Tịch mộ dung là ai

2009-11-02 16:42:43     cri

Nghe Online

Ngọc Ánh khai bút: Nhiều bạn viết thư cho Ngọc Ánh bày tỏ rất thích nghe tản văn của các nhà văn nổi tiếng

Trung Quốc, đặc biệt là những bài tản văn miêu tả về tâm hồn, hay về triết lý đối với cuộc sống v v ... trong số nhà văn nữ Trung Quốc, Tịch Mộ Dung chiếm một vị trí quan trọng trong làng văn học, những bài tản văn và thơ của bà trữ tình mượt mà. Bà Tịch Mộ Dung không những là nhà văn nhà thơ, mà còn là một nữ họa sĩ nổi tiếng. Cho nên tác phẩm của bà rất nhạy cảm đối với cảnh vật xung quanh. Trong Chương trình văn nghệ Cuối tuần đêm nay, Ngọc Ánh xin giới thiệu với các bạn tản văn "Vào đêm có ánh trăng" của bà Tịch Mộ Dung. Trước khi đọc tản văn, mời các bạn làm quen với tác giả.

Bà Tịch Mộ Dung là người dân tộc Mông Cổ Trung Quốc, bà sinh năm 1943 tại thành phố Trùng Khánh miền tây nam Trung Quốc, sau theo gia đình đi Hồng Công, tuổi thơ của bà lớn lên tại Hồng Công , sau đó bà lại theo gia đình đi Đài Loan định cư. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật Trường Sư Phạm Đài Loan, bà liền đi châu Âu du học, năm 1966 bà tốt nghiệp tại Học viện Nghệ thuật Hoàng Gia Brúc-xen Bỉ với thành tích xếp đầu bảng.

Tịch Mộ Dung là nhà văn sáng tác nhiều tác phẩm văn học, những tập thơ "Thất lý hương", "Tuổi xuân không oán hận", những tập tản văn "Dấu vết trong trưởng thành", "Tập đồng tâm" v v ... rất được độc giả và đặc biệt là các độc giả chị em phụ nữ hoan nghênh. Trong Chương trình văn nghệ cuối tuần trước đây, Ngọc Ánh từng giới thiệu với các bạn một số bài tản văn của bà.

Tản văn: Vào đêm có ánh trăng

Tác giả -Tịch Mộ Dung

Một mình tôi rảo bước đi trên đường núi.

Rặng cây Phi lao dọc hai bên đường cao vút, những làn gió thổi tới, cây như cất tiếng kêu vi vu, khiến người ta cảm thấy hơi choáng váng, tiếng gió thổi phi lao lúc mạnh lúc yếu, tựa như tiếng thủy triều lúc lên lúc xuống vậy.

Biển cả ngay dưới chân núi, đi qua đoạn đường núi này là có thể đi đến bãi cát bờ biển tận cùng phía nam Đài Loan. Đêm đã về khuya, trên đường không một bóng người, thế nhưng tôi lại không hề sợ hãi, bởi vì có vầng trăng treo lơ lửng trên không.

Bởi vì ánh trăng sáng tỏ, soi sáng soi rõ mọi cảnh vật ở xung quanh, đường núi trông như một dải lụa, xuyên qua xuyên lại suốt cả rặng cây, tôi chỉ muốn cứ như thế mà rảo bước đi mãi.

Giá như tôi có thể cứ thế này mà đi mãi thì hay biết nhường nào.

Thế nhưng, tất nhiên rồi, tôi không thể rảo bước đi như vậy mãi được. Tôi phải trở về căn buồng khách sạn thôi. Bởi vì, tôi đã vẽ cả ngày ở ven biển rồi. Sáng ngày mai, tôi còn phải cùng với mấy người bạn vào trong rừng để vẽ cảnh thật.

Thế nhưng, tôi lại không muốn quay trở về chút nào cả, vào đêm trăng như thế này không thể để thời gian trôi đi một cách nhàn rỗi thế này được. Vào đêm trăng như thế này, nhiều thời khắc không thể nào lãng quên được hết thảy đều hiện lên, vầng trăng tròn vằng vặc trên không trung, thường xuyên và luôn luôn xuất hiện trong sự sống của tôi, cứ vào mỗi thời điểm không quên được, nó đều xuất hiện, từ trên không trung sâu thăm thẳm cứ thế mà soi xuống nhìn tôi, ngắm nghía tôi, đi cùng với tôi.

Những ký ức của ngày và đêm thường bị tôi lãng quên, thế nhưng dưới ánh trăng, mọi việc lại thường khắc sâu trong trái tim tôi, thậm chí ngay cả những người, những việc không liên quan gì đến tôi cũng khiến tôi không thể nào lãng quên được.

Hình như có một năm ở Thụy sĩ, tôi đi tham gia trại hè của lớp Pháp văn, và ở trong một tu viện cổ khoảng mười ngày, trong số học sinh có người phương Đông cũng có người phương Tây, chỉ mấy ngày thôi mà ai nấy cũng đều quen nhau cả rồi. Vào một buổi tối, mười mấy đứa học sinh chúng tôi cùng đi dạo trong rừng cây ở đằng sau tu viện. Đêm hôm đó vầng trăng rất sáng tỏ, thế nhưng lúc đầu, chúng tôi rảo bước trong rừng cây lại không cảm thấy trăng sáng lắm, cho đến khi bước ra khỏi rừng cây, hướng mặt ra phía thảo nguyên rộng mênh mông, mới cảm thấy vầng trăng đã chiếu sáng cả một dãy núi, cả trảng thảo nguyên sáng như ban ngày vậy.

Chúng tôi đều yên lặng, lúc này, mười mấy trái tim trẻ tuổi đã lãnh hội được vẻ đẹp huyền bí đặc biệt trong đêm trăng. Không một ai nỡ lên tiếng, ai nấy cũng đều nín thở đưa mắt nhìn xung quanh, dường như đều mong làm sao có ghi sâu cảnh vật trước mắt, và khắc sâu trong lòng.

Sau đó, có một bạn nam từ Ai-len đến bỗng kêu lên phấn khởi:

"Các bạn ơi, chạy đi nào! Xem ai chạy đến rừng cây kia trước nhé!"

Ồ!Chạy thôi!dưới ánh trăng sáng, trên dốc đồi phủ đầy cỏ rộng bao la, chúng tôi chạy hộc tốc, chạy bằng tất cả hơi sức của mình, chạy mãi cho đến khu rừng đối diện kia, chạy vào trong bóng đen trước mặt.

Chúng tôi cùng kêu thét lên chạy xông lên phía trước, động tác của tôi tương đối chậm chạp, bị thụt lại đằng sau các bạn, thế nhưng tôi vẫn cứ hể hả chạy theo các bạn. Lúc này, có một bạn trai từ trong đám bạn đang chạy quay đầu lại nhoẻn miệng cười với tôi rồi lớn tiếng gọi: "Nhanh lên đi, Mộ Dung, chúng tớ đang chờ cậu đấy."

1 2

2015-03-16 17:54:02     CRIonline

Tác giả: Tịch Mộ Dung

Khi còn đang là sinh viên đại học, cứ chỉ muốn trang trí nội thất mà thôi. Có lần mua về chậu cây cọ bằng khoản tiền tiêu vặt của mình, nhờ người chở về nhà ở bên Bắc Đầu bằng chiếc xe ba bánh, rồi đem đặt ngay trong phòng khách. Tôi liền cảm thấy bầu không khí trong nhà trở nên lãng mạn hẳn lên, thế nhưng cha mẹ tôi lại vừa cười vừa lắc đầu, cho rằng tôi đã biến nhà ở thành quán cà phê rồi.

Mấy hôm sau tan học về nhà, tôi không thấy chậu cây cọ đâu nữa. Thì ra có người bán hoa đi qua, mẹ tôi liền đổi cây cọ thành hai chậu hoa Hải Đường rồi, chậu hoa được đặt trước hành lang. Chiều hôm đó, tôi rất bực mình không lên tiếng rất lâu trước hai chậu hoa cổ lỗ xanh xanh đỏ đỏ, cánh hoa và lá hình tròn như lăn này. Tất nhiên, tôi không dám lên tiếng, chỉ tiếc công lao của mình và đau lòng bởi ánh mắt thẩm mỹ của mẹ không thể nào so với tôi được.

Tôi bắt đầu có sự thay đổi từ lúc nào thế nhỉ? Phải chăng từ cái hồi tôi đành xa rời cha mẹ đi du học ở nước ngoài? Phải chăng từ cái lúc đáp tàu thủy chạy đến Địa Trung Hải trong màn đêm rồi mới chợt cảm thấy mình đã phải xa rời quê hương rồi? Phải chăng từ cái lúc tôi đã đắm mình trong vườn hoa hồng tại Lúc-xăm-bua rồi mà lại không hề có cảm giác trước vườn trồng đầy hoa, mà cõi lòng chỉ tìm kiếm một chút hương thơm của chính gốc Trung Quốc? Hay là trong giờ phút phủ lên mình bộ váy cưới voan trắng, chợt liên tưởng đến mẹ cũng từng trải qua quãng đời trẻ trung như mình?

Mà Hải Đường chính là loài hoa thuộc về quãng đời đã từng trẻ trung của mẹ.

Trong khuôn viên sâu thẳm tại thành phố Bắc Bình tức Bắc Kinh ngày nay, thường hay đặt mấy chậu hoa trông thanh nhã mà lại rực rỡ như vậy, nàng thiếu nữ nhàn rỗi không có việc gì, thường cùng mấy cô bạn đồng lứa ngồi trong hành lang, vừa ngắm hoa vừa mơ mộng đan dệt giấc mơ tươi đẹp. Màn mưa xuân lặng lẽ giăng xuống, làn gió thu thổi nhẹ nhẹ.

Thế rồi chưa từng xảy ra cuộc chiến tranh tàn khốc như vậy, chưa từng trải qua bôn ba phiêu bạt liên tục trong nhiều năm như vậy, chưa từng có một dân tộc nào phải gánh chịu biết bao nỗi khổ đau như vậy, do vậy mà các thế hệ thiếu nữ của thời đại đó không một nàng nào có thể thực hiện giấc mơ của mình.

Thế nhưng, các bà mẹ đều nhẫn chịu và đã đi qua, còn nữa là không bao giờ nghe thấy các bà mẹ đó phàn nàn kể lể nỗi khổ đau trước con cái của mình. Chỉ có điều, mỗi lần, hễ thấy hoa Hải Đường là mẹ thường không nhịn được cứ muốn mua về.

Mẹ mua về, không chỉ là một chậu hoa, mà còn chứa đựng cả tuổi thanh xuân của mẹ ẩn mình trong chậu hoa, là quang cảnh tương đẹp của ngày lành tháng tốt ẩn chứa trong chậu hoa, là quê hương đất nước cổ kính thoang thoảng hương thơm ẩn chứa trong chậu hoa.

Và thế là cuối cùng tôi đã thấu hiểu cõi lòng của mẹ rồi.

Video liên quan

Chủ Đề