExpress và độc giả năm mới an lành hạnh phúc, chúc chị em phụ nữ chúng ta luôn vui trẻ và có nhiều nghị lực để vượt qua mọi nỗi đau. Đừng khóc nhiều nữa, hãy lau nước mắt đi và hy vọng vào một ngày mới tràn đầy hạnh phúc!

Video liên quan

Chủ Đề