Escape the ordinary là gì

X

Bảo mật & Cookie

This site uses cookies. By continuing, you agree to their use. Learn more, including how to control cookies.

Đã hiểu!
Quảng cáo

Hic, gõ xong cái title đã thấy có phần sên sến rồi.

Nhưng đó là những dòng từ tâm muốn gửi anh cảnh sát giao thông đứng ở ngã năm Điện Biên Phủ Lê Hồng Phong Hoàng Diệu.

[Mở ngoặc là mấy anh đóng ở đây hình như cũng có tiếng là dễ thương, nên có chị nghe nhắc đến chỗ này thôi là đã gật đầu trìu mến;]]

Sáng đi làm không muộn đâu. Đầu tuần mà. Dậy sớm nhé. Chống nắng khẩu trang nọ kia đầy đủ cả.

Đường xá đông đúc, tâm trạng lại phải đấu tranh tư tưởng lắm lắm để cố giữ được cái tinh thần yêu lao động giữ lấy một tí cho đến cổng LHH.

Xe bon chen luồn lách đến được chỗ đèn xanh Thể Dục Thẩm Mỹ Lê Hồng Phong thì điềm nhiên đi tiếp như bao người dân ta vẫn đang đi song song bên cạnh. Đã đành là đèn sắp nhay nháy chuyển vàng rồi.

Tớ vẫn rất thong thả từ tốn hòa mình vào đám đông.

Anh Công an điềm đạm ra đón đầu rồi dẫn dắt tớ đi vào hè đường.

Một người gần như ko có vấn đề gì với pháp luật bao giờ thì việc nói chuyện phải quấy với anh công an không có gì là ngại ngần cả. [Cộng thêm kinh nghiệm từng vượt đèn vàng đèn đỏ rồi lách dùi cui đi tiếp, và lần thề thốt đi đúng đường khi bị vu oan là đi ngược chiều ở Hòa Lạc nên lần này tớ cũng không mảy may xúc động].

Vả lại trong một buổi sáng mà cảm xúc đang ngấp nghé vạch 0 và 0,5 thì việc có bị kiểm và tra cũng chẳng là gì cả.

Hic, nhưng anh CSGT dễ thương quá cơ. Vô cùng lịch sự và ga lăng nhớ, anh ấy MỜI CHỊ dắt xe lên hè. Thấy tớ mặc váy, anh ấy tình nguyện dẫn xe lên.

Thấy kiểu chìa khóa vẫn cắm xe là tớ đoán trước anh ấy dễ thương rồi.

Tớ vẫn cứ hỏi lý do lý trấu cho có câu chuyện để nói, thì cực kỳ từ tốn và dễ thương, anh ấy giải thích cái trình tự đèn giao thông ở đó ra sao, và nếu theo như anh nói thì tớ hẳn phải vượt đến 4s đèn đỏ thôi ý mà.

Anh cũng có đòi cả giấy tờ nọ kia. Mà thú thật được ngày tớ chả có ví chả có giấy gì trong cái túi to đùng tớ đeo ở xe cả

Thế mà tớ chỉ nói nhẹ nhàng có mấy câu, cộng với thành thật báo cáo là tớ chả có giấy tờ đâu, chỉ có cái card này thôi rồi abc j nữa tớ cũng ko nhớ hết

Thế rồi anh ấy bảo thế nhé, đi đi, lần này chỉ nhắc nhở thôi nhé.

Hic. Mà thú thật anh ấy trẻ và nói năng lịch sự chủ vị câu cú đủ cả cơ.

Và tớ đi. Hi. Trong lòng trộm nhớ đến bài thơ Mustard của chị Loan bắt đầu bằng câu: Lost in the ordinary .

Chả phải anh cờ sờ gờ tờ vừa lôi tớ khỏi cơn thẫn thờ của một buổi sáng đầu tuần ngẩn ngơ cũng gần như lost và có khi là vẫn lost đấy sao.

Đến cơ quan, nghe các chị kể chuyện ngày cuối tuần giữa trưa nắng chạy lên cơ quan làm việc thế nào, rồi cả chuyện giật gân cháu chị Thủy mới thấy, cái ordinary kia của tớ đúng thật quá là ordinaire.

Buồn cười thiệt, ngày lại ngày, có những cái có thể rất rất ordinairy cũng có thể có cả cái extra-ordinaire; có được hay không cũng là do Tự Thân và Tự Tâm mà ra cả thôi.

Haiz.

Quảng cáo

Share this:

Có liên quan

  • Hà Nội trong trái tim em
  • 24/09/2007
  • Trong "hànội"
  • Nhà Gemini Off Kem Thành công Tưng bừng
  • 26/04/2007
  • Trong "bibi"
  • Entry cho 07/07/2007 ~ Tag lây! Uh thì Tag này!
  • 06/07/2007
  • Trong "bibi"

Video liên quan

Chủ Đề