Review truyện cổ đại hài

Thể loại: cổ đại, nam nữ trùng sinh, sủng, nhẹ nhàng

Số chương: 53

Mạnh Uyển x Triệu Sâm

Trong lúc đang đói khát truyện thì mình được một bạn giới thiệu cho truyện này. Mình thấy nhiều người khen hay nên quyết định nhảy hố liền :3

Kiếp trước, Mạnh Uyển là nữ nhi của Thừa tướng, còn Triệu Sâm là tam hoàng tử. Nàng và hắn có hôn ước, nhưng chỉ vì một hiểu lầm, nàng đã đi vào đường không thể quay đầu, bỏ lỡ hắn và khiến bản thân phải đau khổ. Nàng ôm áy náy, hối hận mà sống, cuối cùng ưu tư thành bệnh mà chết đi.

Sau khi trọng sinh, nàng nhận rõ được Triệu Sâm là người tốt, nhớ lại những hành động bảo vệ, che chở nàng của hắn. Kiếp này, nàng quyết tâm không để quá khứ tiếp diễn và bù đắp cho hắn. Nàng không có ý định báo thù, nàng chỉ muốn bù đắp lỗi lầm kiếp trước thôi.

Hắn là tam hoàng tử được hoàng thượng coi trọng, là người có cơ hội được lên làm hoàng đế nhất. Hắn đối với ai cũng lạnh lùng, nhưng thật ra hắn luôn ngầm đối xử tốt với nàng, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy. Hắn không dây dưa với nữ nhân nào, toàn thân trong sạch. Hắn cũng là một bình dấm chua lớn nhưng ngoài mặt luôn cố tỏ ra bình thản. Có một chi tiết hắn tỏ ra bình thân nhưng nội tâm dậy sóng: Khi Mạnh Uyển đến phủ tặng hà bao cho hắn, trước mặt hắn dặn nàng một câu chú ý lễ tiết nhưng lại nhanh chóng đeo hà bao vào hông; trước mặt ra vẻ chẳng có gì nhưng lại hớn hở đứng trước gương soi, lại thưởng cho hạ nhân nữa :3 Mình thích nhất là việc Triệu Sâm không nương tay với những nữ phụ độc ác ví dụ như Lý Tương, Mạnh Nhu, Cửu công chúa… Hắn đã hi sinh nhiều cho Mạnh Uyển, lớn nhất chính là sinh mạng và mệnh thiên tử của hắn. Hắn đã dùng hai thứ đó để đổi một lần trùng sinh được làm lại mọi thứ. Triệu Sâm đúng là một nam chính tốt, không có gì để chê cả.

Ở kiếp này, Mạnh Uyển không lựa chọn trả thù, nàng chỉ đi đúng con đường và bù đắp cho những người đã đối xử tốt cho nàng ở kiếp trước là Triệu Sâm, Mạnh tướng quân. Nàng không phải kiểu nữ cường, thông minh, tài giỏi mà mình thích mà khá mờ nhạt, bình thường. Bởi vậy, mình không ghét nhưng cũng không ấn tượng lắm về Mạnh Uyển.

Nam phụ Tô Ký Trần chỉ làm màu thôi chứ kiếp này Mạnh Uyển tránh hắn như tránh tà, lại có Triệu Sâm cản trở nên chẳng làm gì cả. Đây là một trong số ít truyện có nam phụ không xấu xa nhưng mình lại chẳng thích. Về phần Cửu công chúa, vì không được yêu nên hận, từ đó lầm đường, mình chẳng tiếc nuối gì cho nàng ta cả, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ :v

Nhược điểm:

– Truyện quá ngọt, quá nhẹ nhàng đối với mình cũng là một nhược điểm. Các nhân vật phản diện bị xử lý quá dễ dàng: các nữ phụ độc ác bị ngã dễ dàng thì cũng tạm chấp nhận; Đại hoàng tử Triệu Hiên tình cờ được làm Thái tử rồi bị “ngã” sấp mặt mình cũng tạm chấp nhận vì hắn vốn dĩ không phải là ứng cử viên sáng giá; thế nhưng rồi Triệu Ân cũng “out” khỏi cuộc chiến ngôi vị quá dễ dàng; sau này Triệu Ân trả thù cũng quá thường… Mình cũng không hi vọng sóng gió ập đến quá nhiều, nhưng việc mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng làm mình có chút hụt hẫng.

– Ngoài việc xử lý người xấu quá dễ dàng, cái kết còn khiến mình hụt hẫng ở chỗ mình không biết đứa bé trong bụng Mạnh Uyển là nam hay nữ. Mình nghĩ tác giả nên ra ngoại truyện thì tốt hơn.

Truyện nhẹ nhàng, sủng ngọt, nữ chính trùng sinh lại chỉ để bù đắp lỗi lầm, nam chính trùng sinh lại chỉ để không bỏ lỡ người thương. Bạn nào không thích truyện trùng sinh với những âm mưu trả thù thì có thể nhảy hố. Mình là fan của truyện trả thù nên đây không phải là ưu điểm đối với mình :3 Một số bạn nhận xét truyện có vài chi tiết hài nhưng mình không thêm tag “hài” vì mình không thấy buồn cười chút nào. Có một web review gắn tag “cung đấu” cho truyện này, nhưng truyện có rất ít chất cung đấu, mình cảm thấy chưa đủ “level” để xếp vào thể loại cung đấu nên đã không thêm vào. Bạn nào thích truyện sủng, tiểu tam vô dụng thì hãy nhảy hố nhé!

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, trùng sinh, sủng

Số chương: 173

Nguỵ La [A La] x Triệu Giới

Mình thấy truyện này vừa full edit hôm 26/11 và nhiều người khen nên liền nhảy hố.

Nguỵ La là tứ tiểu thư của phủ Anh Quốc Công. Đời trước, vào năm nàng sáu tuổi, kế mẫu Đỗ Nguyệt Doanh tính kế bán nàng nhưng A La mạng lớn nên thoát được, nàng được một đôi vợ chồng nông dân [Lâm Tuệ Liên, Bạch Dương] nhặt về nuôi. Nhưng không ngờ, năm nàng 15 tuổi, nàng nhận ra rằng họ nuôi nàng chỉ vì muốn tế nàng cho nhi tử đã chết. Nàng liều mạng chạy trốn, trở về Anh Quốc Công phủ nhận thân nhưng chưa gặp được Nguỵ Côn liền bị Đỗ thị và kế muội huỷ dung. Nàng phải lưu lạc đầu đường, sau đó sinh bệnh và chết. Khi tỉnh lại, nàng đã trọng sinh về năm nàng tròn sáu tuổi.

Cuối cùng nàng thành công tính kế làm ngã Đỗ thị, không để bản thân bị bán đi. Nàng còn được Triệu Giới [Tĩnh vương gia] che chở, quan tâm từ nhỏ. Cuối cùng nàng còn làm Tĩnh vương phi.

Mình thấy nhiều bạn tội nghiệp cho Tống Huy và Lý Tụng. Riêng mình thì không cảm thấy như vậy. Tống Huy đối xử tốt với Nguỵ La, nhưng hắn lúc nào cũng ôn nhu thân thiết với nữ nhân. Điều này làm cho nữ nhân dễ hiểu lầm rằng hắn thích họ. Ví dụ như Nguỵ Tranh thấy Tống Huy mỗi lần gặp mặt đều cười thân thiết, ả ta tưởng hắn cũng thích ả ta. Không tính đến việc kiếp trước hắn cưới Nguỵ Tranh, cách hành xử này của hắn khiến mình không thích. Mặc dù mình cũng cảm thấy có chút tội nghiệp, nhưng cảm giác đó không nhiều. Tống Huy đối với mình chỉ như một nam phụ thoáng qua thôi. Về phần Lý Tụng, vì hắn nhận tội thay Lý Tương để ả ta tiếp tục tác oai tác oái, nên mình cũng chẳng có hảo cảm với hắn.

Truyện này có tình tiết gia đấu không đậm lắm. Có bạn còn chê Nguỵ La do đời trước chết trẻ nên khá non nớt. Mình thấy Nguỵ La tuy không cường và đầy mưu kế như Lý Vị Ương, đa số đều là những định kiến chủ quan từ kiếp trước [ví dụ như chuyện của Tống Huy, Lý Tụng], nhưng nàng cũng có kinh nghiệm nhìn người qua ánh mắt, hành động. Nguỵ La không phải là nữ cường trong mắt mình nhưng nàng cũng không phải là bánh bèo. Điểm mình thích ở Nguỵ La là việc nàng có tính chiếm hữu rất cao, mình rất thích kiểu bệnh “kiều” này. Về phần Triệu Giới, mình không có điểm nào chê về hắn cả: thông minh, mưu lược, tuấn tú, giỏi võ, có quyền thế, chung thuỷ, bao che khuyết điểm, giữ thân trong sạch, không thương hoa tiếc ngọc cũng không dây dưa với nữ nhân nào, lạnh lùng với người khác nhưng ôn nhu với Nguỵ La, còn là một bình dấm chua cực lớn :v Triệu Giới đúng là một soái ca đích thực!

Nhược điểm:

– Mình có chút thắc mắc ở chương 42 [Lặng lẽ lớn lên]. Nguỵ La nhớ rằng lúc nàng ba tuổi, Nguỵ Côn đã mang nàng đi xa, không đi qua Long Thủ Thôn. Trong khi Triệu Giới điều tra thì xác thực Nguỵ Thôn có đi qua Long Thủ Thôn. Mình không biết là do Nguỵ La còn quá nhỏ nên nhớ sai hay là Triệu Giới điều tra sai?

– Mình không thích việc Lương Ngọc Dung quá mức hiền lành, dễ tính. Nếu là mình, bị bằng hữu lợi dụng như vậy ắt hẳn sẽ rất tức, dù vì lý do gì đi chăng nữa. Lý do của Nguỵ La có thể khiến Ngọc Dung cảm thông, không đoạn tuyệt quan hệ nhưng mình thiết nghĩ Ngọc Dung nên có chút tức giận chứ không nên dửng dưng bỏ qua như vậy… Lần này lừa gạt, lợi dụng Ngọc Dung vì ý định của bản thân, ý định đó không xấu nhưng lần sau thì sao? Ngọc Dung chẳng có tâm tư đề phòng gì cả! Dù mình biết thừa nữ chính làm sao ác được, nhưng vẫn thấy kỳ.

– Mình cũng có thắc mắc ở chương 78 [Mèo nhỏ ăn vụng]. Có một đoạn tác giả viết rằng Lưu Ly rơi xuống nước ngoài mặt là do Thất hoàng tử, nhưng thật ra là Lý Tương và Triệu Lâm Lang. Theo mình nhớ, lúc trước tác giả viết là Lục hoàng tử, không biết mình có nhớ sai không…

– Mình thắc mắc một điểm nữa ở chương 81 [Phủ Tĩnh vương], mình trích nguyên văn từ truyenfull:

Tống Huy nhìn Nguỵ La, trong mắt không có ôn nhu sủng ái như nhìn Nguỵ Tranh và Tống Như Vi.

=> Câu này mình thấy sai sai làm sai đó. Tống Huy thích, để ý đến Nguỵ La, lúc nào cũng dõi mắt nhìn, cưng chiều A La. Tại sao lại không có ôn nhu sủng ái?? Đọc xong câu này mọi người có nhầm tưởng rằng Tống Huy ghét Nguỵ Lạ không? Mình thấy câu này kỳ quá @@

– Kiếp trước A La thê thảm nhưng kiếp này lại quá thuận lợi. Phụ thân thương yêu, Triệu Giới bảo vệ, đệ đệ Nguỵ Thường Hoằng bao che khuyết điểm, Trần hoàng hậu ưa thích… Điều này làm truyện trở nên quá sủng ngọt, quá nhẹ nhàng, có thể gây nhàm chán với một số bạn [ví dụ như mình].

Truyện nhẹ nhàng, cực sủng, ngọt ngào. Bạn nào thích truyện sủng thì hãy nhảy hố. Bạn nào đang tìm truyện cung đấu, gia đấu thì đừng vào vì tình tiết gia đấu nhạt, quá bình thường vì Đỗ thị, Liễu thị dễ đổ quá, Nguỵ La được phụ thân và Triệu Giới bảo hộ… Tóm lại, truyện để đọc giải trí khá ổn.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, nữ tôn, trùng sinh, điền văn, nam sinh con, nam độc chiếm, sủng

Vi Sinh Lan x Kỳ Yến

Mình thấy truyện này full edit hôm 12/11 [cũng mới đây thôi], nên liền ham hố nhảy vào xem thử.

Kiếp trước, nữ chính Vi Sinh Lan an phận là một vương gia nhàn tản. Nàng từng ngây thơ nghĩ, dù ai làm tân đế cũng sẽ không đối phó với một vị vương gia không có thực quyền như nàng. Thế nhưng sự thật không phải vậy, cuối cùng nàng bị nhị hoàng tỷ Vi Sinh Kỷ giết chết.

Kiếp trước, trong một buổi tiệc, Sinh Lan bị thất hoàng muội hạ dược. Lúc tỉnh lại, nàng thấy nam chính Kỷ Yến đã không còn thủ cung sa nằm bên cạnh. Mọi việc xảy ra quá trùng hợp, nên nàng luôn nghi ngờ Kỷ Yến là người nằm vùng. Kỷ Yến tính kế giả chết qua mắt Cảnh đế để rời vì sợ lòng ghen tị của hắn trỗi dậy khiến hắn tổn thương nàng. Không ngờ nàng lại xảy ra chuyện, ngay cả Cảnh đế cũng băng hà, thứ còn lại chỉ là cỗ quan tài lạnh băng… tất cả đều do một tay Vi Sinh Kỷ gây ra. Hắn dùng cách trả thù tàn bạo với Vi Sinh Kỷ nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hối hận… Nếu hắn không rời đi, có lẽ nàng đã không sao…

Tình cờ được trùng sinh lại ba năm trước, nàng không chỉ quyết tâm tranh giành quyền lực, không để Sinh Kỷ lên ngôi, mà còn trả thù những người đã nợ nàng, đền đáp người nàng mắc nợ.

Mẫu hoàng của nàng [Cảnh đế] chọn và đào tạo Kỷ Yến làm người để phụ tá nàng từ năm hắn 10 tuổi. Hắn trầm luân, si mê nàng từ lúc nào không hay. Từ “trung khuyển” trong tên truyện là chỉ hắn :v Bạn có thể tưởng tượng hắn coi nàng là trời như thế nào rồi chứ gì :3 Hắn là người thâm trầm, có tâm cơ, lại là bình dấm chua, có tính chiếm hữu cực lớn. Sư tôn Dung Cảnh với dung mạo trẻ trung, người hầu Vân Sanh… khi đến gần Sinh Lan đều bị đóng băng bởi không khí lạnh, có khi còn đầy sát khí :v Khuyết điểm duy nhất là hắn bị tàn tật ở chân, phải ngồi xe lăn.

Vì truyện thuộc thể loại nữ tôn nên có rất nhiều nam phụ si mê vọng tưởng đến nữ chính ví dụ như nam phụ Diệp Khởi Duẫn, nam phụ Thương Chỉ… Thế nhưng, Sinh Lan chỉ thú một mình Kỷ Yến mà thôi, theo editor, có vẻ lúc lên ngôi hậu cung của nàng cũng chỉ có mình hắn.

Mình đọc được 40 chương [2/3 truyện] liền cảm thấy mạch truyện quá nhẹ nhàng. Sau đó mình lục lại văn án mới biết mình đã bỏ sót “tag” điền văn trong văn án. Bạn nào thường xuyên xem review của mình thì sẽ biết mình không hợp với thể loại điền văn. Hèn chi lúc mình đọc luôn cảm thấy có gì đó sai sai :v Vậy nên dù sắp hết truyện rồi nhưng mình vẫn phải dừng ở đây.

Cảm nhận sau 2/3 truyện:

– Truyện thuộc thể loại nữ tôn nên nữ đóng vai trò trụ cột của nam. Vì vậy nữ chính trong thể loại này thường khá cường, Sinh Lan cũng vậy. Sinh Lan giỏi võ, vì sống lại 3 năm nên biết tìm và cướp cánh tay đắc lực trong tương lai của Sinh Kỷ, biết tính toán kế hoạch để đạt được mục đích. Mặc khác, nàng không hi sinh Kỷ Yến để đạt mục đích, có thể kể đến việc không cưới Thương Chỉ để có thế lực hỗ trợ.

– Đa phần truyện thuộc thể loại nữ tôn đều có nam chính khá uỷ mị. Riêng truyện này thì khác, Kỷ Yến chỉ uỷ mị, yếu đuối, ngây thơ với Sinh Lan mà thôi. Đối với tiểu tam hoặc “tiểu tam tiềm năng”, hắn luôn tỏ ra sát ý hoặc luôn dè chừng. Đối với những kẻ dám động đến nàng, hắn ra tay ngoan độc, quyết không tha. Mình rất khâm phục sự kiên nhẫn chờ đợi suốt 9 năm của hắn. Cũng may, sau khi sống lại, Sinh Lan đối với hắn phi thường dung túng: chấp nhận con người bị che giấu của hắn, chấp nhận hắn ghen tị, đố kỵ…

Nhược điểm:

– Dù Sinh Lan biết được một số việc do được trùng sinh, mình vẫn thấy Sinh Kỷ thua quá nhanh. Người này luôn được mô tả là lắm mưu nhiều kế, cực kỳ gian xảo… Ngoài ra sau khi Sinh Lan trùng sinh đã thay đổi rất nhiều việc, vì nàng không những vào triều mà còn xây dựng thế lực. Chính vì thế, “bàn tay vàng” của Sinh Lan không nên quá lớn như vậy.

– Một điểm nhỏ chẳng mấy quan trọng, nhưng mình vẫn thắc mắc. Đó là việc Kỷ Yến tàn phế là do bẩm sinh hay do đã phát sinh chuyện gì lúc nhỏ…

– Từ đầu, mình luôn cảm thấy editor dịch có chút không mượt như những truyện khác. Mình nghĩ không phải do truyện thuộc thể loại điền văn đâu, mà có vẻ là do editor. Không giống như convert nhưng lại không hề mượt, dễ hiểu như những truyện khác. Mình đọc cmt không thấy bạn nào nhắc đến điều này, chỉ có một bạn nói rằng khúc đầu khá khó hiểu. Mình nghĩ chắc tuỳ mỗi người.

Tóm lại, truyện sủng ngọt, nhẹ nhàng, rất thích hợp đọc giải trí. Bạn nào yêu thích thể loại điền văn thì có thể nhảy hố thử.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên nhanh lịch sử, cung đấu, đồng nhân

Lang Hoa [Cửu thiên thần nữ] thả ma đầu, nên nàng bị đánh tan hồn phách, hồn phách của nàng nhập vào người khác. Truyện là quá trình Lang Hoa thu thập hồn phách bằng cách giúp nguyên chủ hoàn thành nguyện vọng.

Truyện thuộc thể loại đồng nhân, xuyên nhanh theo dòng lịch sử, gồm 7 mẩu truyện nhỏ.

Kiếp thứ nhất, Lang Hoa xuyên vào Thận phu nhân của Hán Văn Đế Lưu Hằng. Đời trước, Thận Lang Hoa là ái thiếp của Lưu Hằng. Nguyên chủ bị hoàng hậu Đậu Y Phòng bắt uống rượu độc nên một xác hai mạng. Đậu Y Phòng trong lịch sử được tôn là một hoàng hậu hiền lương, trong bản đồng nhân này, tác giả để Đậu Y Phòng đóng vai ác. Ở đời trước, Lưu Hằng cũng không tốt khi chọn hoàng hậu và thái tử, bỏ mặc hai mẹ con Thận thị. Vậy nên, kiếp này Lang Hoa mang thai tìm cách trốn khỏi cung, bỏ lại hoàng đế hiện đang sắp chết, để lại cục diện rối rắm cho Đậu Y Phòng.

Mình đọc cmt thấy có bạn nói editor đã khoá vĩnh viễn 3 chương cuối của mỗi kiếp. Vốn mình nghĩ chắc sẽ không sao. Ai ngờ, cái kết lại cụt hứng đến như vậy! Lang Hoa đang chạy thì gặp sát thủ, không có ai bảo hộ. Cũng may, có một người đến cứu giúp, còn muốn nàng lấy thân báo đáp. Và sau đó… đến kiếp thứ hai. Mình rất mất hứng khi đã mất công đọc 10 chương mà lại chẳng được gì.

Về độ sạch, kiếp đầu Lang Hoa xuyên vào Thận thị đang mang bệnh tật nên chẳng được thị tẩm gì cả. Thân xác không sạch nhưng nữ chính chưa làm gì cả. Những kiếp khác thì mình không biết, cũng không đoán được vì nữ chính xuyên vào hậu phi, sủng phi không à. Vậy nên việc thị tẩm này cũng khó tránh à nha!

Về tính cách của nữ chính, mình thấy cũng tạm ổn. Nữ chính được buff bàn tay vàng, không quá thông minh nhưng được cái là biết về đời trước :v

Về phần nội dung, tác giả khá sáng tạo, cũng khá dũng cảm khi phá nát hình tượng của mấy nhân vật lịch sử :v Phá như vậy dễ bị ném đá lắm! Có điều, không biết có phải do mình mới đọc được 1 kiếp nên còn chưa rõ cốt truyện không. Nếu không nhờ đọc review trên trang HỘI NHIỀU CHỮ, mình đã chẳng hiểu nổi nội dung. Cách xưng hô khiến mình luôn có cảm giác nữ chính trọng sinh lại chứ không phải xuyên vào nhân vật lịch sử.

Cho truyện này 2.5/5 điểm.

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Thể loại: cổ đại, cung đấu, hài, sủng, sắc

Diệp Trăn Trăn x Kỹ Vô Cửu

Mình rất thích truyện của Tửu Tiểu Thất. Từ ba bộ hợp gu là Ngươi không vào địa ngục thì ai vào, Cái thùng cơm sát vách, Bệ hạ thỉnh tự trọng đến bộ không hợp gu là Sư gia pk huyện lệnh, mình đều thích cả, thích văn phong, thích cốt truyện, thích các tình tiết hài, sủng trong truyện. Do vậy, khi nhìn thấy bộ này của Tửu Tiểu Thất vừa edit full, mình liền nhảy hố ngay lập tức mà không suy nghĩ gì cả :3

Diệp Trăn Trăn là tiểu thư danh môn, gia gia của nàng là thái phó của tân đế, phụ thân của nàng làm việc ở Lại bộ. Nàng không muốn gả cho hoàng thượng, nhưng gia gia bắt buộc, nàng đành phải thuận theo. Tân đế Kỹ Vô Cửu mới đăng cơ nên luôn đấu ngầm với Diệp gia, sau này đủ lông đủ cánh có thể sẽ khai đao với Diệp gia cũng chẳng biết chừng…

Đêm động phòng, hắn đường đường là một hoàng đế lại bị nàng lỡ chân đạp phăng xuống giường. Sau đó Lệ phi mời hắn đến Lộ Hoa cung nên hắn rời đi… Trăn Trăn hiểu được hắn sủng ái Lệ phi Tô Nhu Chỉ vì phụ thân của nàng ta đang đối phó với địch trên chiến trường. Nàng còn phát ngôn một câu:

Hoàng thượng bán thân cứu quốc như vậy, thật làm Bổn cung hết sức kính phục.

Làm oan gia một thời gian thì đến khoảng chương 20, Vô Cửu bắt đầu thường đến Khôn Ninh cung của nàng. Đến chương 29, sau khi thị tẩm bất thành bị nàng nôn vào người, hắn tìm đến thanh lâu để hỏi người có kinh nghiệm cách khiến Trăn Trăn nhớ nhung hắn.

“Quân sư” Hồng Vân ở thanh lâu mà hắn tìm được khuyên hắn phải dỗ, phải đối tốt, phải cười. Vậy nên khi về đến hoàng cung, Vô Cửu liền tập cười, ai ngờ lại làm thái giám bị doạ sợ đến mức phải quỳ xuống xin tha mạng :v Chắc hắn có nụ cười khủng bố lắm :v

Dù có cái bóng của những truyện kia, vẫn là tình tiết oan gia cực kỳ ghét nhau, luôn tính kế “troll” nhau, nhưng mình không cảm thấy hài nhiều, tình tiết cũng không quá mới lạ. Mình không biết từ lúc nào mà mình không còn hào hứng với truyện này nữa. Từ lúc thấy nam chính là một ngựa đực sao? Chắc là không đâu, mình vẫn hay xem cung đấu có nam chính không sạch mà… Từ lúc thấy Trăn Trăn không xuất sắc sao? Cũng có thể lắm chứ! Tuy Trăn Trăn không ngốc, không phá hoại, nàng có thể cải tiến súng, chế tạo vũ khí được mà! Nhưng nàng được xây dựng là một người không quá thông minh. Có thể vì lý do đó, mình bị tuột mood chăng? Cũng có thể do tình tiết không mới, không quá hài như mình mong chờ, nên mình có chút thất vọng…

Đến khi đọc đến chương 35, qua lời nhắn nhủ của tác giả, mình hiểu rằng tác giả không muốn viết về nữ chủ xuyên không có bàn tay vàng. Trăn Trăn chỉ là một nữ nhân được cưng chiều và có chút thông minh thôi. Theo quan điểm của tác giả, nhân tài có khuyết điểm mới là con người hoàn chỉnh. Vì vậy, mình quyết định cho truyện này một cơ hội…

Thế nhưng đến chương 57, mình không cực kỳ mất hứng và không muốn đọc nữa. Chuyện là vầy… Trăn Trăn và Vô Cửu đều thích trốn đi đánh trận nên Lôi Đình trói hai người đó lại, tất nhiên là có binh linh canh gác rồi. Trăn Trăn thoát khỏi dây trói được và tự ý chạy đến chiến trường. Ỷ vào việc có súng và từng học võ công, nàng dám chạy đến chiến trường một mình. Thế nhưng, chiến trường đâu phải chỗ cho một nữ nhân chủ quan như vậy, cuối cùng nàng bị kẻ địch bắt. Mình đọc đến đây liền drop. Mình chấp nhận nữ chính không quá xuất sắc, nhưng không chấp nhận một người chưa đủ tài nhưng thích thể hiện; mình cũng không thích một người quá dễ dàng tin tưởng người khác…

Ngoài ra, editor dịch không mượt, tuy không phải toàn bộ đều giống convert nhưng có nhiều câu để nguyên si nên rất khó hiểu. Điều này có thể ảnh hưởng đến cảm hứng của người đọc.

Truyện có chút hài, nhưng không nhiều như những tác phẩm trước đây của Tửu Tiểu Thất. Tính đến chương mình đang đọc dở [hơn 1/2 truyện], mình chưa thấy cảnh H nào xứng đáng đủ “nóng” để gắn tag “sắc” cho truyện này cả. Mình vẫn để tag “sắc” giống editor vì sợ rằng nửa cuối có sắc. Chất cung đấu tạm ổn, có mưu kế nhiều. Có điều, Hiền phi – người giỏi tính kế – đã bị Vô Cửu tiễn vào cửa phật rồi. Mình không biết nửa sau có xuất hiện nhân vật nào lợi hại hơn không…

Tóm lại, bạn nào không ngại những điều trên thì hãy nhảy hố. Nam chính trước không sạch, sau sủng thì thủ thân như ngọc, lại bị ngược dữ lắm vì nữ chính là đầu gỗ… Mình cộng 0.5 điểm vì tính kiên trì của nam chính.

Cho truyện này 3.5/5 điểm thôi.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, đồng nhân của Nữ hoàng Ai Cập

Thiên Thiên [Asisu] x Menfusu

Mình thấy truyện này nằm trong list vừa full nên vào xem văn án. Mình đọc cmt thấy có bạn chê văn phong không tốt lắm, nên tính bỏ qua. Sau đó mình thấy cmt nói về việc Carol bị hắc hoá. Trước giờ mình đều rất ghét Carol và luôn tìm kiếm một bộ bôi đen triệt để Carol [lý do mình ghét Carol đã được nêu ở những bộ đồng nhân khác của Nữ hoàng Ai Cập]. Vì vậy, khi đọc dòng cmt đó, mình quyết định cho bộ này một cơ hội :3

Nữ chính Thiên Thiên bị bức phù điêu chứa lời nguyền làm cho nàng xuyên đến Ai Cập cổ đại vào thân xác của Asisu [lúc này mới 7 tuổi]. Lời nguyền của nữ hoàng là Thiên Thiên phải tìm cách khiến Menfusu yêu nàng.

Thiên Thiên muốn hạ bệ Carol nên nàng tìm những nô lệ tóc vàng, mắt xanh; cố gắng cải tạo Menfusu thành hiền quân. Nàng cũng cướp công của Carol khi dùng phương pháp lọc nước dơ thành nước sạch, tìm kiếm cách nấu sắt…

Cuối cùng Asisu thoát ly khỏi thân xác, Thiên Thiên sống hạnh phúc bên Menfusu.

Nhược điểm:

– Tác giả hay phạm lỗi quên viết hoa tên riêng, ví dụ tên nữ chính là “Thiên Thiên” thì tác giả hay viết là “Thiên thiên” hoặc “thiên thiên”; từ “ai cập” cũng chưa viết hoa. Câu văn của tác giả cũng mắc lỗi rời rạc, thiếu dấu cách sau dấu phẩy, sai cách xưng hô. Sau đây là một vài ví dụ [mình sao y bản chính, nguồn: sstruyen]:

Nàng thiên thiên – 19 tuổi. Sinh viên khảo cổ. Mà Mary là người chu du. Thích những thứ kỳ lạ.

=> câu văn rời rạc, chưa viết hoa tên riêng.

thiên thiên tới,khi nàng thấy Mảy, cô mang một bộ váy đỏ bó sát, mang theo vẻ quyến rũ.

=> chưa viết hoa tên riêng, thiếu khoảng cách sau dấu phẩy, đang ở hiện đại mà lại xưng hô “nàng”.

Khuôn mặt nàng nghiêm túc. làm Mary nhớ tới 1 bộ phim.

=> có vẻ dấu phẩy đã bị viết nhầm thành dấu chấm và sai cách xưng hô.

Vỡ oà nhào vào lòng nàng, nức nở:

– tỷ, tỷ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại….

=> câu đầu không thấy chủ ngữ, câu hai chưa viết hoa đầu câu. Ngoài ra, xưng hô ở Ai Cập không gọi là tỷ đệ, mà xưng chị em thì phải… Mình đọc nhiều đồng nhân đều thấy thế, bản dịch Nữ hoàng Ai Cập của Nhà Xuất Bản cũng xưng chị em.

Sau khi đọc xong chương 1 chứa toàn lỗi trong văn phong do sự cẩu thả của tác giả, mình liền mình drop. Thế nhưng, mình vẫn tò mò không biết nội dung của truyện này có bù lại văn phong được không.

– Truyện ngắn, mạch truyện siêu nhanh, chính vì thế nên truyện chẳng gây cấn chút nào. Mình thấy tác giả này có chút ý tưởng nhưng không có tâm hoặc không đủ sức triển khai ý tưởng. Để truyện này tốt hơn, tác giả nên hắc hoá Carol từ từ thay vì để Carol xấu xa ngay từ đầu như vậy. Nhân tiện, Izumin không yêu Carol ngay từ cái nhìn đầu tiên mà yêu từ từ. Tác giả xây dựng vị hoàng tử giỏi giang, si tình trong nguyên tác thành một người bồng bột, bị tình yêu làm mờ mắt. Cũng may khúc cuối có Ruka nói giúp, nếu không Izumin chắc cũng chẳng tin Thiên Thiên đâu. Ngoài ra, thời xưa dân chúng rất tin vào thần linh, nhưng Carol dễ dàng khiến mọi người tin nàng ta là con gái của nữ thần [trước khi nàng ta cứu Thiên Thiên luôn]. Điều này khiến mình thấy hơi phi lý, hơi lố… Dân chúng và triều thần đâu đến nỗi ngốc đồng loạt như vậy. Trong nguyên tác Carol được tôn vinh như vậy vì nàng ta có nhiều công lao. Chi tiết sáng tạo mà mình thích nhất có lẽ là chi tiết đem những nô lệ tóc vàng mắt xanh về để Menfusu quen mắt. Mình thấy tác giả có thể khai thác thêm tình tiết về Eric – nhân vật được Thiên Thiên sai đi lấy công thức sắt. Tác giả cũng có thể khai thác về nam nô lệ được Eric đem về…

– Tác giả không đề cập bất cứ thứ gì về thân thế của Thiên Thiên, chỉ viết rằng Thiên Thiên rất thích khảo cổ. Khi xuyên đến Ai Cập, ngoài chút lo sợ không làm Menfusu yêu được, Thiên Thiên chẳng nhớ nhà chút nào. Là nàng “máu lạnh” quá hay nàng là cô nhi?? Thân phận của Thiên Thiên phải có gì đặc biệt, nếu không, nàng làm sao cải trang thành nữ hoàng Asisu được? Dù mới 7 tuổi nhưng chắc Asisu cũng đã có phong phạm, thần thái rồi chứ nhỉ?

– Việc Thiên Thiên liên tục bại trận dưới tay của Carol làm mình tuột hứng. Thiên Thiên đôi lúc nhìn thấy hành động khả nghi của Carol, nhưng lại chẳng đề phòng gì cả!

– Tác giả đã lý giải lý do cho Carol thoát khỏi ngục, đó là một hành vi mang tính nhân đạo. Có điều, mình không tán thành lắm vì không đồng cảm được với Carol [cả bản gốc lẫn bản này]. Mình thích kết thúc cho Izumin vì mình rất thương Izumin ở bản gốc, tuy vậy, mình thấy ghét Izumin bản này…

Tóm lại, tác giả đã cố gắng, mình cũng muốn động viên tác giả lắm. Có điều, thật xin lỗi, mình không tìm được chỗ nào để khen cả mặc dù mình thích việc Carol bị hắc hoá.

Cho truyện này 0.5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, huyền huyễn

Mộ Tiêu Thư x Đàm Hạo Uyên

Mình thấy truyện này vừa full edit không lâu. Với tinh thần ham tìm tòi truyện mới, mình liền không do dự nhảy hố :p

Nữ chính Mộ Tiêu Thư cài đặt một app vào điện thoại, ai ngờ bị app làm cho xuyên không. Nàng xuyên vào thân thể của một tú nương si ngốc, bị hạ độc huỷ dung mạo, bị cướp hết gia sản. Nàng phát hiện nguyên nhân nguyên chủ bị chết là vì bị Mộ tam tiểu Mộ Tiêu Y thư đem ra thử độc.

Tiêu Thư phát hiện ra cái app mở cửa hàng cũng theo nàng xuyên không. Nàng có thể ra vào “cửa hàng” – nơi chế tác và trưng bày dược thuỷ, vũ khí. Cái app này có phần tương tự với không gian tuỳ thân, chỉ có điều nó gọi là app thôi :v

Nam chính Đàm Hạo Uyên [Lân vương] bị Du vương Đàm Gia Dật truy sát, nàng ra tay cứu và yêu cầu hắn ký khế ước. Hắn cảm thấy nàng thú vị và bắt đầu để ý tới nàng.

Mình chỉ cày đến chương 40 [khoảng 1/4 truyện] liền drop nên không tóm tắt nội dung được nữa. Mình drop là vì những lý do sau:

– Tác giả không nêu rõ Tiêu Thư đã động tay gì vào bình độc làm Tiêu Y uống xong liền hôn mê bất tỉnh? Trước đó Tiêu Y uống một nửa độc dược sau đó đưa cho Tiêu Thư uống. Mình biết Tiêu Thư đem độc dược của Tiêu Y bỏ vào cửa hàng. Vậy lần đầu cầm bình độc, Tiêu Thư đã lén đổi nó với độc dược phát tác nhanh trong cửa hàng chăng? Mình thấy cách tác giả viết khiến người đọc như mình phải mất công đi tìm hiểu “chân tướng” chứ không rành mạch, rõ ràng như những truyện khác.

– Editor dịch chưa mượt lắm, ví dụ như câu “Tiêu Thư không muốn trang”, câu “Thực sự là na hồ bất khai đề na hồ”… Còn có từ “soả” chưa dịch được mà để nguyên văn…

– Tiêu Thư được buff hơi ảo. Mình xin trích dẫn một đoạn của chương 20 có tính chất ảo và văn phong trùng lặp, lủng củng [nguồn: sstruyen, mình không sửa đổi gì]:

Lý thị mới vừa rồi cầu xin tha thứ, là kế hoãn binh, bởi vì nàng bởi vì nàng Trang bà tử, biết nàng giơ ghế lên muốn đập nát đầu Mộ Tiêu Thư! Mộ Tiêu Thư cười, là cười ngây thơ của Lý thị. Nàng không cần xoay người, cũng biết phía sau chuyện gì xảy ra.

=>Thứ nhất, câu văn rất lủng củng, khó hiểu, không mượt. Mình đã chê về cách dùng từ ở phía trên, có điều, cho dù dùng đúng từ, vẫn có nhiều câu trông khá khó hiểu. Thứ hai, mình thắc mắc rằng nữ chính có mắt sau lưng à :v Thà tác giả viết rằng Tiêu Thư có thân thủ bất phàm nên tránh né kịp thì còn miễn cưỡng chấp nhận :3

– Thân xác mà Tiêu Thư xuyên vào là một nữ nhân bị ngược đãi, hành hạ. Khi một người bị ngược đãi, hành hạ đến nỗi thức ăn như cám heo, bị đánh suốt ngày… thì mình nghĩ dáng người thế nào cũng sẽ gầy tong, xác xơ. Với độ hung ác của mẹ con Lý thị, dù họ còn vì lợi dụng nguyên chủ thêu nên không quá tay đi chăng nữa, mình nghĩ nguyên chủ chắc cũng chẳng còn bao nhiêu hơi sức cả. Vậy mà khi Tiêu Thư xuyên đến liền LẬP TỨC thân thủ nhanh nhẹn, né tránh liên tiếp. Mình thấy đây quả là một điểm khó tin! Mình nhìn qua tên của các chương thì thấy có vẻ như không có chương nói về quá khứ ở hiện đại của Tiêu Thư. Mình luôn thắc mắc Tiêu Thư có thân phận thế nào mà có thân thủ nhanh, thậm chí biết cách huấn luyện thuộc hạ.

– Tiêu Thư được buff với cái app “thứ gì cũng có” và thân thủ tránh né, phản công được luôn… Thế nhưng, về thông minh, nàng lại không được buff. Nàng ngốc, ngốc lắm… bị Triệu Phủ Thất “chơi” một vố. Thôi được, Phủ Thất là thuộc hạ của Hạo Uyên nên giỏi giang cũng đúng! Tương Duệ giả nhân giả nghĩa lừa nàng, Hạo Uyên không nhắc nhở thì chắc nàng đã nhảy vào bẫy rồi. Thông minh thì không thấy bao nhiêu nhưng suốt ngày không lo không sợ gì, tác giả lại hay dùng từ “cười lạnh” tỏ vẻ nguy hiểm… Lại khiến mình thấy giống “ngu mà tỏ ra nguy hiểm” hơn :v

– Mặt nạ mụn nhọt mà Tiêu Thư đeo ở đâu ra? Mình không tin trong cửa hàng lại có sẵn những thứ kỳ lạ như vậy @@

– Tính đến chương 40, mình thấy nam chính vẫn sạch nhưng vì một chi tiết mình đã có thành kiến với hắn. Hắn có tỳ nữ hầu hạ tắm rửa, hầu hạ thay y phục… Hai tỳ nữ đó “được” thấy hết… Dù chuyện này khá bình thường, nhưng đó là khi auto bỏ qua, chứ việc đề cập đến như vậy khiến mình có chút phản cảm.

Mình cảm thấy quá đủ khi gắng gượng đến chương 40. Mình cũng thương cho công sức của editor nhưng nói thật, editor dịch chán thật, truyện cũng không hay cho lắm… Văn phong chưa mượt, cũng không hay như những truyện khác, nhưng không giống truyện teen. Vậy nên bạn nào có hứng thú và không ngại những điều trên thì cứ nhảy hố nha :3 Về phần mình, mình cũng muốn khen hay giống mấy bạn cmt, nhưng không được… mình khó quá chăng??

Cho truyện này 1/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, cung đấu, gia đấu, sủng, nhẹ nhàng, nữ thông minh

Hoa Tịch Uyển x Yến Tấn Khâu

Mình thấy truyện này vừa full edit cách đây không lâu, văn án lại hợp với sở thích, cmt khen cũng nhiều nên lập tức nhảy hố :3

Nữ chính Hoa Tịch Uyển là nữ nhi của Hoa Hoà Thịnh [Nghĩa An hầu] và Lô thị, được phụ mẫu thương yêu. Nàng không thích tham dự những buổi tiệc nên bị đồn là xấu nữ. Thật ra, nàng là một nữ nhân có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Nàng được hoàng đế tứ hôn cho Hiển quận vương Yến Tấn Khâu.

Tịch Uyển đã sống qua hai kiếp. Kiếp trước nàng là diễn viên, từng tiếp xúc với nhiều người, nên nàng có kinh nghiệm sống, biết nhìn người chứ không phải là một nữ nhân không có đầu óc. Kiếp trước vì lịch trình quá bận rộn nên nàng không có thời gian rảnh rỗi. Kiếp này nàng quyết tâm “lười”, lười quản những chuyện không liên quan, lười quản những chuyện quá rắc rối. Từ đầu nàng đã nhận ra rằng Tấn Khâu không đơn giản, nhận ra rằng hắn cố tình để lộ mong muốn nàng có thể đứng chung chiến tuyến với hắn. Thế nhưng nàng chọn lơ đi, giả vờ như không nghe không biết vì nàng chưa tin, chưa muốn mở lòng với hắn. Sau này khi hai người hiểu nhau hơn, nàng quyết định mở lòng và dần tin tưởng hắn hơn. Nàng thể hiện sự đồng ý mở lòng với hắn bằng nụ cười khi hắn – lúc ấy đã là hoàng đế – đến đón nàng vào cung. Nàng thông minh, lý trí, hiểu đạo lý, không đầy mưu kế nhưng nàng động não một chút liền nhìn nhận được vấn đề. Nàng biết tiến biết lùi, biết lúc nào nên tỏ ra thông minh, biết khi nào cần giả ngốc, giả yếu đuối. Câu nói yêu thích nhất của mình được trích từ chương 91:

Nam nhân thật sự đáng để mình phó thác cả đời, thì không nên để mặc nữ nhân của mình tranh đấu với những nữ nhân khác, mà nên tự bảo vệ nữ nhân của mình thật tốt.

Suy nghĩ của Tịch Uyển rất hợp ý mình. Việc “cho nữ nhân thoả sức thể hiện tài năng” khác với việc “để nữ nhân tự sinh tự diệt”, dù ngoài mặt trông không khác bao nhiêu nhưng sự thật lại khác hoàn toàn. Tấn Khâu là người như vậy: vừa bảo vệ nàng nhưng vẫn để nàng tự do quyết định.

Từ đầu tác giả đã xây dựng hình tượng Tấn Khâu là một người ngoan độc, không hoà nhã như bên ngoài. Cách hắn tra tấn Trương công tử, cách hắn xử lý nằm vùng… Nam chính như Tấn Khâu có thể khiến vài bạn nghĩ rằng hắn hơi giả tạo. Vì sao ư? Dân chúng xem hắn là một vị vương gia nho nhã, hiền lành. Quan lại cảm thấy hắn là một vị vương gia nhàn tản, không có thực quyền. Hoàng đế sau nhiều lần quan sát thì thấy hắn là một người thư sinh văn nhược không có dã tâm. Thật ra, hắn là người có thủ đoạn độc ác, ngoan tuyệt. Dưới thư phòng của hắn là phòng giam chuyên nhốt và tra tấn tù binh. Mình nhận ra những điều này nhưng không ghét Tấn Khâu. Vì chí ít trước mặt Tịch Uyển, hắn là người ôn nhu và thật lòng quan tâm nàng.

Nhưng điểm này lại làm mình khó nghĩ, không biết hắn đánh mất trái tim từ khi nào? Từ giây phút vén khăn nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của nàng? Không, hắn không phải là người mê luyến nữ sắc. Hay qua từng ngày cảm tình dần bồi đắp? Và đến lúc nàng dũng cảm tính kế để bản thân chịu một đao giúp hắn rũ sạch hiềm nghi, hắn mới nhận ra bản thân không thể thiếu nàng?

Điểm mình thích ở Tấn Khâu là việc hắn không phải là nam nhân vì ngôi vị đế vương mà hi sinh nữ nhân. Trích cuối chương 78 sau khi hắn vào cung xin thái hậu đừng hạ chỉ nạp thiếp:

Hắn muốn có đế vị, nhưng hắn không định để nữ nhân duy nhất của mình chịu ấm ức. Có một số thứ, chẳng cần phải hi sinh nữ nhân cũng có thể giành được.

Nãy giờ mình khen cũng nhiều rồi, bây giờ phải chê một chút:

– Editor dịch sai một chỗ ở chương 57, chi tiết Hoa Thanh Khâu gặp Hoa Tịch Uyển ở trước cửa Chu gia, Thanh Khâu gọi Tịch Uyển là biểu muội. Đáng lý phải là đường muội mới đúng!

– Mình nhớ rằng Mẫn Huệ công chúa chạy trốn khỏi vương phủ bị bắt lại, nhưng hình như chưa định mức phạt cho ả ta.

– Tấn Khâu hơi thần thông quảng đại, chuyện gì hắn cũng biết. Có lẽ do thế lực mạnh, có lẽ do địch nhân quá vô dụng chăng? Ngay cả chuyện trong cung vốn là bí mật mà hắn cũng biết, như việc nhi tử mà thái tử phi sinh là của hoàng thượng chẳng hạn… Điều này cũng không hẳn là một yếu điểm, chỉ là điều này sẽ làm mọi thứ hơi dễ dàng thôi.

– Tấn Khâu làm gì cũng gọn gàng, không ai có bằng chứng buộc tội, ít ai nghi ngờ. Dù cho hắn đã xử lý bao nhiêu người: phò mã của trưởng công chúa, tỷ phu, Trương công tử… hắn vẫn ung dung còn kẻ thù thì bị gánh tội. Hoàng đế cũng không tìm được manh mối gì liên quan đến hắn, Thịnh quận vương cũng mù tịt. Hoàng đế là người đa nghi, đúng kiểu hôn quân nên không biết cũng đúng. Về phần Thịnh quận vương, hắn không biết chắc vì quá khinh địch chăng? Tóm lại, điều này cũng không hẳn là điểm yếu, chỉ là bạn nào khó tính có thể sẽ không thích thôi.

Nhìn chung, mình thấy truyện khá tốt: sủng ngọt, có cung đấu gia đấu nhẹ nhàng, không hack não, nam chính chung tình, nữ chính thông minh, kẻ ác đều bị trừng trị… Mình đọc cmt thấy vài bạn nói rằng truyện có tiết tấu chậm, cần kiên nhẫn khi đọc. Đối với mình, truyện không chậm gì cả, vì mình từng đọc bộ có tình tiết lan man, siêu siêu chậm là “Nữ nhân sau lưng đế quốc: Thiên tài tiểu vương phi“. Mình chỉ khuyên các bạn cố gắng đừng bỏ qua truyện này thôi :3

Cho truyện này 5/5 điểm vì những lỗi nhỏ không mấy ảnh hưởng.

Thể loại: cổ đại, oan gia, hài, nhẹ nhàng, nữ cường

Ngư Đoan Tĩnh x Tuyên Ngưng

Nữ chính Ngư Đoan Tĩnh bị tẩu hoả nhập ma khi luyện công, nàng được khuyên rằng có một phu nhân bồi bổ dương khí sẽ giúp nàng chữa khỏi. Nàng thay muội muội Đoan Nhã gả cho Tuyên Ngưng. Không may, Tuyên gia bị hoàng đế phạt lưu đày. Thế là Đoan Tĩnh đi theo “nhà chồng” lưu đày ở nơi xa xôi.

Lần đầu chung giường, hai người có hiểu lầm, Đoan Tĩnh chỉ muốn động phòng để chữa tẩu hoả, nhưng Tuyên Ngưng lại hiểu lầm nàng đang xúi hắn chạy trốn, từ đó nghi ngờ nàng là gian tế của kẻ địch. Cho dù nàng tốn công đi tìm thuốc hạ sốt cho Tuyên Chuẩn, hắn vẫn nghi ngờ nàng. Trải qua nhiều lần đồng cam cộng khổ, hắn mới thấu hiểu và dần có cảm tình với nàng.

Truyện HE. Tuyên gia có công cứu quốc nên được trở lại địa vị cao quý. Tuyên Tú được làm hoàng hậu.

Truyện khá hài hước, mình cười khá nhiều vì những lần hiểu sai ý của nam nữ chính. Các nhân vật có sắc thái riêng khiến mình khá yêu thích, ở đây mình chỉ nêu đại khái thôi, chứ đa số nhân vật mình đều thích cả :3

Mình thích Đoan Tĩnh – nữ cường nhưng không buff quá mức. Nàng giỏi võ, đứng thứ ba trong bảng cao thủ; nàng trượng nghĩa ra tay cứu người nhà; nàng độc miệng không ai cãi nổi; nhưng đôi khi nàng cũng ngu ngơ, trông rất dễ thương. Đoan Tĩnh “thần thánh” như nhiều nữ cường khác, rất thích hợp cho những bạn không thích truyện buff.

Mình cũng thích và thương cho Tuyên Ngưng vì suốt ngày bị nàng chọc tức :v Tuyên Ngưng cũng là nam cường, nhưng cũng không buff quá mức. Hắn giỏi võ nhưng không phải là thiên hạ vô địch. Hắn còn bị thê tử “lỡ tay” ném ra ngoài mà :v Hắn thương và quan tâm đến người thân trong gia đình. Ngoài ra, hắn còn là một hũ giấm chua khi ghen tị với đủ người :3

Hành Sơn chân nhân, sư công của Đoan Tĩnh, là người cũng khá thú vị. Tuy không xuất hiện nhiều nhưng ông được coi là một trong các nhân tố gây cười trong truyện.

Tuyên Thống [phụ thân của Tuyên Ngưng] là kiểu nam nhân cực kỳ cuồng thê tử. Ông còn ghen với nhi tử luôn mà, trông dễ thương thật :3

Hoàng đế cũng là người khá dễ thương. Ban đầu mình cứ tưởng hoàng đế sẽ là boss cuối với tính tình hung ác, tàn nhẫn. Ai ngờ đâu hắn lại là người ngây thơ, có chút trẻ con, ngô nghê, sau lại thành thê nô của Tuyên Tú :v

Nhược điểm:

– Mình thắc mắc rằng Đoan Tĩnh hứa hẹn gì với đám người giang hồ để họ đồng ý khiêng kiệu mà còn tranh giành nhau khiêng? Tác giả chỉ lướt qua khúc này, nhưng mình muốn làm rõ hơn một chút.

– Thao Vương tạo phản thành công nhưng lại quá dễ dàng bị đánh bại, tác giả chỉ tóm tắt rằng Tuyên gia thành công giành lại kinh thành chứ không đi sâu vào chi tiết. Mình hiểu đây là truyện sủng, nhẹ nhàng, không phải truyện chiến tranh, nhưng sự thiếu hụt này khiến mình cảm giác cái kết có chút hụt hẫng.

– Ở lễ hội, Tuyên Tịnh gặp một cô nương, mình cứ tưởng sau này hai người đó sẽ nên duyên, ai dè không thấy nhắc đến nữa. Mình có chút tiếc nuối 😦

– Editor đôi khi phạm lỗi sai [sai chính tả, dịch chưa đúng], tuy không nhiều nhưng nên được rà soát rồi sửa lại sẽ tốt hơn.

Mình thấy trang truyenfull và sstruyen đều gắn tag “huyền huyễn” cho truyện này. Mình thấy không có chất huyền huyễn nên đã xoá tag đó đi.

Truyện hài hước, ngọt ngào, nhẹ nhàng, thích hợp đọc giải trí. Điểm yếu của truyện là quá nhẹ nhàng, không âm mưu trùng trùng. Bạn nào muốn một truyện có nội dung gây cấn e rằng phải thất vọng rồi. Cũng vì điểm đó nên mình không cho truyện này max điểm được :3

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, sủng, nhẹ nhàng, đoản văn 8 chương

Trang Kiếm Trì x Thiên Hạ Vô Địch

Mình thấy truyện này vừa full edit nên đọc văn án thử. Văn án cũng khá hấp dẫn, mình quyết định cày thử vì đang thiếu thốn truyện quá :3

Nữ chính họ Thiên, tên Hạ Vô Địch chứ không phải cao thủ thiên hạ vô địch gì cả. Nàng là đạo tặc, lấy của người giàu chia cho người nghèo.

Trang Kiếm Trì là người chỉ biết đến võ, những thứ khác bao gồm tình yêu nam nữ, hắn đều mù tịt cả. Nhờ những lời khuyên mập mờ, gây hiểu lầm của Yến Quy, Kiếm Trì “truy” Vô Địch khắp nơi để nàng chịu “chiến” với hắn. Cuối cùng, hắn nhận ra điểm tốt của nàng và hai người hạnh phúc bên nhau.

Truyện chỉ là đoản văn 8 chương, trong đó chính văn chỉ có 6 chương thôi, nên mình không spoil nhiều [à thật ra mình spoil hết tình tiết chính rồi :p ]. Truyện sủng ngọt, nhẹ nhàng, có vài tình tiết hài hước, rất thích hợp đọc giải trí. Hình tượng nữ chính không phải gu của mình, nhưng vẫn tạm ổn. Nam chính chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, chỉ biết chuyên tâm luyện võ nên khá ngu ngơ, dễ thương. Vì thế mới có những lúc hắn hiểu lầm ý của “quân sư” Yến Quy… sau này Yến Quy cũng bó tay với hắn luôn :v Tình tiết toả sáng của nam chính chắc là chi tiết anh hùng cứu mỹ nhân khi Vô Địch chọc phải cao thủ rồi :3

Editor gắn tag “nữ cường” cho truyện nhưng mình không thêm vào bài review. Vì mình cảm thấy Vô Địch không phải là nữ cường. Nàng là đạo tặc nên giỏi khinh công, cũng không phá hoại gì cả. Nhưng như vậy chỉ đủ cho thấy nàng không thuộc đội “bánh bèo vô dụng, phá team” thôi.

Mình chỉ thắc mắc việc phiên ngoại chẳng dính dáng gì đến chính văn cả. Hai nhân vật được nêu trong phiên ngoại không có quan hệ gì với nam nữ chính cả và cũng chưa từng xuất hiện trong chính văn luôn.

Cho truyện này 3/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không

Mình được nhiều bạn giới thiệu rằng đây là một truyện cực kỳ hài hước. Mình thấy nhiều cmt chê nên quyết định nhảy hố ngay lập tức để xác định thực hư :3

Nhị Nữu ở hiện đại là một đại tỷ xã hội đen, còn là một lang nữ chính hiệu. Một lần Nhị Nữu “bắt nạt” con trai của Thiên lôi nên bị sét đánh đến mất trí nhớ, trở thành một ngốc tử. Nàng còn bị xuyên đến cổ đại vào thân xác của sát thủ Thần Vũ.

Nhị Nữu gặp phải Cẩu Nhi ca [Lâm Kính Chi] đang tự sát. Cẩu Nhi ca đem nàng về nhà. Nhờ sự ủng hộ của nàng, hắn thi đỗ Trạng nguyên. Thế nhưng, hắn vẫn vương vấn Xuân Hoa nên đã đuổi Nhị Nữu đi.

Nhị Nữu “bị” làm nha hoàn cho thừa tướng Tư Đồ Dực – một ác ma mà ai ai cũng sợ hãi. Thiên hạ đồn hắn là người hành hạ người khác làm niềm vui, lại còn háo sắc.

Nàng lên núi bái sư, may mắn được chọn. May mắn là vì nàng chẳng biết võ, chăng biết chữ… vậy mà vẫn thông qua. Nàng làm “Thánh nữ đời thứ hai” nên lấy lại được ký ức.

Nhị Nữu bị Đại biến thái “trả thù” bằng cách quấn nàng lại. Ai ngờ giữa đường bị tập kích, Nhị Nữu bị kẻ địch bắt nằm trong quan tài… Đại biến thái cho người tìm Nhị Nữu nhưng lại có một nữ thuộc hạ không biết vì ghen tị hay vì lý do gì mà đẩy Nhị Nữu xuống sống. Nàng trở lại khúc sông nơi gặp Cẩu Nhi ca.

Mình chỉ đọc đến chương 35 [1/2 truyện] nên chỉ tóm tắt được đến đây thôi :3

Ưu điểm:

Mình nhảy hố vì mình đang tìm một truyện ngôn tình hài hước. Truyện cũng có vài phần hài, nhưng không “cười sặc nước” như nhiều bạn khác. Số lượng tình tiết gây cười cho mình khá ít, đa số mình đều cảm thấy chẳng có gì buồn cười cả. Không biết có phải do mình “nghiêm túc” quá không @@ Đây là một trích đoạn mình nghĩ là hài nhất:

Trích chương 1:

Mỗi lần ta thấy quả dưa chuột, trong lòng đều cảm thán một tiếng: Ôi, nếu có thể phối hợp với cây hoa cúc thì thật là tốt quá!

Nhược điểm:

– Nữ chính quá bánh bèo vô dụng, lại còn là đại sắc nữ. Mình không hiểu một đại tỷ xã hội đen ở hiện đại vốn nên có chút cường, khi về đến cổ đại sao lại không khác gì người điên như thế nhỉ? Nữ chính may mắn, toàn “chó ngáp phải ruồi”, dễ dãi… Đi đâu cũng có suy nghĩ “ăn đậu hũ” của mỹ nam cả: ban đầu dính líu với Cẩu Nhi ca, sau ăn đậu hũ của Lục sư huynh, rồi thường xuyên ăn đậu hũ của Tiểu Lôi, lại cởi hết đồ của Đại biến thái… Thà cho mình tâm lý đọc truyện np thì mình sẽ không cảm thấy như vậy. Nhưng rõ ràng mình đang đọc truyện 1×1!

– Truyện đúng xàm thật. Từ đầu đến khúc làm tỳ nữ cho Đại biến thái cũng tạm ổn, từ khúc lên Linh Sơn trở đi liền thấy xàm… Nữ chính “chó ngáp phải ruồi” thắng cuộc thi và được trở thành đệ tử của tôn giả. Nàng đánh bậy đánh bạ hạ dược được với Đại biến thái… tất cả chỉ vì hắn chủ quan thôi. Cách nữ chính bắt thóp của Kiền trưởng lão cũng làm mình không mấy tin tưởng. Dù gì ông ta cũng có võ công cao hơn Nhị Nữu, nàng cũng chưa từng cố gắng tập võ… Làm sao nàng có thể che giấu khí tức với Kiền trưởng lão được? Tóm lại, nếu bạn nào thấy truyện rất hài hước thì có thể nhảy hố. Bạn nào thấy truyện không hài lắm như mình thì hãy bỏ qua truyện này. Vì truyện không logic, quá khiên cưỡng, đọc giải trí thì được chứ hay thì không hay.

Mình không hiểu vì sao truyện rõ ràng là xuyên không từ hiện đại về cổ đại mà editor không gán tag xuyên không nhỉ? Tag trọng sinh cũng không có luôn…

Cho truyện này 1.5/5 điểm.

Tác giả: Võ Anh Thơ

Thể loại: cổ đại, gia đấu, thanh mai trúc mã

Tằm x Tưởng

Vì mình vừa được thưởng thức một bộ khá hay của một tác giả Việt, nên mình chợt có cảm hứng thử thêm :3 Tình cờ mình thấy bộ này mới full cách đây không lâu, mình đọc văn án thấy cũng hay hay nên quyết định nhảy hố thử :3

Tằm được Triệu Am [Triệu xã trưởng] đem về cưu mang vì cô là con gái của ân nhân. Cậu hai [Liêm] hoà nhã, đối xử tốt với nàng; trong khi cậu ba [Tưởng] lại khinh thường, ghét bỏ ra mặt.

Quyển 1 kết thúc bằng một lời thề không bao giờ xem Tằm là em gái của Tưởng.

Quyển 2 là ba năm kể từ lúc Tằm đến Triệu phủ. Tằm lúc này đã 13 tuổi, Liêm 16 còn Tưởng thì 15. Quyển 2 kết thúc bằng nhiều sự việc. Đỗ Quyên [con gái của tri huyện Đỗ Phần] thích Tưởng và vì hành động của Tưởng, cô ta ảo tưởng, hi vọng, quyết định lớn lên sẽ quay lại gặp Tưởng. Tình cảm của Tằm dành cho Liêm ngày càng lớn, Tằm cũng nhận ra rằng Liêm không có tình cảm với cô. Tưởng mãi mãi không thể coi Tằm là em gái vì Tưởng đã thích cô rồi.

Quyển 3 kể về câu chuyện của ba năm sau. Lúc này Liêm đã rơi vào lưới tình với Ái – một đào hát. Cặp đôi “không trúc mã” Tằm – Tưởng đã có cảm tình với nhau, nhưng vì hiểu lầm nên Tưởng bỏ lên kinh thành để tránh mặt Tằm.

Quyển 4 là hai năm sau khi Tưởng rời đi. Tằm và Tưởng đã kết hôn. Đỗ Quyên đã trở lại và muốn phá đám. Trịnh Kiên [con trai của quan tri phủ Trịnh Văn Thất] cũng xuất hiện, Kiên thích Quyên. Ái và Liêm cũng đã trở lại, có thể nhận thấy Ái là người đàn bà toan tính, tham vọng. Kết thúc quyển 4 là mở đầu cho những âm mưu tranh giành quyền lực của Ái.

Quyển 5 kết thúc bằng việc Ái thành công khiến Tằm sảy thai.

Quyển 6 kết thúc bằng việc Ái bị bắt, trả giá cho ba tội ác: bức chết cha chồng, hại chết con của Tằm, giết chết bà Hai để bịt đầu mối.

Quyển 7 là quyển kết thúc mọi chuyện. Mình thấy buồn vì cứ tưởng Quyên sẽ có được hạnh phúc bên Kiên, ai ngờ Kiên bị giết chết.

Truyện được viết theo giọng văn Việt Nam nên gần gũi hơn, chỉ có vài chỗ chưa tốt lắm, như khúc này:

Tằm có gương mặt trái xoan, mắt to, mũi nhỏ, môi thanh. Trông thông minh. Là con nhà lễ giáo vì vừa gặp các bà, Tằm khoanh tay cúi chào.

Truyện có một lỗi sai chính tả ở chương 3 [gian xảo].

Một điểm mình thấy có chút buồn cười: Tưởng bị vu oan giết Kiên, nhưng lại không thể đoán ra ai vu oan, bản thân Tưởng không đoán được, Tằm cũng không được. Trong khi lão Sâm được miêu tả là người gian xảo, quỷ quyệt, là người đang “ngoài phục trong không phục” Tưởng, cả hai vợ chồng đều chưa bao giờ nghĩa lão Sâm vu oan Tưởng. Lão Sâm có động cơ: vì giấu tội biển thủ, vì muốn chức xã trưởng mà!!

Truyện khá thực tế nên nam nữ chính không hoàn hảo. Tưởng cũng có lúc sụp bẫy, có lúc bất lực… Tằm có lúc thông minh, giúp đỡ được chồng; có lúc lại bình thường. Cả Tằm và Tưởng đều không đầy mưu kế, không giỏi nhận biết lòng người nên không nhận ra được Ái là người xấu xa. Mình không thích truyện thực tế như vậy, mình thích nam chính hoàn hảo, nữ chính bình thường hoặc cả hai đều hoàn hảo hơn. Bạn nào thích truyện thực tế thì sẽ thích bộ này. Bạn nào có gu giống mình thì đừng lo, vẫn chấp nhận được :3

Cốt truyện khá logic. Về văn phong, trừ một vài lỗi nhỏ thì văn phong khá ổn.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Tác giả: Hồ Vân

Thể loại: cổ đại, xuyên không, huyền huyễn

Phó Thuỵ Miên x Mặc Cảnh

Đây là một trong số hai truyện của tác giả Việt mà mình từng đọc và rất thích. Trong số truyện do tác giả Việt viết, trước giờ mình toàn gặp phải những bộ y như truyện teen, chỉ có bộ Nuôi dưỡng bạo vương và bộ này có văn phong giống ngôn tình. Điều này làm mình rất nể phục hai tác giả Hoa Sơn Trà và Hồ Vân.

Nữ chính Phó Thuỵ Miên ở hiện đại là một bác sĩ giỏi châm cứu. Vì mối tiền duyên từ nhiều kiếp trước, nàng bị xuyên về cổ đại đến chân núi Tử Lâm. Nàng được Bửu Diệp [Bửu lão gia] đem về phủ.

Tại Bửu gia, Thuỵ Miên trổ tài chữa trật chân cho Thuý Như, Cao quản gia thấy được và báo lại cho Bửu Diệp. Nàng nhận lời chữa trị cho đại thiếu gia Bửu Toại – người gặp biến cố nên bị liệt nửa người. Bửu Toại cuối cùng cũng đi lại được.

Sau đó Thuỵ Miên cùng Đắc Di, Cát Uy, Mặc Cảnh, Mộc Hải, Thuý Như [gọi là hội Tam Bảo] cùng đi tìm ba món bảo vật. Mộc Hải hi vọng báo thù, Đắc Di muốn tập hợp ba món bảo vật để thống nhất thiên hạ. Còn Thuỵ Miên theo như lời nghe được trong giấc mộng: tìm ba món bảo vật để nhớ lại kiếp trước.

Cuối cùng Thuỵ Miên đã có thể nhớ lại kiếp trước, tìm được ý trung nhân, có được cuộc sống như mong muốn.

Thuỵ Miên không phải kiểu nữ cường, không có bàn tay vàng, nàng là đại phu giỏi giang nhưng nàng cũng là một nữ tử tay trói gà không chặt. Nàng không lắm mưu nhiều kế, tuy lanh lợi nhưng vẫn có lúc chủ quan, có lúc sơ ý, có lúc nghĩ sai. Ví dụ khi đang lén nghe cuộc nói chuyện giữa Nhuận Kỳ và Nhuận Ngọc, Thuỵ Miên bị một con sâu “báo hại” làm lộ thân phận, bản thân bị bắt, đồng bọn cũng bị bắt. Tuy nhiên, Thuỵ Miên không khiến mình cảm thấy phản cảm vì nàng không phải bánh bèo não tàn. Với bạn nào quá cuồng nữ cường với bàn tay vàng thì Thuỵ Miên ắt không phải mẫu nữ chính yêu thích. Còn bạn nào thích nữ chính không bánh bèo hoặc thích kiểu thực tế thì sẽ yêu mến Thuỵ Miên. Mình là fan nữ cường nhưng không đến nỗi không dung được những nữ chính kiểu khác. Đối với mình, Thuỵ Miên là một nữ chính khá tốt rồi.

Điểm mình không thích duy nhất ở Thuỵ Miên chính là việc nàng đôi khi có những suy nghĩ chủ quan trong việc đánh giá người khác. Ví dụ như khi nàng thấy Phó Kiện Đàm say bí tỉ thì liền có thành kiến với ông, nàng tức giận khi vào tình thế buộc phải nhận ông làm sư phụ, nàng ném cuốn sách dược của ông khi đọc xong mấy dòng thơ ở trang đầu vì nghĩ ông đưa sách vớ vẩn cho nàng. Sau này nàng mới nhận ra Phó Kiện Đàm không tệ như nàng nghĩ, còn sách của ông thì rất hữu ích. Ví dụ như khi nàng nghĩ xấu về đôi huynh đệ Đắc Di – Cát Uy. Nàng nghĩ Đắc Di là tên háo sắc vì thấy hắn ở kỹ viện, nhưng thật ra hắn chỉ đang tạo vỏ bọc để bảo vệ bản thân thôi. Về phần Cát Uy, nàng ghét vì hắn có phần độc miệng, ăn nói khó nghe, thật ra Cát Uy cũng là người tốt. Mình hiểu nàng có những suy nghĩ này có thể vì nàng biết nhìn người, nhưng nhìn chung đây là điểm mình không thích lắm. Cho dù Phó Kiện Đàm nát rượu đi chăng, cho dù Đắc Di có giống công tử phong lưu đi chăng nữa… Thuỵ Miên cũng không nên suy nghĩ chủ quan như vậy, huống chi sự thật chứng minh họ không tệ như nàng nghĩ.

Ban đầu sự xuất hiện của nhiều nam nhân như Bửu Toại, Đắc Di, Cát Uy, Mặc Cảnh làm mình khá phân vân ai là nam chính. Với kinh nghiệm hai năm ngôn tình, mình đoán đó là Mặc Cảnh. Lúc Thuỵ Miên cùng Đắc Di nảy sinh cảm tình, mình đã khá lo ngại, nhưng vẫn đoán rằng Mặc Cảnh là nam chính. Đắc Di cũng tốt nhưng là tốt giống kiểu nam phụ ấm áp :3 Mặc Cảnh lạnh lùng, quan tâm thầm kín, võ công cao cường thích hợp làm nam chính hơn.

Nhược điểm:

Ngoài một xíu mình không thích ở nữ chính, một điểm mình không thích nữa là ở chương 4. Chi tiết Thuỵ Miên kể truyện cười cho Bửu Toại, câu chuyện đầu khá hài hước, chỉ có câu chuyện thứ hai mình chưa thấm được cái hài của nó, mình cũng không hiểu vì sao nữa @@ Sau đây mình trích câu chuyện hài thứ hai để mọi người cùng có ý kiến:

Thụy Miên thêm chuyện: “Lại một chuyện nữa nhé. Hoàng thượng gọi: “Người đâu?”

Các cung nữ liền hớt hải thưa: “Dạ, có chúng nô tì.”

Thiếu gia đoán xem Hoàng thượng sẽ nói gì tiếp theo? Chính là “Lui ra hết cho trẫm.”

Bửu Toại lần này cười thành tiếng, hàng kim châm khắp người rung rung.

Ưu điểm:

Cốt truyện logic, có trước có sau, không thừa thải chút nào. Thậm chí lúc đọc ngoại truyện mình đã rất bất ngờ khi các nhân vật trong truyện có mối liên kết với nhau từ lâu: tại sao Thuỵ Miên lại xuyên đến núi Tử Lâm; tại sao Bửu Toại lại có duyên với nàng đến thế; tại sao Phó Kiện Đàm nằng nặc nhận nàng làm đệ tử… Hoá ra đều có nguyên do sâu xa từ kiếp trước cả! Các tình tiết phụ trợ vốn là dấu hỏi mình luôn muốn tìm đáp án thì mình lại có thể tìm thấy đáp án trong ngoại truyện: vì sao Mộc Kiến Dũng lại phản lại Mộc Hải, vì sao cuối cùng hắn lại giúp… Ngoại truyện về Bửu Toại và Đắc Di làm mình rất xúc động, cả ngoại truyện về quá trình tìm người thương của Mặc Cảnh nữa…

Tuy là người Việt nhưng tác giả có giọng văn tốt, đậm chất ngôn tình chứ không “teen” như nhiều tác giả khác. Mình không có điểm gì để chê cả.

Cho truyện này 5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, truyện teen, np, nữ cải nam trang

Thật là quá đau lòng khi hai truyện liên tiếp mình nhảy vào đều là truyện teen đột lốt ngôn tình: văn phong thì teen rành rành mà luôn được gắn mác ngôn tình. Truyện lần trước mình drop vì nữ chính như nữ nhân điên. Lần này mình quyết định cố gắng vượt qua được 60 chương của truyện này vì mình muốn xem cách tác giả xây dựng truyện np có gây phản cảm hay không.

Ngọc Phù Dung là người hiện đại, mang nửa dòng máu thần, thông minh lại còn tuyệt sắc. Nàng thắng Thời không thần nên bắt ông cho nàng xuyên không. Nàng vì có dung mạo tuyệt trần nên quyết định cải nam trang cho tiện, lấy tên là Ngọc Băng Tâm.

Nàng vừa xuyên tới liền gặp Quân Hàn – đại ma đầu, giáo chủ Thiên Ma giáo. Hắn đang bị một đám người truy sát, nàng ra tay cứu giúp. Hắn là người đầu tiên nàng gặp, cũng là người đầu tiên biết thân phận nữ nhi của nàng. Tính tình của hắn lạnh lùng với người ngoài, còn với nàng thì quan tâm chăm sóc, ôn nhu dịu dàng.

Phù Dung gặp Triệu Bân – đệ nhất tài tử và cùng đối đáp thơ với hắn. Triệu Bân đối không được, xin được về nhà suy nghĩ thêm. Hắn rất dũng cảm khi trước mặt nhiều người thừa nhận bản thân “đoạn tụ”. Triệu Bân có tính tình dễ thương, hiền lành, mình thích nhất là chi tiết “ăn dấm chua” của hắn.

Ở Triệu phủ, Phù Dung gặp Lạc Minh – hoàng đế Chu quốc. Hắn giữ nàng ở lại làm quân sư. Cuối cùng sau bao nhiêu “sóng gió”, câu tiên đoán “nhất nữ bát phu” đã thành sự thật: giáo chủ Thiên Ma giáo Quân Hàn, thiên hạ đệ nhất tài tử Triệu Bân, thiên hạ đệ phú thương Khương Tuấn, hoàng đế Chu quốc Lạc Minh, Đức vương gia Chu quốc Lạc Thiên, Tư Đồ Cơ, Thượng Quan Châu, Sở Quan Thanh.

Nhận xét:

Văn phong y như truyện teen, câu văn rời rạc, trùng lặp ý. Chỉ qua 2 chương đầu [một chương khá ngắn], tác giả đã đề cập đến vẻ đẹp của nữ chính 3 lần. Ngay đầu truyện 1 lần, 2 lần sau là hai câu giống nhau: “nam nhân có gương mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn”. Đầu chương 4 lại miêu tả vẻ đẹp khuynh thành… Điều này làm mình có chút ngán ngẩm :3 Ngoài ra, rất nhiều tên riêng đều không viết hoa chữ cái đầu [không có tâm đến mức đó luôn!].

Vì từ đầu tác giả đã thiết lập bối cảnh của nữ chính: mang nửa dòng máu thần, nên nữ chính có bàn tay kim cương luôn nhé :v Nữ chính muốn làm gì cũng được: đánh một đám người, cứu Quân Hàn; giỏi thi văn hơn cả đệ nhất tài tử Triệu Bân; đoán được thân phận của Lạc Minh; “tình cờ” nghe được âm mưu của Thừa tướng; dùng kiến thức làm đẹp ở hiện đại để kinh doanh… Bạn nào không thích teenfic kiểu thế này thì đừng nhảy hố.

Mọi rắc rối được giải quyết quá dễ dàng, bao nhiêu nữ phụ, cả Thái hậu [mẹ của Lạc Thiên, Lạc Minh], Ma Lãnh đều bị “hạ” trong chớp mắt… Tác giả viết nên một câu chuyện màu hồng với nữ chính vừa đẹp vừa giỏi vừa có gia thế, tất cả người khác đều không bằng nàng. Điều này tạo cảm giác vô lý, ảo tưởng sức mạnh giống y như teenfic :3

Tình cảm của nam nữ chính đến quá nhanh. Các nam chính chấp nhận “dùng chung” quá nhanh, thậm chí không ghen mà chấp nhận luôn. Cả 8 người đều như vậy luôn mới ghê :v Năm nam chính đầu còn đỡ, ít nhất có “sóng gió” một chút; 3 người còn lại mờ nhạt cực kỳ.

Một điểm nữa, tác giả có nói nguyệt lão và thời không thần sẽ được nhắc nhiều, nhưng mình thấy chỉ nhắc được 2,3 lần thôi.

Tuy cốt truyện phi lý, nhưng truyện những gì cần giải quyết thì đã giải quyết [rất nhanh nữa là đằng khác]. Với tình tiết sủng ngọt, đầy màu hồng này, truyện thích hợp cho những bạn mới bắt đầu ngôn tình, hoặc bạn nào không phản cảm với “bàn tay kim cương” của nữ chính. Những dân ngôn lâu năm, người khó tính, cả những dân ngôn chuộng “bàn tay vàng” đừng nên xem.

Cho truyện này 1/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, huyền huyễn, sủng, truyện teen

Châu Yến Tử Đăng x Mạc Hải Sa và Song Sinh Linh x Mạc Nhược Băng

Châu Yến Tử Đăng và Song Sinh Linh là sát thủ, phải chạy trốn trong ngày cưới vì bị khủng bố phá đám. Hai người bị xuyên về cổ đại trở thành hai tân nương của hai vị vương gia – Bát vương gia Mạc Hải Sa và Thập tam vương gia Mạc Nhược Băng.

Ban đầu mình đọc văn án đã thấy có gì đó sai sai rồi. Thân phận sát thủ, được gắn mác “nữ cường” nhưng qua lời nói thì chẳng thấy cường gì cả! Đó chính là lý do mình không để tag “nữ cường” trong bài review. Hai nữ chính đều trông ngốc nghếch, điên khùng hơn là cường. Thân phận sát thủ ở hiện đại nhưng lại trông như hai nữ sinh trẻ trâu :v Mình không có cảm tình gì với hai nữ nhân này…

Chất sủng thì có, Nhược Băng đã bắt đầu biết ghen vì Sinh Linh. Còn Hải Sa tuy vẫn nghi ngờ Yến Tử đến vì một món đồ vật, nhưng vẫn phối hợp “diễn” tốt với nàng.

Chất hài do editor tag vào mình chẳng thấy hài chỗ nào. Tác giả cố gắng xây dựng hình tượng nữ cường nhưng vẫn làm giọng văn hài hước. Có điều cố quá lại thành quá cố, truyện lại giống truyện teen.

Mình thấy truyện này tuy có ít người xem, ít lượt cmt, nhưng đa phần đều là cmt tốt. Vậy nên mình mới nhảy hố để bóc tem. Nhưng mình đành phải drop tại chương 10/35 vì không thể chịu nổi nữa.

Cho truyện này 1/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, hiện đại, dị giới, xuyên nhanh, huyền huyễn, nữ cường, dị năng, nữ phụ văn

Diệp Tử x Thần Hi

Truyện bao gồm tám câu chuyện về tám thế giới khác nhau, nữ chính Diệp Tử xuyên qua làm nữ phụ cùng tên trong tiểu thuyết, nhiệm vụ của Diệp Tử làcông tâm nam chính.

Quyển 1 “Chỉ muốn giam cầm em” viết về nam chính Kiều Diễm mắc bệnh “kiều” [ghen tuông, độc chiếm]. Nguyên chủ là mối tình đầu của Kiều Diễm. Vì hết hứng thú với anh nên cô hẹn hò với người khác. Ban đầu anh bình thản chia tay nhưng hôm sau lại giam cầm cô. Nguyên chủ nhiều lần bỏ trốn, bị anh đánh gãy chân nên tự sát, đúng kiểu vật hi sinh đáng thương chỉ để nổi bật tính cách cực đoan của Kiều Diễm thôi :3 Diệp Tử xuyên vào, diễn nhiều trò khiến anh yêu cô, khiến anh cởi bỏ khúc mắc, nghi ngờ, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ công tâm nam chính.

Nói thật, trước giờ mình đều không thích nam chính biến thái, điên cuồng quá mức như vậy. Lúc sau anh không còn điên cuồng, nhưng mình cũng không thích tính cách lạnh lùng, y hệt khúc gỗ bảo thủ của anh :v Thế nên mình không thích thế giới này lắm. Có điều, mỗi quyển cũng ngắn nên không sao cả :3

Quyển 2 “Dù hai ta là mối nhân duyên đầy bi thương” viết về nam chính Lê Nguyệt Xuyên bị tàn phế nên luôn tàn tật bi quan. Cuối quyển này có sự xuất hiện của nam chính Thần Hy – người muốn theo đuổi Diệp Tử.

Quyển 3, Diệp Tử xuyên vào một tiểu thuyết gia. Cô dùng những cuốn tiểu thuyết đã biết làm “vốn” gây ấn tượng cho nam chính Kỳ Tích [Tề Tử Kỷ] – đại thần tiểu thuyết gia. So với hai nam chủ của hai thế giới trước, mình hợp với Tề Tử Kỷ vô sỉ, phúc hắc hơn :3 Mình cũng thích cha của Tử Kỷ – Tề Nhạc. Hai cha con đều rất dễ thương.

Quyển 4, Diệp Tử xuyên vào chị gái nuôi của nam chính Diệp Thừa là người kiêu ngạo theo kiểu xù lông, phản nghịch. Diệp Thừa cũng khá dễ thương, đặc biệt là lúc đã rung động.

Quyển 5, Diệp Tử xuyên vào thân thể của một công chúa, nữ nhi của “nữ chủ” trong tiểu thuyết – Diệp Thanh Lam – người sẽ trọng sinh sau 1 năm nữa. Diệp Tử phải công tâm nam chính Lưu Bạch – một người cao cao tại thượng, khó với tới và hơn Diệp Tử 13 tuổi.

Quyển 6 là một quyển dị giới, huyền huyễn có nam chính Phong Lăng Nhận hắc hoá. Vì là nhiệm vụ cấp D nên mở đầu hơi khó khăn: nguyên chủ là người đã vì bảo vật mà đâm Lăng Nhận nên Diệp Tử phải cải trang thành người khác. Cuối cùng Diệp Tử hoàn thành nhiệm vụ với một cái chết oanh liệt :v Nam chính Thần Hi cũng xuất hiện với tên Triệu Hầu Ngôn.

Quyển 7 “Đừng quên em” là một quyển nữ phụ độc ác và nữ chủ bạch liên hoa. Diệp Tử chết đi nhưng thành công chiếm được tâm của nam chủ Trầm Ngạn Hiên và nam phụ Diệp Hoa.

Quyển 8 nói về nam chính Thần Hi; những kỷ niệm của anh và Diệp Tử. Hoá ra anh là người từng được Diệp Tử công tâm – Hạ Vũ Quang – một người mắc bệnh tự kỷ. Thần Hi có thân phận, nhưng lại mắc bệnh nên ba anh đem anh vào thế giới của Vũ Quang để được chữa trị. Ngoài ra mình còn biết việc anh từng dùng tư quyền để thay thế Tề Tử Kỷ thật sự để ở bên Diệp Tử.

*Hết phần spoil, đến phần review*

Mình cảm thấy có chút chưa thoả mãn ở một số điểm trong hoàn cảnh, bối cảnh nhân vật:

– “Công ty” mà Diệp Tử đang làm việc là công ty như thế nào? Mình chỉ biết công ty có tổ Công tâm và tổ Võ lược. Có điều mình không biết vì sao phải công tâm nam chính? Để giúp đỡ nữ phụ sao? Vậy tại sao phải giúp đỡ nữ phụ trong các cuốn tiểu thuyết đó? Viết một cuốn tiểu thuyết không “dìm” nữ phụ không phải sẽ dễ hơn sao?

– Còn tổ Võ lược có nhiệm vụ chiếm tài nguyên của các thế giới. Việc chiếm tài nguyên như vậy có hợp pháp không và chiếm để làm gì?

Nhìn chung, ý tưởng của tác giả khá tốt nhưng mình nghĩ nên viết thêm về bối cảnh, về công ty, về thân thế của Diệp Tử thì sẽ tốt hơn.

Về nội dung:

– Ở quyển 7, ai bỏ thuốc Bạch Y Hàm? Tại sao không ai phát hiện và điều tra chuyện này? Người bỏ thuốc chắc chắn không phải là Diệp Tử. Mình hiểu là dù Diệp Tử xuyên vào, cốt truyện vẫn không thay đổi, ý của tác giả là vậy. Nếu là vậy, tác giả cũng phải nêu một người nào đó là chủ mưu thì mới logic.

– Tác giả nên viết một chút về các nhân vật “chính” trong các thế giới sau khi Diệp Tử thành công chiếm cảm tình của “nam chủ”. Những người này chỉ là nhân vật phụ nhưng việc kể tóm tắt kết cục của họ thôi cũng sẽ khiến truyện đỡ bị hụt hơn. Mình hiểu ý của tác giả là Diệp Tử đã rời đi nên chuyện ở đó không liên quan đến cô nữa, cô cũng không thể thấy nữa. Có điều, mình thấy tác giả có thể viết kết cục của những người đó trong phần ngoại truyện để người đọc có thể thoả mãn sự tò mò. Việc này không gây mâu thuẫn với quan điểm trên của tác giả!

– Phần cuối tình cảm của nam nữ chính tiến triển quá nhanh, có nhưng vẫn khá ít cảnh tình cảm. Thật ra khi xuyên qua các thế giới, Diệp Tử và các nhân vật nam cũng tiến triển nhanh, có điều họ đều là nam phụ nên mình không quan tâm lắm. Nhưng Thần Hi là nam chính mà cũng không được ưu ái chiếm sóng, thật là đáng thương :v

– Truyện có hơi đầu voi đuôi chuột. Ngoài việc cắt xén những đoạn tình cảm của cặp chính, tác giả cũng chẳng nói rõ về nam chính, do đó người đọc chẳng có mấy ấn tượng về anh. Ngoài tính cách có chút dễ thương, trẻ con, si tình… thì chẳng còn gì cả.

– Mình nhận thấy có chút mâu thuẫn trong tính cách của Diệp Tử. Cô trải qua nhiều thế giới, không bị trói buộc trong tình cảm, mình đã quen với việc cô lạnh lùng rồi, nên khi cô động lòng với Thẩm Hi, mình cảm thấy không thật, khá mâu thuẫn. Tác giả viết tốt đoạn kết một chút thì sẽ không tạo cho mình cảm giác như vậy!

Về sở thích:

– Mình không hào hứng với truyện này vì mình không thích nữ truy, nữ thể hiện tình cảm cho lắm. Ngoài quyển cuối ở thế giới thật Diệp Tử được Thần Hi theo đuổi, còn lại đều là quá trình cô theo đuổi nam chính. Đây là vấn đề về gu thôi, nên mình để phần này ở cuối cùng :v

– Ngoài ra, mình cũng thích kiểu đè bẹp nữ chính hơn là bỏ qua cho họ. Ở truyện này, nhân viên tiến hành nhiệm vụ công tâm lỡ để nữ chính chết thì phải chịu phạt, nên mình không cam tâm lắm :v Tuy được gán tag “nữ cường” nhưng Diệp Tử không cường theo kiểu mình mong đợi do tác giả không xây dựng cốt truyện theo hướng đó. Do Diệp Tử bận rộn tấn công nam chính nên mình khó thấy được độ cường của cô. Có điều mình vẫn để tag đó vì cảm thấy Diệp Tử không phải bánh bèo, thế thôi :3

Nếu bạn nào hỏi mình truyện có hay không? Mình sẽ trả lời: tạm, xem cũng được.

Nếu bạn nào muốn mình giới thiệu một truyện mau xuyên hay, mình sẽ không giới thiệu truyện này vì còn truyện khác hay hơn.

Nếu bạn nào hỏi mình liệu mình có xem lại không? Mình sẽ trả lời: không, xem một lần thôi.

Mình không so sánh truyện này với truyện khác vì truyện này có rất nhiều fan “kích động”, nhưng mình thấy truyện chưa hay đến mức mọi người phải tung hô như thế! Đối với một đứa chuyên bắt bẻ như mình thì truyện chưa đạt…

Cho truyện này 3/5 điểm thôi.

Còn có tên là: Kỹ năng tranh sủng

Thể loại: cổ đại, xuyên không, hệ thống, sủng, có H

Tiết Bích Đào x Hàn Tử Kỳ

Nữ chính Tiết Bích Đào đang chơi game võng du trí não thì bị cưỡng chế nhập vai nhị tiểu thư của Tiết phủ, đích nữ của Lễ bộ thượng thư, cùng với tỷ tỷ song sinh Tiết Lục Ngạc bị tuyển vào cung. Tình tiết này giống với cuốn tiểu thuyết Tranh sủng – một cuốn tiểu thuyết với kết cục thê thảm của nữ phụ Tiết Bích Đào. Mục tiêu của nàng là chiếm được hoàng đế, nâng độ thuần thục kỹ năng tranh thủ tình cảm tăng lên 100.

Bích Đào lúc ở hiện đại được người thân cưng chiều nên chỉ như người bình thường, không có quá nhiều tâm cơ, không có cái gì cũng biết. Ban đầu nàng giả trang thành băng sơn mỹ nhân giống tỷ tỷ, nhưng bị Tử Kỳ “vạch mặt” nên quyết định sống thật.

Ban đầu chỉ là một lục phẩm bảo lâm nhỏ bé, nàng dần chiếm được tâm đế vương và lên được phân vị quý phi.

Nhược điểm:

– Truyện yy cực kỳ. Truyện hệ thống đã là một dạng bàn tay vàng rồi với những chức năng cải thiện ngoại hình, hệ thống của truyện này còn buff nhiều hơn những truyện khác vì nó có những “kỹ năng” như: không dễ bị hãm hại [bị hãm hại hoàng đế cũng không tin], dễ hãm hại người khác [là hãm hại mà hoàng đế cũng tin]… Điều này làm truyện trở nên quá dễ dàng, nhạt nhẽo, nhàm chán…

– Mình không thích hình tượng của nam chính cho lắm. Tử Kỳ quá dễ dàng tin, yêu Bích Đào, không giống như những bậc đế vương khác. Mới gặp vài lần, hắn liền có cảm tình, muốn sủng, tuỳ ý nàng “xằng bậy” rồi. Càng về sau thì khỏi phải nói: sủng vô đối, kiểu như “cả thế giới cứ để ta lo” vậy! Không cần đa tình nhưng cũng không cần “trầm mê” như vậy chứ! Những thứ hắn cần đa nghi thì hắn lại không đa nghi, tin như vịt nghe sấm. Những thứ hắn cần dạy dỗ nàng để nàng “biết điều” hơn thì hắn lại tuỳ ý nàng… Nam chính quá lố như thế làm mình rất khó chịu.

– Như mình đã nói ở trên, nữ chính có bàn tay vàng và nam chính cực sủng nữ chính nên mọi âm mưu Bích Đào đều vượt qua rất dễ dàng, làm mình có cảm giác không thật và không thoả mãn.

– Tình tiết cung đấu còn kém so với những truyện cung đấu khác. Nói tệ thì không tệ [vì có nhiều truyện còn tệ hơn] nhưng vì vượt qua quá dễ dàng nên chẳng có gì gây cấn, hay kế chồng kế cả… Vì thế, mình không gán tag “cung đấu” vào.

– Hình tượng nữ chính khá mâu thuẫn. Nữ chính đang chơi game rồi bị bắt làm nhiệm vụ nên mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Bích Đào không được xuất sắc. Đúng như mình nghĩ, Bích Đào không thông minh như những nữ chính khác, nhưng không ngốc. Có điều, đôi lúc hành động của nàng khiến mình lại cảm thấy nàng quá ngốc: nói ra những lời có thể khiến bậc đế vương hoài nghi; làm ra những chuyện điêu ngoa, hoang đường. Nếu không nhờ bàn tay kim cương tác giả ban tặng, Bích Đào chắc đã “ngủm” từ đầu rồi! Vậy mà càng về sau, Bích Đào lại được tác giả xây dựng theo kiểu thông minh ngầm, nguy hiểm ngầm… khiến cho mình cảm thấy rất mâu thuẫn.

– Không hiểu vì sao mình lại không thấm nổi giọng văn của truyện này. Có lẽ do editor edit chưa mượt, cũng có thể do tác giả viết chưa tốt. Nhưng chắc chắn một điều là văn phong tệ khiến cảm xúc của mình bị tuột rất nhiều. Là một đứa hay đọc cổ đại [cung đấu, xuyên không, gia đấu…], có vài câu trong truyện khiến mình không hiểu nó có ý gì, có lộn sang khúc khác không… Mình rõ ràng không hề có thành kiến với truyện này vì mình thấy chẳng ai cmt chê cả!

– Tác giả có viết về một nữ phụ phụ phụ xuyên không, có không gian tuỳ thân: Khúc Hãn Nhiên. Mình đã rất hi vọng người này có thể gây chút sóng gió trong hậu cung để truyện gây cấn hơn. Nhưng không, tác giả lãng phí, quá lãng phí khi xây dựng người này quá não tàn, chẳng làm được trò trống gì, luôn tự coi bản thân là nữ chủ, là cái rốn của vũ trụ. Đã vậy người này khá nhọ khi không “được” xuyên đến cùng lúc với Bích Đào, mà xuyên đến lúc Bích Đào đã “đi vào lòng” của hoàng đế rồi [khó bị lật đổ]. Chính vì thế, khi người này vừa xuất hiện liền bị Bích Đào đè bẹp không cho ngóc đầu lên. Mình thật bi ai giùm cho Khúc Hãn Nhiên :v

– Khúc cuối xuyên đi xuyên lại rồi những lời Tiểu Tiểu nói… hơi nhức đầu, rườm rà. Cuối cùng hai người ở hiện đại, nhưng vì sao vẫn có cảnh hai người được gặp các con nhỉ?

Truyện sủng ngọt, nữ chính đúng kiểu sủng phi “thị sủng sinh kiêu”: bất mãn thì nàng xử, ngang ngược, phô trương. Ví dụ như khi bị nữ phụ bịa chuyện được hoàng đế cho vào hồ tắm do hắn xây cho Bích Đào, nàng liền đập hồ tắm đó, hắn cũng chẳng nói gì. Phải nói là cực kỳ sủng luôn! Bạn nào thích kiểu sủng phi như thế, thích nam chính thân là hoàng đế nhưng lại để mặc sủng phi hoành hành như thế… Thế thì nhảy hố ngay và luôn! Bạn nào phản cảm với cả nam nữ chính như mình thì thôi click back đi :v

Truyện này không hợp với mình: nam nữ chính không hợp, văn phong không nuốt nổi, chất cung đấu khá tệ… Nhưng có nhiều bạn khen ổn lắm, bạn nào không ngại những điều trên thì nên thử cho biết :v

Cho truyện này 2.5/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, dị giới, huyền huyễn, xuyên không, nữ cường, sủng

Mộ Như Nguyệt x Dạ Vô Trần

Nguyên chủ Mộ Như Nguyệt chứng kiến cảnh nghĩa muội Mộ Đình Nhi và hôn phu Cảnh vương Thế tử Dạ Thiên Phong thân mật mà tan nát cõi lòng. Thế mà cả phụ thân Mộ Tình cùng muội muội ruột Mộ Y Tuyết đều bênh vực Đình Nhi chỉ vì Như Nguyệt có kinh mạch bị tắc nghẽn nên đã thành phế vật. Nguyên chủ vì quá đau buồn nên tự sát. Đó là lúc nữ chính là người hiện đại đến từ Trung Hoa xuyên vào.

Lúc năm tuổi, thân thể nguyên chủ bị tắc nghẽn do Đình Nhi – một đứa bé bốn tuổi hạ độc. Cũng may kiếp trước Như Nguyệt biết y thuật nên tự bức độc được. Nàng cũng mở được đan thư và ký khế ước với Viêm Tẫn. Nàng đi tham gia khảo nghiệm thiên phú thì phát hiện bản thân là một thiên tài ngàn năm có một với thiên lực vô sắc [mạnh nhất], tinh thần lực vô tận. Nàng đồng ý từ hôn Dạ Thiên Phong và “được” tứ hôn cho Quỷ vương Dạ Vô Trần – một ngốc tử bị mọi người khinh bỉ. Nam chính Dạ Vô Trần vì điều tra cái chết của phụ vương, mẫu phi nên mới giả ngốc. Nam nữ chính vì có liên hệ từ kiếp trước [thậm chí là kiếp trước nữa] nên vừa gặp đã có tình cảm. Điểm này mình chấp nhận được. Sau đó là quá trình nam nữ chính cùng nhau vượt qua sóng gió, cuối cùng có được hạnh phúc.

Kiếp trước nàng là ma thần, hắn là vương của địa ngục. Vì Đan gia lão tổ phá đám khi cả hai đang trấn áp thế tôn ma thú nên cả hai mới gặp chuyện, nữ nhi trong bụng [Huyết Nhi] cũng mất luôn, chỉ còn lại một hạt giống.

Kiếp thứ hai, nàng là Nguyệt Tôn, phụ thân của nàng [Vô Vong] bị Trúc Ngư Nhi vì tình hãm hại. Ông bất đắc dĩ phải đem nàng đến Trung Châu. Tại đó, nàng quen với Tử Hoàng, cùng hắn kết thành phu thê lần hai. Có điều, cả hai gặp sóng gió do nữ phụ độc ác muốn phá hoại. Nữ phụ độc ác không những giết người của Tử gia, mà còn hại hai người chết vì thiên kiếp. Nhi tử Từ Thiên Cảnh của hai người nếu không có Tử Thược thì đã sống không bằng chết rồi.

Kiếp này, Như Nguyệt không phải là người của Mộ gia mà là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ. Nàng có một muội muội Tiêu Uyển và ca ca Tiêu Phong. Như Nguyệt và Dạ Trần lại có duyên với nhau, cùng nhau vượt qua sóng gió, tìm lại được quá khứ và người thân. Như Nguyệt từ phế vật không biết gì về tu luyện trở thành một người cường đại: vừa có thực lực lại biết luyện đan.

Nam phụ Phượng Kình Thiên xuất hiện trên đường Như Nguyệt đi tham dự cuộc thi đan dược. Hắn được Y Tuyết nhờ đến cưỡng bức xong rồi giết Như Nguyệt, cũng may có Viêm Tẫn chống đỡ. Hắn phát hiện ra Như Nguyệt là người cứu hắn ba năm trước chứ không phải ác nữ Y Tuyết. Hắn hận Y Tuyết lừa gạt nên muốn xử lý ả ta, có điều, Vô Trần đã ra tay trước: hạ mị dược rồi sai một người đến cưỡng bức ả ta. Ban đầu Kình Thiên dùng sai cách yêu nên khiến Như Nguyệt căm ghét. Sau này hắn hiểu ra, không ép buộc nàng mà luôn vì nàng làm mọi việc. Đúng kiểu nam phụ ấm áp. Đến cuối cùng, hắn cũng không thể buông bỏ và tìm hạnh phúc mới cho bản thân.

Nam phụ Bạch Trạch cũng rất đáng thương khi luôn âm thầm che chở, bảo vệ cho Như Nguyệt từ kiếp trước đến kiếp này. Thật tiếc cho một nam nhân tốt như vậy cuối cùng cũng không tìm được một nửa hạnh phúc.

Bắc Quân là nam phụ điên cuồng vì tình, tuy chỉ là một phân thân của cường giả. Hắn chết vì nàng, vì hắn không muốn nàng bị tổn thương. Đến lúc chết rồi, hắn vẫn cứu nàng được thông qua những cảm xúc mà hắn để lại cho cường giả, những tình cảm đó giúp chi phối cảm xúc của ông ta. Nam phụ này đúng là vừa đáng ghét, vừa đáng thương. Tuy cũng tính là điên cuồng, độc ác nhưng lại không ảo tưởng, đáng ghét bằng nữ phụ Tử Phượng.

Nam Cung Tử Phượng/Thượng Quan Nguyệt là nữ phụ điên cuồng vì tình, cũng là nữ phụ độc ác có thể sống lâu nhất trong truyện: xuất hiện từ chương 100, đến chương 746 mới tận diệt. Kiếp trước ả ta là nghĩa nữ của Tử gia, thích Tử Hoàng nhưng muốn làm thiếp cũng không được. Ả ta hận Tử gia không thương ả ta giống như con dâu Nguyệt Tôn nên hại chết Tử gia. Nguyệt Tôn và Tử Hoàng muốn cứu Tử gia nên nghịch thiên chuyển mệnh. Ả ta chặt tay chặt chân của Tử Thiên Cảnh, làm hai người phân tâm, chết vì thiên kiếp. Tử Phượng còn gài bẫy giam cầm nam phụ si tình Bạch Trạch. Vì linh hồn không bị tổn thương nên ả ta đoạt xác trọng sinh vào thân thể của Nam Cung Tử Phượng và mượn thân phận đó làm gây sóng gió. Nhiều lần bày tỏ với Vô Trần nhưng đều bị hắn thẳng tay xử lý, ả ta nhờ có bí thuật, công cụ chạy trốn nên đều thoát trong khoảnh khắc nguy hiểm. Ả ta đúng như con gián đập mãi không chết :v Như Nguyệt giết ả ta nhưng không diệt linh hồn. Thế là ả ta lại đoạt xác trọng sinh vào thân thể của thiếu chủ Tiên Y môn Thượng Quan Phượng. Ả ta nhốt nàng trong trận pháp nhưng lại tình cờ giúp nàng có cơ hội tu luyện tăng cấp. Đúng là ả ta đột nhiên ngốc đột xuất nên mới đưa ra ý tưởng này, vì mình nghĩ dù trận pháp trông như “không còn đường ra” nhưng thể nào cũng có cách phá giải chứ. Vì nữ phụ này quá cố chấp, điên cuồng, ảo tưởng, độc ác, nên mình nhìn Bắc Quân thuận mắt hơn một chút :v Ít nhất Bắc Quân còn đem người của Tử gia đến Trung Hoa, còn không thẳng tay vì Như Nguyệt; còn Tử Phượng thì ai cũng ra tay được.

Nhiều bạn cảm thấy truyện này giống với bộ Y thủ che thiên. Mình lại không nghĩ như vậy. Y thủ che thiên có nữ chính Mộ Chỉ Ly giỏi cả tu luyện, chế đan dược và cả dùng kim làm công cụ chữa bệnh. Khúc đầu của bộ này có đề cập đến việc Như Nguyệt biết dùng kim, nhưng tác giả không đi sâu vào chi tiết này. Ngoài ra, tác giả truyện này không đi sâu vào việc luyện tập, vươn lên, nên trông không thật như Y thủ che thiên. Những nhược điểm của truyện:

  • Văn phong chưa tốt lắm, tác giả dùng nhiều từ lặp lại làm mình thấy nhàm chán; nội dung cũng không tốt lắm vì các tình tiết lặp đi lặp lại :v Cảm giác này ức chế không kém lúc mình đọc bộ Nữ hoàng Ai Cập :v
  • Mình đọc nhiều truyện có nữ chính biết dùng đan đỉnh, nhưng chỉ có truyện này là nữ chính có khả năng luyện đan siêu nhanh. Kẻ thù còn đang khinh thường thì chớp mắt, nàng đã chế xong đan dược rồi. Tốc độ này làm mình cảm thấy không thật. Càng lên cao đan dược càng khó chế, đặc biệt là Như Nguyệt toàn phải chế đan lần đầu, chế đan vượt cấp. Trừ những lúc thi đấu, tác giả đều “cho” Như Nguyệt hoàn thành chế dược rất nhanh.
  • Ngoài khả năng chế dược được buff cực nhiều, khả năng đột phá của nam nữ chính cũng cực kỳ biến thái. Nếu bạn nào chê Y thủ che thiên buff quá đà vì nam nữ chính toàn thắng, đánh vượt cấp cũng thắng. Vậy thì đừng bao giờ nhảy vào truyện này, vì truyện này chỉ có buff hơn thôi chứ không hề kém. Tốc độ đột phá quá nhanh, trong thời gian quá ngắn khiến mình một lần nữa cảm giác không thật, phi lý. Ngoài những sóng gió do kiếp trước, do nhân vật phụ ngu ngốc tự đưa đến cửa, mình chưa thấy nữ chính cần khổ sở tu luyện gì cả. Đa số những “khổ sở” đó đều là những cơ hội mà người khác đỏ mắt muốn có. Mình không cảm nhận được sự khổ sở, vất vả tu luyện của Như Nguyệt để có được thành quả.
  • Truyện không miêu tả tu luyện như những truyện khác, chỉ nói chung chung, giống kiểu tóm tắt lại, nên làm truyện khá nhạt. Tình huống lặp đi lặp lại, khá dễ đoán đặc biệt đối với một đứa chuyên đọc truyện kiểu này như mình :3
  • Các khó khăn được vượt qua quá dễ dàng. Nói thật là mình chẳng thấy ai xứng đáng gọi là boss phản diện cả. Vì nhân vật phản diện dễ dàng bị đánh bại, kể cả thế tôn ma thú ở đoạn cuối được miêu tả là cực kỳ cường đại, vậy mà vẫn rơi đài nhanh chỉ bằng một trận pháp nghịch thiên. Vì liên tiếp vượt qua quá dễ dàng nên truyện cực kỳ nhàm chán, nhạt nhẽo.
  • Đôi khi Như Nguyệt hơi tự tin quá mức. Khúc đầu, nàng chỉ mới đi khảo nghiệm thiên phú, chưa tu luyện gì hết mà đã dám hỗn xược trước mặt hoàng đế rồi; ông hoàng đế cũng để yên nữa. Bó tay luôn!
  • Nhiều lần mình nghĩ với cách làm người như Như Nguyệt, nếu rơi vào tay tác giả “dì ghẻ” có khi sẽ bị ngược không tả nổi. Nhiều lúc nàng đúng là không biết lượng sức, muốn trả thù nhưng không đủ năng lực, muốn giúp đỡ nhưng chưa đủ khả năng, vậy mà vẫn đến. Nếu không có dàn hậu phương cường đại từ nam chính hoàn hảo, nam phụ si tình đến nhi tử, bằng hữu, sủng thú… thì nàng đã sớm chết rồi. Cứ mỗi lần nữ chính hộc máu liền auto sẽ có người đến cứu, một vài lần sẽ không sao, nhưng cứ như vậy suốt nên rất nhạt nhẽo.
  • Truyện nào cũng có nữ phụ muốn chen chân vào, nhưng truyện này có quá nhiều. Trừ nữ phụ làm bạn bè, người quen của nam nữ chính, khoảng 95% các nữ phụ đều là người xấu. Mới vào truyện đã có Mộ Đình Nhi, Mộ Y Tuyết, Điệp Y, Tiêu Mẫn… sau này còn có Tử Phượng, Lam Nguyệt, Sở Vận Bạch Vân, Lệ phi… Còn rất nhiều những nữ phụ nhỏ nhỏ khác mà mình không nhớ, cũng không thể kể hết được [nhỏ nhỏ tức là mới nhoi lên liền bị diệt :v ].
  • Nam nữ chính cũng khá giống một đấng cứu thế toàn năng khi ai gặp chuyện thì dù nam nữ chính có đang ở đâu cũng auto chạy về kịp để cứu :v
  • Xây dựng hình tượng nữ phụ độc ác với lý do hơi lố: vì muốn nam chính nạp làm thiếp nên giết cả nhà nam chính :v Hồi trước lố như vậy mà lúc sau đoạt xác mình lại không thấy ác đến thế… Hình tượng hơi mâu thuẫn, với tính cách điên cuồng của ả ta ở kiếp trước, thì kiếp này ả ta ra tay với gia đình của nữ chính thì sẽ hợp lý hơn.
  • Bắc Quân đứng sau Tử Phượng, không bao giờ ra mặt. Hắn mạnh như thế mà không ra tay lúc Vô Trần chưa cường đại. Miệng thì luôn nói muốn giết Vô Trần để đoạt Như Nguyệt mà hành động lại không như thế; thậm chí giở trò sau lưng cũng không làm. Để rồi lúc Vô Trần cường đại rồi lại kêu hối hận :v
  • Một điểm hơi nghịch lý: lão tổ tông của Phượng gia là người đại nghĩa diệt thân, hiểu chuyện, bị diệt gia mà không những không thù Như Nguyệt mà còn bảo hộ cho nàng. Trong khi đó các nữ phụ lại không hiểu chuyện, ngu ngốc, cố chấp quá đáng… Ngoài ra, đa số nam phụ đều có cảm tình với nữ chính, còn nữ phụ lúc nào cũng si mê vọng tưởng với nam chính. Mà nam phụ ấm áp, si tình, đáng thương bao nhiêu; nữ phụ lại ngu ngốc, độc ác, tàn nhẫn, mắc bệnh hoang tưởng bấy nhiêu. Điểm này là điểm mình rất ghét ở các truyện nói chung và đặc biệt là ở truyện này [vì trong các truyện dài mà mình đọc thì truyện này lố nhất].
  • Nhiều bạn nhận xét truyện hơi vô lý khi đang chiến đấu mà Như Nguyệt lại đem đan đỉnh ra luyện đan, còn kẻ thù thì sẵn sàng đứng chờ. Việc này xuất hiện không chỉ một lần. Ở chương 985, lúc đấu với thành chủ Thiên Hoàng phủ Sử Hồn, cả nam nữ chính đều chưa có thực lực bằng ông ta. Như Nguyệt diệt đám thuộc hạ rồi lấy đan đỉnh ra chế dược còn Vô Trần đánh với ông ta. Như mình đã nói ở trên, lúc gấp rút, tác giả “cho” Như Nguyệt luyện đan rất nhanh, nên ông ta đang tính phá nàng thì nàng luyện xong rồi. Lần thứ hai xuất hiện chi tiết buồn cười như vậy là khi đối phó với thành chủ tầng luyện ngục thứ sáu. Vì nàng mới thăng lên vô thượng còn kém xa ông ta, nên không thể thắng được. Trong lúc đang chiến đấu thì Như Nguyệt lấy đan đỉnh ra luyện đan. Thành chủ thì đứng yên nhìn vì muốn “xem nàng làm được gì”. Một lần nữa, Như Nguyệt lại luyện đan siêu nhanh. Có lẽ thành chủ thua là do sự chủ quan của ông ta, nhưng mình vẫn thấy những chi tiết này thật buồn cười :v Y như lúc xem Thủ lĩnh thẻ bài, thẻ bài đứng đợi Sakura biến hình vậy :v
  • Đội quân Thí Thiên – đội quân được Như Nguyệt tạo khoảng đầu truyện – được vào thánh cảnh tu luyện nhưng chẳng để làm gì. Đội quân do Dạ Tử Phong xây dựng cũng chẳng có lợi ích gì cả. Những hộ vệ bên cạnh Vô Trần cũng biến mất.
  • Vì sao Y Tuyết lại ghét Như Nguyệt đến vậy? Ban đầu mình tưởng Y Tuyết giống muội muội của Mộ Chỉ Ly trong Y thủ che thiên: do thấy nữ chính vô dụng quá nên xem thường, ghét bỏ. Nhưng sau khi biết Như Nguyệt không phải là phế vật, ả ta vẫn như vậy, thậm chí còn xem nàng như kẻ thù, mặc dù nàng vẫn mang danh tỷ tỷ ruột của ả ta và lúc đó ả ta chưa si mê Vô Trần.
  • Mộ Đình Nhi mới bốn tuổi đã độc ác, biết hạ độc, vậy mà lớn lên lại phế không tả nổi. Cơ mà một đứa bé bốn tuổi thì lấy đâu ra thuốc để hạ độc?
  • Đoạn đầu của truyện có nhắc đến màu thiên lực của Như Nguyệt là vô sắc [mạnh, ngàn năm khó gặp]. Vậy mà sau này khi miêu tả về thực lực, cấp bậc võ giả, tác giả không còn nhắc đến màu sắc của thiên lực nữa. Chi tiết này bỗng trở nên rất thừa thãi.
  • Mình không biết do Như Nguyệt ngốc hay do mình không hiểu ý nàng. Khi Tử Phượng kể về kiếp trước, Như Nguyệt cứ luôn miệng nói nàng không quan tâm Tử Hoàng là ai. Nàng ngốc đến mức không biết đó là kiếp trước sao?
  • Dạ Tư Hoàng – nhi tử của nam nữ chính – có thân phận cường đại, nhưng mình không biết vì sao kiếp trước hắn lại chết?
  • Kết thúc HE nhưng chưa đủ: Tiểu Bạch và Khiếu Nguyệt vẫn chưa thành thân; Vô Vong sẽ mãi mãi không thể chấp nhận Ngư di sao; Mình cũng mong ngoại truyện về các nhi tử của nam nữ chính…

Đó là những lý do làm mình cho rằng, truyện này chưa đủ để so sánh với Y thủ che thiên, và nó cũng chẳng giống Y thủ che thiên như nhiều bạn nhận xét.

Thế nhưng, nhìn chung truyện cũng có những điểm tốt:

  • Nam nữ cường, yy nên không sợ kẻ địch đắc ý lâu. Người đắc ý lâu nhất là Tử Phượng nhưng ả ta cũng không xuất hiện quá thường xuyên.
  • Truyện không chú trọng miêu tả cảnh luyện đan, thăng cấp nên sẽ hợp với những bạn nào chưa quen đọc những truyện như thế.
  • Truyện sủng ngọt, không ai có thể phá mối tình của nam nữ chính. Tính tình nữ chính lãnh đạm, không thích dây dưa với người không liên quan, không giống một vài nữ chính khác đối với ai cũng tốt. Nam chính ngoan tuyệt với kẻ thù, đặc biệt là những người dám vũ nhục nữ chính. Nhưng trước mặt nàng hắn lại như trẻ con thích làm nũng, hay ăn dấm chua [ăn dấm chua với cả nhi tử, nữ nhân…].

Nhìn chung, mình khá thất vọng về truyện, mình cứ tưởng với số chương khá nhiều như thế, mình sẽ có một bộ truyện huyền huyễn hay. Nhưng không, truyện không để lại nhiều ấn tượng, lại còn có nhiều sạn, mình chỉ đọc một lần và không có ý định đọc lần hai. Mình cũng không hiểu vì sao truyện này lại có nhiều lượt xem đến thế. Mình viết review này để mấy bạn cùng khẩu vị với mình khỏi nhảy hố, đỡ tốn thời gian :v Bạn nào cầu truyện logic hãy click back đi :v Bạn nào không quá khó tính thì có thể nhảy hố.

Mình chỉ cho truyện này 3/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, sủng, nhẹ nhàng

Tô Thanh x Cố Uyên

Tình cờ lục truyện mới thì mình phát hiện ra truyện này vừa full, ở sstruyen chưa ai cmt luôn. Mình quyết định bóc tem thử xem sao.

Nữ chính Tô Thanh là người hành nghề “phá các mối hôn sự”. Nàng được thuê để chia rẽ các thiếu nữ khỏi tra nam. Nàng phải tìm cách khiến các tra nam si mê nàng, cự tuyệt các nữ nhân khác, không phải nàng thì không cưới, để rồi hai bên huỷ hôn ước. Mọi công việc trước đây nàng đều hoàn thành tốt.

Nàng đang trăn trở trước một nhiệm vụ khó khăn: vẫn phải thông đồng với nam nhân rồi bội bạc hắn như các nhiệm vụ trước, nhưng khó ở chỗ lần này đối tượng của nàng là Nhiếp chính vương Cố Uyên. Cố Uyên là người có quyền thế cao, có khi còn có quyền hơn hoàng đế, lãnh tuyệt, lại không gần nữ sắc, bao nhiêu nữ nhân được chuyển tới phủ đều bị hắn trả về nguyên xi.

Tô Thanh biết nàng không thể tiếp cận hắn thông qua việc mượn tay các quan viên. Cuối cùng nàng cũng tìm được cách khi biết tin hắn đi đến Vân Sơn bái phật: nàng giả làm một thiếu nữ nghèo khó, yếu đuối bị cường bạo ức hiếp giữa đường nhảy ra nhờ hắn cứu giúp. Suýt thất bại nhưng cuối cùng nàng cũng thành công khiến hắn giữ nàng lại.

Vào Tấn vương phủ của hắn Tô Thanh không thấy nữ nhân như bên ngoài đồn, nhưng đáng sợ hơn khi thấy gần hai mươi nam tử dung nhanh dịu dàng :v Tô Thanh quyết định không cho Tô Mạc [đứa trẻ bị câm do nàng nuôi từ nhỏ] về yểm trợ vì sợ … :v [sợ gì thì chắc các bạn hiểu]. Nàng cũng gặp Bộ Tiện Âm – một người giống y đúc Tô Mạc.

Cố Uyên thật là một người không biết thương hoa tiếc ngọc :v Nàng van xin lắm hắn mới miễn cưỡng để nàng ở lại làm đầu bếp – một công việc nguy hiểm vì nhiều đầu bếp trước đã bị Quý Loan mộng du giết chết :3

Cuối cùng trải qua nhiều lần tiếp xúc, Cố Uyên và Tô Thanh có tình cảm với nhau. Kết thúc HE, ai ngờ được người thuê Tô Thanh lại là tiểu hoàng thượng chứ :v

Cố Uyên có quá khứ đau thương. Lúc còn nhỏ hắn bị bọn buôn người bán đến phủ của Liễu Thừa Ân. Cố Uyên luôn có cảm giác ông ta quá thâm sâu, khó đoán. Đám trẻ được đưa tới không phải để làm người hầu mà bị đưa vào một căn phòng để chúng tàn sát lẫn nhau. Cố Uyên thành công trở thành người sống sót cuối cùng nên được Liễu Thừa Ân nhận làm môn sinh tâm đắc nhất. Chỉ có Cố Uyên mới biết rõ Liễu Thừa Ân chẳng phải một đại danh sĩ đáng ngưỡng mộ mà là một người dơ bẩn, âm ngoan. Cố Uyên trở thành dược nhân thử nhiều loại độc dược đáng sợ mà Liễu Thừa Ân chế ra.

Những thứ thuốc đó biến một con người trở nên khát máu, giết người vô số. Dần dần, Cố Uyên phát hiện ra trong đầu hắn tồn tại một linh hồn được tạo ra trong cơ thể hắn. “Người kia” không lạnh lùng vô tình như hắn mà thị huyết quái đản. Đó là một tâm ma đang ngày ngày muốn thao túng Cố Uyên. Cố Uyên dùng nghị lực, lý trí mới khống chế được “người kia”.

Ban đầu mình không thích Cố Uyên vì hắn quá lạnh lùng, lại không biết thương hoa tiếc ngọc. Có điều, dần dần những hành động quan tâm, những hành động ăn dấm chua của hắn làm mình cảm động. Dần dần quá khứ đáng thương của hắn lộ ra, mình lại thấy thương cảm và thấu hiểu cho hắn hơn. Cố Uyên còn đồng uống thứ độc dược năm đó để Nhan Oanh Nhi giao thuốc giải cho Tô Thanh.

Tô Thanh không phải nữ cường nhưng nàng cũng không ngốc vì luôn phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống. Tô Thanh tuy không giúp được gì nhiều cho Cố Uyển nhưng nàng không phá team, có đôi khi còn biết thuận theo tình thế mà thoát thân.

Mình không biết với nghề nghiệp của Tô Thanh thì nàng có sạch không. Có thể nàng dùng thuốc bột do A Nhuyễn cho, nên thành công qua mặt các tra nam chăng? Tác giả không đề cập đến nên mình cũng không chắc lắm. Mình đoán nàng vẫn giữ thân được :v

Truyện sủng ngọt, nhẹ nhàng, có chút hài hước, đoạn đầu truyện hơi hướng điền văn, đoạn sau những bí ẩn dần được hé lộ nên trở nên hấp dẫn hơn. Truyện không có người ác, Nhan Oanh Nhi cũng không hẳn là người ác; còn người ác thực sự là Liễu Thừa Ân thì đã chết trước khi câu chuyện bắt đầu rồi.

Văn phong tốt, nội dung ổn, truyện tuy không quá xuất sắc nhưng cũng rất đáng đọc. Mình hi vọng có thêm ngoại truyện nói về Ngọc Phi Giác và Nhan Oanh Nhi vì mình vẫn chưa biết vì sao Oanh Nhi phải ra tay tàn độc với Phi Giác như vậy.

Cho truyện này 4/5 điểm.

Thể loại: cổ đại, xuyên không, ngược

Văn Nhã Lệ/Persephone x Hades

Nữ chính Văn Nhã Lệ là một nữ nhân hiện đại bình thường. Nàng đang đọc cuốn “Thần thoại Hy Lạp” thì đột nhiên hồn lìa khỏi xác. Lúc tỉnh lại nàng thấy mình đang ở địa ngục nơi ở của Hades.

Từ đó nàng phải sống dưới thân phận Persephone – nữ thần mùa xuân, con gái của nữ thần nông nghiệp – là người vợ do Hades cướp về. Hades đem lòng yêu Persephone vì mũi tên “đùa cợt” của một vị thần.

Văn Nhã Lệ cũng phát hiện ra rằng nàng, chính xác hơn là Persephone, luôn có cảm giác xúc động, rơi nước mắt liên tục mỗi khi Hades đến gần. Nàng dần có tình cảm với Hades và cảm thấy bản thân như hoà cùng một thể với hắn, cảm nhận được sau đau thương, tịch mịch của hắn… Sau đó hai người yêu thương nhau, cùng nhau vượt qua bao rắc rối…

Mình xem đến chương 85 liền drop, tuy chỉ còn 8 chương nữa là hết truyện, nhưng mình chán quá nên không muốn xem nữa.

Nữ chính quá ngu ngốc, dễ nổi giận, não tàn, không biết suy nghĩ. Tác giả cố gắng xây dựng hình tượng nữ chính là người kiên định, thiện lương… Nhưng cái mình nhìn thấy chỉ là một nữ nhân ngu ngốc tự cho bản thân thông minh; một nữ nhân cố chấp những cái không cần cố chấp; một nữ nhân yếu đuối, bi luỵ chuyện tình cảm; một nữ nhân đi ra ngoài không dùng não…

Ban đầu cách nữ chính đùng đùng nổi giận khi gặp Diana làm mình không thích rồi. Nhưng mình nghĩ: thôi kệ, ghen một chút cũng không sao.

Sau đó nữ chính lại đùng đùng gây sự với Hades mà không hỏi vì sao hắn làm như vậy. Lúc đó mình nghĩ: thôi kệ, do Hades cũng có chút quá đáng.

Điều làm mình thấy nản nhất ở nữ chính chính là sự yếu đuối, nhu nhược, quỵ luỵ… Nàng thấy Hades về địa ngục cùng Minthe và mất trí nhớ, nàng vùng vẫy, nàng đau khổ. Thôi được, cho nàng yếu đuối một chút vậy. Nàng thấy Hades cùng Minthe hoan ái, nàng cũng đau khổ rồi lại cho qua. Phải, hắn mất trí nhớ nhưng hắn đối xử tệ với nàng như vậy, đối xử còn tệ hơn nô tì nữa, vậy mà nàng vẫn si mê! Khi Minthe chết, hắn nghi ngờ nàng đầu tiên và tống nàng đến tận cùng của địa ngục. Đến lúc đó mà nữ chính vẫn không muốn buông bỏ. Mình rất ghét kiểu nữ nhân đã ngu ngốc, yếu đuối không giúp gì được, hay khóc lóc, lại còn luỵ tình như vậy.

Tác giả cũng cố gắng khắc hoạ Hades là một người nam nhân tốt. Thế nhưng mình chưa bao giờ thấy hắn tốt cả. Hắn luôn luôn lạnh lùng, thâm trầm, lại hay nghi ngờ. Hắn luôn miệng nói yêu nàng nhưng lòng tự tôn vẫn cao hơn tình yêu đó. Không chỉ một lần mà nhiều lần đều như vậy. Phải, cũng có những lúc hắn bỏ chút tự tôn để dỗ dành nàng, nhưng lại chẳng nhiều bằng những lúc hắn đem lòng tự tôn cao hơn. Có lẽ mình không hợp với một nam chính là thần cao quý như vậy!

Mình lướt qua tựa đề của mấy chương cuối thì thấy rằng nữ chính rất nhanh tha thứ cho nam chính. Đây là một điểm trừ rất lớn đối với mình. Nếu trước đó Hades đối xử tốt với nàng hơn, biết lắng nghe, biết cư xử hơn chứ không động chút lại giở thói tự trọng, tự tôn… thì có lẽ mình vẫn sẽ chấp nhận những hành động lúc hắn mất trí nhớ.

Theo mình hiểu, Hades bị bắn tên thì chỉ Hades đem lòng yêu Persephone thôi còn nàng không yêu hắn [đúng là Persephone chân chính không yêu hắn]. Vậy mà sau này nàng lại yêu hắn rất nhanh: nhìn thấy hắn đau lòng liền đau lòng, nhịn không được chủ động hôn hắn… Mình cảm thấy chi tiết này hơi phi lý.

Mình thấy truyện này mới full, còn ít người đọc nên nhảy vào bóc tem. Ai ngờ lọt lộn hố tra nam x ngốc nữ cộng tình tiết cẩu huyết.

Cho truyện này 1/5 điểm thôi. Đáng lẽ mình cho 0.5 thôi, cộng thêm 0.5 điểm cho bối cảnh lạ, khác các truyện xuyên không khác.

Chủ Đề