Võ hồn của Đường Vũ Đồng là gì

🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ

- Vũ Hạo ta.....Huyết Dạ ho khan tiên lên một bước sắc mặt trắng rã, nếu không phải Tinh Thần Lực của hắn kiên định thì có lẽ nó đã vỡ khi tiếp nhận những thông tin kia, lòng ân hận vô cùng miệng không ngừng ho ra những ngụm máu tươi mái tóc màu trắng kia rốt cuộc là đã lấm lem buồn đất rồi quần áo tả tơi. - Nếu ngươi tiến lên 1 bước sẽ là Sát Thủ Chi Thê.......KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG! Hoắc Vũ Hạo cúi đầu ôm lấy Đường Vũ Đồng thật chặt vào người cảm nhận sinh mệnh của nàng đang dần dần phai đi mà quay đầu lại nhìn Huyết Dạ mà thét lớn đầy giận dữ và câm phẫn. Mắt giằng lên tia máu hung hăng như dã thú dòng máu Hung Thú trong người hắn sắp nổi lên mà hủy diệt tất cả rồi. Nếu hắn không còn 1 tia Thần trí cuối cùng dành cho nàng thì có lẽ hắn đã dem hết tất cả mọi thứ chấm dứt tại đây rồi. Huyết Dạ bị dọa đến lạnh người đây là lần đầu tiên trong đời của hắn cảm thấy hận chính bản thân mình như vậy là hắn không suy nghĩ mà đã làm rồi. Tỷ! Người nói xem đệ hôm nay quả thật là thảm hại lắm đúng không. Hoắc Vũ Hạo lấy ra Tương Tư Đoạn Trường Hồng hái từng lá Tương Tư Đoạn Trường Hồng mà nóm cho nàng ăn kéo dài Sinh Mệnh của nàng, Sinh Mệnh Hồn Lực từ người của hắn không ngừng truyền qua người của nàng hắn cố gắng áp chế lại cảm giác sợ hãi trong lòng lại mà làm hết sức để cứu sống nàng. Bây giờ hắn không cần gì cả chỉ cần nàng sống tất cả mọi thứ liền tốt, dù có đổi lấy tính mạng của hắn cũng không sao? Tất cả mọi người bao gồm của Sử Lai Khắc Lục Quái hay Sử Lai Khắc học viện học viên, Huyền Lão, đứa con trai tài giỏi Hoắc Trạm Dực và người con dâu tài sắc vẹn toàn Hoàng Bắc Nguyệt giờ khắc này chỉ biết lặng yên mà bất lực nhìn tình huống trước mặt của mình. Hoắc Trạm Dực và Hoàng Bắc Nguyệt lòng rất đau không muốn chứng kiến hơn nếu không bọn họ nhất định sẽ không chịu được quá liền hủy đi tư duy cụ tượng hóa của mình mà quay về thế giới tương lai. Giờ này không ai đủ can đảm để ngăn cản Hoắc Vũ Hạo đang làm cái gì cả. Sử Lai Khắc Lục Quái đã khóc nấc lên không khóc thì khóe mắt đều ửng đỏ mà ngồi bệt trên mặt đất. Huyết Dạ cắn chặt hàm răng mà bước đến bên cạnh Đường Vũ Đồng dù ngày hôm nay có cùng Vũ Hạo trở thành người xa lạ hắn nhất quyết phải cứu lấy Đường Vũ Đồng sửa chửa sai lầm của mình. Tỷ ấy đã từng nói không có sai lầm nào không thể sửa chữa cả nếu người đó không quay đầu lại. Hắn biết Phần Tịch Kiếm nguy hiểm đến mức nào, Tương Tư Đoạn Trường Hồng tiên thảo nhỏ bé đó có thể cứu lấy mạng sống của nàng sao? Hắn từng bước đi lại đến bên cạnh của Đường Vũ Đồng giờ khắc này ánh sáng đã xua tan đi bóng tối bình minh lại hiện lên, từng tia sáng yếu ớt nhẹ nhàng chiếu thẳng đến gương mặt của hắn. Hắn nở một nụ cười dịu dàng mà trước ngay chưa từng có- Vũ Hạo có lẽ sau lần này chúng ta sẽ rất khó gặp nhau. - Ta không cần ngươi giúp. Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói gạt tay của Huyết Dạ ra nhưng hắn ta vẫn ngoan cố mà đặt tay lên. Huyết Dạ khẽ trầm giọng nói- Hoắc Vũ Hạo ngươi có thôi hay không chúng ta chính là thanh mai trúc mã với nhau ta không hiểu ngươi sao? Đừng tự gánh vác trách nhiệm 1 mình nữa. Ngươi mệt lắm rồi Hoắc Vũ Hạo. - Ngươi......Hoắc Vũ Hạo mím môi nói hắn rõ ràng là biết lần này cứu A Đồng là hi sinh tính mạng của chính mình nhưng hắn vẫn làm sao? Dù hận nhau thế nào thì thanh mai trúc mã vẫn là thanh mai trúc mã làm sao có thể nói quên là quên chứThân thể cứng ngắc của Đường Vũ Đồng dần trở nên co dãn, da thịt trơn bóng cũng dần dần khôi phục huyết sắc, giữa ngực bụng bắt đầu có chuyển động rất nhỏ, sinh mệnh lực được bạch quang xoa dịu khôi phục từng chút một.Hoắc Vũ Hạo chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu đuối như hôm nay, Đường Vũ Đồng từ sinh đến tử, lại từ tử đến sinh, toàn bộ quá trình còn tra tấn hắn hơn cả những cửa ải trước cộng lại Mắt thấy Vũ Đồng dần dần khôi phục, hắn ôm thân thể mềm mại của nàng như đang ôm trân bảo, khóc không thành tiếng.Hồi lâu sau đó, hô hấp của nàng rốt cục trở nên đều đặn, khuôn mặt cũng một lần nữa trở nên hồng nhuận.Sống, A Đồng của ta sống lại!Hoắc Vũ Hạo cười, cười nhưng lệ vẫn rơi đầy mặt. Tại thời khắc này, hắn chỉ cảm thấy dùng mọi thứ trên khắp thiên hạ cộng lại cũng không bằng người đang ngủ say trong ngực hắn..Huyết Dạ nở một nụ cười mãn nguyện trước ánh sáng của ngày bình minh cơ thể của hắn chậm rãi biến thành từ những đom đóm nhỏ. Hắn ta nở một nụ cười rực rỡ- Nếu có kiếp sau ta sẽ trở thành người thân của ngươi Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo nhìn Huyết Dạ đang biến mất trước mặt của mình 1 bàn tay đang ôm Đường Vũ Đồng cũng buông ta hai ngón tay khẽ chạm vào trán của hắn, chỉ đơn giản là 1 động tác đơn giản như vậy đã khiến cho Huyết Dạ hắn ta ngẩn ra sau đó liền nở một nụ cười hạnh phúc. Vũ Hạo ta biết rồi, ngươi đã quay trở lại rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi? Đúng! Mọi chuyện đã kết thúc rồi Hoắc Vũ Hạo chậm rãi ôm lấy Đường Vũ Đồng mà chậm rãi đứng dậy tầng ánh sáng màu trắng giam mọi người đã biến mấtNăm người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái xông tới trước tiên. Bối Bối vội vàng hỏi:- Vũ Hạo, Đông Nhi nàng. . .- Nàng không sao, 1 mạng đổi lấy 1 mạng ách không có chuyện gì. Nàng chỉ tạm thời hôn mê ta muốn đưa nàng về nhà. Hoắc Vũ Hạo không nhìn Bối Bối trong mắt của hắn chỉ có mình nàng là Đường Vũ Đồng mà thôi. Mà đúng lúc này trên bầu trời đã có mấy đạo thân ảnh xuất hiện bọn họ đều hạ xuống đứng trước mặt của Hoắc Vũ Hạo mà quỳ 1 chân xuống cung kính gọi - Tham kiến Chủ thượng! Mấy người Bỉ Bỉ Đông rốt cuộc là đã xuất hiện ánh mắt bọn họ tràn ngập nghen tỵ nhìn Đường Vũ Đồng đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy Vũ Hạo đau khổ đến như vậy như vậy đã đủ biết trong lòng Hoắc Vũ Hạo Đường Vũ Đồng quan trọng đến mức nào. Hoắc Vũ Hạo giật đầu đám người kia mới dám đứng dậy. Dẫn đầu đoàn người bảy người này là 1 thanh niên nhìn sơ qua là 27, 28 tuổi  1 thanh y phục nghiêm chỉnh với tông màu là xanh đen 1 đầu tóc màu đen đài suông mượt cừng với đồng tử cùng màu gương mặt rất anh tuấn. Trung niên nhìn Đường Vũ Đồng trong tay của chủ thượng mà cả kinh đầu óc không thể tin nỗi chủ thượng nổi tiếng là không thích đụng chạm vào ai thế vậy mà bây giờ thứ hắn thấy lại là cảnh này thật sự là không thể tin được mà. Người trung niên hít sâu một hơi ổn định tâm tình ra hiệu cho mọi người không được hành động - Hộ tống bọn họ về Sử Lai Khắc học viện. Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói sau câu đó đó hắn liền nhẹ nhàng mà ôm lấy Đường Vũ Đồng vào trong lòng của mình mà bay đi. Đi vê Tông MônĐặng Tử Kỳ nhìn Hoắc Vũ Hạo rời đi mag lòng an tâm 1 mạng đổi 1 mạng sao? Vũ Hạo ngươi sẽ vô tâm đến mức để 1 mạng đổi lấy 1 mạng sao? Sẽ không đâu. Tử Kỳ phủ bụi trên người của mình mà nở một nụ cười cay đắng Mã Tiểu Đào em đang ở đâu. Em thật sự rất nhớ chị. Đặng Tử Kỳ nhìn trung niên kia lạnh nhạt nói - Hiên Ẩn về thôi hộ tống bọn họ về Sử Lai Khắc học viện. Người trung niên này tên là Hiên Ẩn chính là Nhất Tọa của Thập Kỳ Nhân, Đại Sư Huynh của Thất Huyền Tông cấp 99 Hồn Lực Cực Hạn Đấu La Võ Hồn Ma Cà Rồng. Hiên Ẩn cung kính đáp - Vâng thưa phó Tông Chủ! - Nhìn cái gì? Vẫn còn lưu luyến sao? Đặng Tử Kỳ thở dài một hơi khẽ nhìn Bỉ Bỉ Đông, Thiên Nhận Tuyết và Hồ Liệt Na hỏi. Ánh mắt rõ ràng là bất đắc dĩ thật sự là vẫn còn lưu luyến đối với Vũ Hạo hay sao? Thiên Nhận Tuyết cười đau khổ nói - Nói sao nhỉ, đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy nghen tỵ đến như vậy. Tôi nghen tỵ với người tên Đông Nhi kia Tử Kỳ vỗ vai nói- Hết chuyện rồi tiếp tục nhiệm vụ, thà đứt khoát còn hơn dây dưa chỉ nhận lại đau khổ mà thôi. Thiên Nhận Tuyết gạt tay của Tử Kỳ đi cười buồn nói- Đã cố đứt khoát nhưng lại không thể được. Tình đầu mà nói đứt là đứt sao? Thiên Nhận Tuyết nói xong câu đó liền nhìn Bỉ Bỉ Đông và Hồ Liệt Na nở một nụ cười đồng dạng. Bọn họ đều biến mất Hiên Ẩn dĩ nhiên là mở đường cho bọn họ kẻ nào đến gϊếŧ kẻ đó không tha cho ai. Bối Bối thúc vai của Tử Kỳ không tin nói- Bọn họ là ai? Nhìn đáng vẻ thật quen mắt bọn họ giống như mấy người kia sao? Tử Kỳ xoa vai nói- Hắn ta đúng là vô tình nhiều người yêu như vậy mà chỉ dành trọn của con tim cho Đông Nhi mà thôi. Một người nguyện vì hắn từ bỏ cái ghế giáo hoàng bệ hạ của Võ Hồn Điện, 1 người vì yêu hắn mà từ bỏ cơ hội thành Thần, 1 người vì yêu hắn dành cả quãng thời gian để chờ đợi hắn. Đáng tiếc hắn chính là vô tình như vậy vẫn không động lòng dù chỉ là một chút.  Cả bọn hít sâu một hơi Vũ Hạo thật sự là quá đào hoa phong lưu rồi nhưng cớ sao chỉ lấy mỗi Vương Đông Nhi chứ? Chuyện này quả thật là cần tính toán lại. Tiêu Tiêu khóe môi gật gật nhìn Tử Kỳ co quắp nói- Ban nãy cậu nói Võ Hồn Điện chẳng phải người kia là giáo hoàng bệ hạ của Võ Hồn Điện Bỉ Bỉ Đông sao? - Ừ! Câu trả lời của Tử Kỳ dọa tất cả mọi người nhảy dựng cả lên Võ Hồn Điện đây là khái niệm gì đây? Là thế lực 1 vạn năm trước nắm trong tay giới Hồn Sư cuối cùng là bị Đường Môn đánh tan nát duy trì hòa bình. Nhưng rõ ràng là tất cả mọi thứ đều đã biến mất người của Võ Hồn Điện đã tiêu tan Bỉ Bỉ Đông cũng đã chết sao bây giờ lại xuất hiện chứ dù gì đã là 1 vạn năm sau rồi vậy mà bà ta vẫn còn sống dù là Cực Hạn Đấu La đi nữa tuổi thọ cao nhất cũng 300 tuổi mà thôi làm sao sống đến 1 vạn năm tuổi chứ. Đường Nhã trợn mắt há hốc mồm - Làm sao...có thể....bọn họ.....Vũ Hạo Đường Nhã không tin đến mức nói không ra câu hoàn chỉnh. Tử Kỳ đột nhiên ngừng lại quay đầu lại nhìn bọn họ ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm liếc nhìn bọn họ- Các cậu nghĩ thân phận của Vũ Hạo đơn giản chỉ là 1 đứa trê mồ côi được hai Sư Tổ Hồn Sư nhận làm đệ tử sao? Nếu cậu nghĩ như vậy là 1 sai lầm rồi.

Bọn họ cảm thâyd thật ớn lạnh làm sao bọn họ cứ ngỡ Hoắc Vũ Hạo chỉ đơn thuần là 1 Hồn Sư bình thường nhưng ngày hôm nay bọn họ đã nhầm Hoắc Vũ Hạo không đơn giản chỉ là như vậy đâu.

Video liên quan

Chủ Đề