Làm thế nào để được làm người yêu của Vương Nhất Bác

Lý do thứ sáu: Vương Nhất Bác vô cùng nguy hiểm

Tiêu Chiến thả cây bút chì xuống bên cạnh quyển sổ và thở dài. Bây giờ là 7 giờ 10 phút sáng và anh cần phải đến buổi triển lãm mà Vương Nhất Bác đã nhắn, vào lúc 8 giờ 30 phút. Tiêu Chiến cảm thấy tự cảm thấy buồn cười khi Vương Nhất Bác vẫn còn giữ số điện thoại của anh sau ngần ấy tháng.

Anh tự vả vào má mình một cái, thầm nghĩ "Chắc là chả có ý gì đâu."

Nhưng Tiêu Chiến không thể ngừng suy nghĩ. Vương Nhất Bác là một người nguy hiểm, thực sự nguy hiểm. Tại sao à? Cậu đúng nghĩa là một con thú ăn thịt chậm rãi lởn vởn rồi sẽ ăn sạch con mồi. Mọi người dĩ nhiên không tài nào nhận thức được Vương Nhất Bác "giải quyết" họ tàn độc như thế nào.

Hai năm trước, khi hai người cùng nhau đến dự hôn lễ của người bạn thân nhất của Vương Nhất Bác là Seungyoun và Wooseok, Tiêu Chiến đang nói chuyện với một người bạn cũ thì bỗng nhiên có ai đó tiến đến với thái độ lỗ mãng mà sờ soạng anh. Trước khi Tiêu Chiến kịp phản ứng thì Vương Nhất Bác đã lao đến đấm vào mặt người đó. Vào thời điểm đó, quả thực là Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng cảm động và có chút phấn khích đối vói hành động đó của cậu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là Nhất Bác chỉ giả vờ làm vậy để thể hiện bản thân mình thôi.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 55 phút. Anh quyết định đứng dậy sửa soạn, lấy ví tiền và chìa khóa rồi đi đến buổi triển lãm.

Anh vừa bước đi trên đường vừa xem lại địa chỉ mà Vương Nhất Bác đã gửi cho anh. Nó khá gần căn hộ của anh, chỉ cách một con đường. Có lẽ đây là lý do mà anh gặp Nhất Bác ở cửa hàng tiện lợi.

Sau gần 15 phút đi bộ, Tiêu Chiến đã tới nơi. Đó là một tòa nhà vô cùng sang trọng. "Lâu rồi mình chưa trưng bày tranh ở buổi triển lãm nào." Tiêu Chiến thì thầm rồi đi vào trong.

Đã có khá nhiều người đến, nhưng chẳng có ai chú ý đến sự hiện diện của Tiêu Chiến. Anh bây giờ đây cảm thấy khá ngại ngùng, lặng lẽ tiến đến dãy ghế ở hành lang ngồi xuống.

Cái nơi ngu ngốc gì đây? Mình chả biết ai ở đây cả. Tiêu Chiến khẽ cau mày, nhìn vào màn hình điện thoại.

Đã 8 giờ 11 phút rồi, vậy mà Vương Nhất Bác vẫn chưa đến. Cùng lắm là 8 giờ 30 phút họ sẽ gặp nhau thôi.

Tiêu Chiến kiên nhẫn ngồi thu lu một góc đợi Nhất Bác cùng với cái điện thoại của mình. Bỗng nhiên có một người đi đến, hỏi. "Anh là..." Tiêu Chiến ngay lập tức nhận ra có người đang hỏi mình. Anh ngước mắt lên nhìn người đàn ông trẻ đó, "Tôi...Um. Tôi là Tiêu Chiến."

Người kia mỉm cười với anh. "À, ra anh là người mà Nhất Bác nhắc đến!"

"A? Đúng vậy," Tiêu Chiến lúng túng trả lời.

"Tôi là Trịnh Phồn Tinh, rất vui được gặp anh, Tiêu Chiến," người kia vui vẻ đáp lại một cách lịch sự, đưa tay ra. Tiêu Chiến bắt lấy tay người đó, mỉm cười đáp lại "Tôi cũng vậy."

Yah! Ước gì Vương Nhất Bác cũng tốt được như người này thì hay biết mấy.

"Anh Chiến, em thực sự rất mong đợi được gặp anh," Trịnh Phồn Tinh vui vẻ nói. Tiêu Chiến bị bất ngờ, anh không biết cậu trai này là ai cả. Chắc là Vương Nhất Bác đã nói về anh với cậu ta rồi chăng?

"A, mong đợi gì chứ, tôi chỉ là một họa sĩ tự do thôi," Tiêu Chiến cười nói.

"Không hề! Những tác phẩm của anh thực sự rất đẹp, em đã thấy được nhiều tác phẩm mà anh vẽ ở nhà..."

Tiêu Chiến ngay lập tức cắt ngang lời Trịnh Phồn Tinh, "Chờ đã, rốt cuộc cậu là ai vậy?"

"Em là...um...của anh Nhất Bác nên là..." Trinh Phồn Tinh bị ngắt lời một lần nữa bởi một người đàn ông có gương mặt vô cảm. Không ai khác, chính là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thề rằng con người này cực kì nguy hiểm. Chỉ ăn mặc vô cùng đơn giản thôi nhưng lại rất ấn tượng, quả thật là vô cùng đẹp trai.

"Phồn Tinh," Vương Nhất Bác bình tĩnh gọi. Trịnh Phồn Tinh nhanh chóng đến bên và chào hỏi Nhất Bác. Tiêu Chiến cũng chậm rãi đến gần họ, nhưng anh lại quay đầu sang chỗ khác, không thèm liếc mắt nhìn cậu lấy một lần.

"Tôi nghĩ là chúng ta nên bắt tay vào việc thôi, xong sớm về sớm," Tiêu Chiến lên tiếng. Mặt Trịnh Phồn Tinh ỉu xìu đi thấy rõ. Cậu còn muốn nói chuyện với anh thêm nữa mà.

"Để tôi dẫn anh đi gặp mọi người," Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, hai người kia nghe vậy liền đi theo cậu.

"Anh Chiến, em xin lỗi về chuyện của b...Ý em là, anh Vương Nhất Bác," Trịnh Phồn Tinh lắp bắp.

Tiêu Chiến khẳng định là anh vừa nghe thấy từ ba. Vương Nhất Bác có con trai rồi sao? Cậu ta không hề độc thân, mà là có một người vợ bí mật rồi!?

Tiêu Chiến cảm thấy nơi ngực trái của mình như bị ai đó bóp chặt. "Ay, cậu xin lỗi gì chứ. Nhất Bác luôn như vậy mà," Tiêu Chiến nói, anh ngước lên nhìn người đang đi phía trước, không giấu được sự rầu rĩ trong giọng nói của mình. Trịnh Phồn Tinh cảm thấy không vui khi nhìn Tiêu Chiến buồn bã như vậy.

Khi đến studio, Vương Nhất Bác gọi những nhân viên đang làm việc ở đó và giới thiệu Tiêu Chiến với mọi người. Ai ai cũng vô cùng phấn khích trước sự hiện diện của Tiêu Chiến. Và dĩ nhiên, chỉ trừ một người là Vương Nhất Bác.

Mọi người cùng nhau lên kế hoạch sau đó thảo luận xem nên trưng bày những tác phẩm nào. Miệt mài một lúc thì đã đến giờ nghỉ trưa. Tiêu Chiến không muốn ăn cơm nên anh lôi gói socola đã được chuẩn bị sẵn ngồi nhấm nháp. Trịnh Phồn Tinh một lần nữa đến cạnh anh trò chuyện.

"Lúc nãy cậu định nói gì thế?" Tiêu Chiến vừa hỏi vừa cắn một miếng socola.

"Thực ra em là con trai của ba Nhất Bác," Phồn Tinh thì thầm. Tiêu Chiến dường như đã đổ mồ hôi hột. "À...Vậy mẹ của cậu là?" Tiêu Chiến lắp bắp. Trịnh Phồn Tinh cười to, "Aish, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, em chỉ là con nuôi thôi."

"Thật sao? Ahaha... Sao tự nhiên tôi lại lo lắng nhỉ?" Tiêu Chiến nở nụ cười méo xệch.

"Em đã thấy bức tranh mà anh vẽ ở nhà rồi, thật sự vô cùng vô cùng xuất sắc," cậu nói với nụ cười tươi rói trên môi.

"Eh? Bức nào nhỉ," Tiêu Chiến bối rối.

"Là bức tranh chân dung anh đang cười thật tươi."

Bỗng nhiên Tiêu Chiến cảm thấy có vô vàn xúc cảm không hẹn trước mà đổ về trong anh.

---

Chuyện gặp bà nội rất thuận lợi, Tiêu Chiến vốn là có khuôn mặt được mọi người yêu mến, thêm vào tính cách lại hòa nhã, khiến cho bà nội rất vui vẻ, bệnh tình đều chuyển biến tốt rồi. Hai ngày này Vương Nhất Bác là bộ dạng một đứa bé ngoan, cũng là một cộng sự thông minh, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy người này cũng không chán ghét như vậy

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, nhưng Vương Nhất Bác chậm chạp không có thực hiện lời hứa của mình, Tiêu Chiến một phân tiền công cũng không nhận được, cậu cũng không phải muốn tiền, vốn là tự mình nói giúp đỡ, còn muốn tiền vậy thì thành người gì.

Nhưng là Vương Nhất Bác mỗi ngày đều nói đưa tiền để bắt cậu tới, Tiêu Chiến không muốn, hắn liền để trợ lý thêm tiền thay đổi địa điểm với thời gian trong lịch trình của cậu, bị bức đến bất đắc dĩ, Tiêu Chiến chỉ có thể đi tìm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến tới lấy tiền cũng không đưa tiền, ngày hôm nay hẹn Tiêu Chiến đến quán cà phê, ngày mai lại hẹn đến quán lẩu, cũng không đề cập đến tiền, nhưng lại tìm lý do để gặp Tiêu Chiến, thường xuyên qua lại, Tiêu Chiến cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Sau đó bất luận thế nào cũng không tới, kết quả chính là Vương Nhất Bác tự tới công ty tìm cậu.

Một lần hai lần còn tốt, nhưng chuyện này chỉ cần mỗi ngày móc nối, lời đồn đãi liền tránh không khỏi.

Vừa bắt đầu Tiêu Chiến còn không để ý, cũng không tới hai ngày Vương Nhất Bác đã bị người khác chụp ảnh khi đi tìm Tiêu Chiến, góc chụp rõ ràng cố ý, dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, liền thành nhiệt sưu 'Tiêu Chiến với lão tổng của một công ty giải trí có tiếng'. Lại trùng hợp thời điểm bộ phim của cậu chiếu, vừa nhìn đã biết là hắc cậu, vào lúc này lại ra chuyện như vậy, mọi người nhất định sẽ cho rằng cậu bán thân đổi lấy danh.

Khiến Tiêu Chiến nổi cáu, cậu chạy vào văn phòng Vương Nhất Bác

"Vương Nhất Bác cậu có ý gì! Toàn bộ thế giới đều biết cậu nam nữ ăn sạch, cậu là muốn dùng thủ đoạn này buộc tôi theo sự điều khiển sao!"

Từ khi thăm bà nội trở về, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đối với mình có thiện cảm, nhưng mình đều tỏ thái độ thờ ơ, hơn nữa chuyện này không chỉ đối với mình ảnh hưởng mà còn đối với bộ phim của Trần tổng, đem một mình hình ảnh Vương Nhất Bác làm mờ, còn viết chính là lão tổng của một công ty giải trí có tiếng, dù là ai cũng sẽ nghĩ đến Tiêu Chiến chính mình trèo lên lão tổng công ty, Trần tổng đối với mình rất là chiếu cố, mà Vương Nhất Bác với Trần tổng từ trước đến nay không hợp nhau. Vì lẽ đó Tiêu Chiến cảm giác đầu tiên chính là chuyện này Vương Nhất Bác làm ra.

Vương Nhất Bác vốn là đưa lưng về phía Tiêu Chiến, hắn từ từ quay lại mà nói

"Anh cứ như vậy nghĩ về tôi như thế?"

Hắn cũng biết chuyện này, nhưng hắn không nghĩ tới chính mình vắt hết óc giúp Tiêu Chiến nghĩ cách giải quyết, người trong cuộc cứ thế hoài nghi mình đầu tiên. Giờ khắc này, vẻ mặt lạnh lùng đến đâu cũng không lấn át được giọng điệu bi thương.

Tiêu Chiến có chút chột dạ

"Không phải... nhưng là... tôi..."

Tiêu Chiến còn muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng không mở miệng

"Cút"

Vương Nhất Bác nói xong đứng dậy đẩy Tiêu Chiến ra ngoài, đóng cửa lại.

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌[; ̄◇ ̄]┘

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Tiêu Chiến không biết mình làm sao có thể trở về nơi ở, toàn thân đều ướt đẫm, trong đầu loạn, trong lòng cũng loạn.

'Mình nghĩ nhầm sao, đúng là mình sai rồi sao, rõ ràng mình mới là người bị hại mà'

Càng nghĩ càng loạn, cậu mơ hồ nhìn thấy trong góc nhà có chai rượu, phảng phất nhìn thấy cứu tinh, một hớp một hớp hướng về trong dạ dày mà rót xuống

'Mình nên làm gì, làm thế nào để giải thích với Trần tổng và tổ phim đây'

Nghĩ tới đây, cậu bấm điện thoại gọi cho Trần tổng

"Trần tổng, đều là lỗi của tôi, nhưng sự việc không phải như vậy, tôi cũng không phải muốn từ chối trách nhiệm, tôi sẽ nghĩ tất cả biện pháp để bồi thường tổn thất cho đoàn phim, ngài hãy tin tưởng tôi..."

Đầu càng ngày càng nặng, rõ ràng đang nói chuyện, nhưng cậu đã không biết chính mình nói đến cái gì rồi

"Tôi thật không biết làm sao để đối mặt với ngài, làm sao đối mặt với những người yêu thích tôi, tôi chỉ muốn trở thành niềm tự hào của những người hâm mộ, mà không phải khiến người ta cảm thấy tôi là loại người như vậy... Tôi rõ ràng cố gắng như vậy... Tôi trách sai hắn rồi... Vương Nhất Bác... xin lỗi.... Vương Nhất Bác... tôi... lạnh..."

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌[; ̄◇ ̄]┘

Hôm nay Bo Bo phát phúc lợi, cảm thấy high hơn hẳn, chơi hẳn 900 từ :[
Mà đọc truyện cái tụt mood luôn

#王一博出道五周年快乐#Vương_Nhất_Bác_5_năm_xuất_đạo

#WangYiBoHappy5thAnniversary

Video liên quan

Chủ Đề