Xuyên thành bạn trai cũ của Hotboy trường chấp 66

Tên truyện: Bạo quân sủng hậu

Tác giả: Tú Sinh

Thể loại: Nguyên sang, Trọng sinh, Cổ trang, Cung đình hầu tước, Cung đấu, Ngọt sủng, Cưới trước yêu sau, Sinh tử, Chủ thụ, Kim bài đề cử, 1×1, HE

Nhân vật chính: Tiêu Chỉ Qua x An Trường Khanh [Âm trầm hung ác đế vương thâm tình công x Thân kiều thể nhuyễn mỹ nhân thụ]

Edit: Vãn Dạ [Wattpad DaHaiDuong]

Độ dài: 140 chương [135 chương CV + 5 Phiên ngoại]

Tình trạng: Hoàn

___________________________________________________________________________________________________

Văn án

Người đời đều biết tính tình Bắc Chiến Vương thô bạo, là một người vui buồn khó đoán.Họ còn nói hắn đã tàn sát không biết bao nhiêu người.An Trường Khanh nghe mọi người đồn đãi, sợ hãi cực kì, vì thế chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào hắn dù chỉ một lần.Mãi cho đến khi chết, y mới biết, nam nhân rõ ràng nhìn tưởng thô bạo này, lại tràn đầy ôn nhu, mà những dịu dàng kia cũng chỉ dành cho y.Trọng sinh đến đêm tân hôn, An Trường Khanh nhìn mặt mày nam nhân viết hai chữ hung ác, chủ động hôn lên môi hắn.Nam nhân mặt mày âm trầm, nhìn kỹ nhéo cằm y, “Ngươi không sợ ta?”An Trường Khanh bám vào cổ nam nhân cười vừa mềm vừa ngọt, “Ta không sợ ngươi, ta chỉ sợ đau.”

Mà nam nhân trước mặt, trước giờ không nỡ làm y đau.

__________

Chuyện náo nhiệt nhất Nghiệp Kinh gần đây, không gì hơn Bắc Chiến Vương từ chối chỉ hôn của Thái Hậu, tự mình chọn một thứ tử [con vợ lẽ] không được sủng ái của phủ Thừa tướng làm Vương phi.Mọi người đều nói thứ tử kia xinh đẹp, đáng tiếc mệnh không tốt bị Bắc Chiến Vương coi trọng, sợ là không sống qua đêm tân hôn.Tất cả mọi người chờ xem trò cười của phủ Bắc Chiến Vương.

Nhưng chờ rồi chờ…… chờ đến Bắc Chiến Vương đăng cơ xưng đế, chờ đến thứ tử phong Nam Hậu độc chiếm ân sủng của đế vương, chờ đến bọn họ chỉ có thể dập đầu xuống đất hô to “Đế hậu thiên tuế”, cũng không thể chờ được trò cười muốn xem.

Thực dụng chỉ nam ★

  1. 1v1, hai đời công thụ đều chỉ có lẫn nhau, cưới trước yêu sau.
  2. Thụ yếu đuối thích làm nũng nhưng chỉ đối với công, là người đáng yêu, hiểu chuyện, không làm ra vẻ đại mỹ nhân.
  3. Sinh tử sinh tử sinh tử! Tác giả cảnh báo trước, không thích sinh tử văn có thể quay đầu.
  4. Triều đại hư cấu, bối cảnh giả thiết lộn xộn, xin đừng khảo chứng.

___________________________________________________________________________________________________

*1 phút review lảm nhảm

Một câu chuyện trọng sinh bối cảnh cổ trang cung đấu xoay quanh 2 nhân vật chính là Bắc Chiến Vương – Tiêu Chỉ Qua và Bắc Chiến Vương Phi – An Trường Khanh, một người là Nhị hoàng tử, là tướng quân thành Nhạn Châu ác danh vang xa, người người dè bỉu, một người là thứ tử nhà Thừa tướng, nổi tiếng xinh đẹp, cả hai người đều không được cha sủng ái. Kiếp trước 2 người bỏ lỡ nhau, dù nên duyên phu phu nhưng lại không tiếp xúc với nhau, một người yêu âm thầm, một người sợ hãi mà trốn tránh, để rồi kết cục thê lương người chết vì bị gia đình hãm hại, người tan xác chốn tha ma.

Được trọng sinh quay về thời điểm mới kết hôn, thụ bấy giờ đã hiểu lòng công, không còn ghẻ lạnh trốn tránh ảnh nữa mà chủ động tấn công, dần dần anh công cũng bỏ đi lớp vỏ bọc cứng cáp bên ngoài để đón nhận thụ, thổ lộ tình yêu của mình. Thụ vì biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà chủ động lo liệu sắp xếp trước, tránh cho tai họa lặp lại ở kiếp này, cùng công vượt qua nhiều gian nan, mưu đồ tranh đấu. Quá trình ấy được tác giả miêu tả chậm rãi, đan xen những tình tiết ngọt ngào ngược cẩu FA [huhu], chỉ ngược cẩu FA thôi chứ không ngược công thụ nha, 2 người yêu nhau và tin tưởng nhau lắm lắm không ngược nổi luôn đó. Ban đầu chỉ có chút khúc mắc về thụ và biểu ca, công lặng lẽ ăn dấm không dám nói ra, sao mà mình cưng anh công thế không biết, thâm tình nhưng hũ nút không nói câu nào, để em thụ chủ động tấn công cho không còn manh giáp, khi đã hiểu nhau thì cưng thụ lên tận trời luôn.

Cả 2 nhân vật chính đều được tác giả buff đều, không đến mức “bàn tay vàng” nhưng mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, âm mưu nào cũng phá được hết, công mạnh mẽ anh dũng đánh giặc, thụ ở phía sau giúp đỡ công rất nhiều, cả cả lúc ủ mưu lẫn khi thực chiến. Có lần về Nhạn Châu đánh Bắc Địch, công và các tướng sĩ bày mưu tấn công nhiều hướng, giấu thụ mạo hiểm dẫn quân tấn công triều đình nước địch. Thế nhưng mọi thứ không như dự tính ban đầu, công bị quân địch phản công, dồn vào khe núi nguy hiểm rồi không thấy tung tích suốt 1 thời gian, thế trận ở nhà vì vậy mà gian nan, kéo dài hơn, thụ lúc đó dù rất giận nhưng vẫn thay công ra mặt, đánh trống trận cổ vũ tinh thần tướng sĩ. Mình thấy thụ dù là mỹ nhân yếu đuối nhưng những lúc cần thì vẫn rất “cường”, không “giống phụ nữ” như nhiều bạn review chút nào, mình thấy oan cho ảnh luôn đó.

Chi tiết có chút huyền huyễn về xuất thân của thụ là tộc giao nhân, là nam tử nhưng có thể hoài thai được làm rõ ở cuối truyện mình thấy có chút dài và rối nên đọc lướt, tuy nhiên không ảnh hưởng đến kết cục nha. Thụ hoài thai song sinh 1 nam 1 nữ, công chúa giống công siêu bá đạo, hoàng tử thì giống thụ, điềm tĩnh nội liễm, vừa sinh ra công đã nghĩ đến ngày truyền lại gánh nặng đất nước để chu du khắp nơi với thụ rồi, thương hoàng tử ghê gớm.

Đọc đến cuối truyện mình vẫn không hiểu tại sao tác giả lại để tên truyện là “Bạo quân sủng hậu”, trong khi thụ chưa 1 ngày làm hoàng hậu ở kiếp này, công khi xưng đế cũng phong thụ làm Nhạn vương, kết thúc truyện thì phong làm Quân, thụ và công đều làm vua. Tiêu đề này gắn với kiếp trước của 2 người thì quá chuẩn, nhưng nếu để cho kiếp này, khi mà 2 người đã cùng trải qua bao nhiêu sóng gió để được ở cạnh nhau, yêu và hiểu nhau, xây dựng được tiếng thơm thu phục lòng dân, thì tiêu đề này khiến mình cấn quá, anh Qua không phải bạo quân mà TT.

Motip truyện có vẻ không mới, tuyến tình cảm so với cung đấu thì ít hơn 1 chút nhưng vẫn đủ ngọt sủng moee, H kéo rèm [khóc huhu], edit khá mượt, bạn nào thích trọng sinh, cung đấu, sinh tử có thể nhảy nha.

__________

Link truyện: Wattpad Vãn Dạ

[Tác giả Liên Sóc -- Thể loại: Đam Mỹ, Điền Văn ]Văn án:

Xuyên thành bạn trai cũ say mê nam chính đại ca trường đến điên cuồng trong một cuốn truyện học đường, Cảnh Tử tỏ vẻ, là đề toán quá khó hay là cuộc thi không...

vui, tại sao lại phải yêu đương?Không hứng thú, không khả năng, tốn thời gian.Trích lời trùm trường học Doanh Kiêu --"Phiền lắm, cút đi, yêu đương cái quái gì, không hứng thú.""Đùa đấy à, Cảnh Từ chính là đồ biến thái, ông đây sẽ để ý đến cậu ta chắc?"Sau đó --"Thấy người thi đạt hạng nhất kia không, đó là bạn trai tao đấy.""Nói đi, Cảnh Từ, giữa toán học và tôi, cậu chọn cái gì."Sau đó nữa --Bạn học đại ca đè Cảnh Từ lên tường, mạnh mẽ hôn hôn: "Ngoan, nói một câu êm tai thì anh sẽ tha cho em."Một câu chuyện vả mặt với truy thê hỏa táng tràng.Cợt nhả lưu manh đại ca công x ngoài cứng trong mềm có chứng cưỡng bách học sinh giỏi thụ.*Gốc là "Giáo bá": đại ca trong trường học, lớn lên đẹp trai, thành tích kém, thường xuyên gây chuyện, người gặp người sợ. "Học bá": học sinh giỏi học tập, chăm chỉ học nên thành tích cao [trái ngược là học tra/học sinh yếu].Nội dung nhãn mác: tình hữu độc chung, ngọt văn, xuyên thư, vườn trường

Tìm tòi chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Cảnh Từ ┃ phối hợp diễn: Doanh KiêuThân mời các bạn đọc tiếp!

Thuộc truyện: Những ngày tháng giả làm bạn trai của hotboy trường

Chương 66: Hotboy trường tiền nhiệm và Chủ tịch hội Sinh viên [Phần 1]

Tháng bảy đang đến thật gần, kỳ thi tốt nghiệp hàng năm cũng vươn tay gõ lên cánh cửa phòng của các sinh viên năm cuối. Chu Diễm và Lương Duệ Hi cũng như bao đàn anh, đàn chị năm tư khác, chuẩn bị ra trường.

Nghĩ mình và Lăng Khả cũng có qua lại với hai người bọn họ, cho nên Thích Phong đề nghị trước khi tốt nghiệp sẽ mời họ ra ngoài ăn một bữa cơm. Lăng Khả ủng hộ ý kiến này. Cậu còn mời Tiêu Chỉ – bạn gái của Chu Diễm, và Tề Thu Nhị – bạn thân của Tiêu Chỉ đi cùng —— Mặc dù hai đàn chị kia mới học năm ba, nhưng một người là Trưởng ban của Thích Phong, một người là Trưởng ban của Lăng Khả, đều từng giúp đỡ bọn cậu rất nhiều.

Lương Duệ Hi hỏi Thích Phong rằng hắn có thể đưa bạn gái đi cùng hay không. Thích Phong vui vẻ nói: “Đương nhiên có thể, đi cùng đi, đi cùng đi!”

Thích Phong ưa đông vui náo nhiệt, không bận lòng chuyện có thêm vài người. Vì thế, hắn lại mời một nữ MC cùng công tác trong hội Sinh viên – Dư Đồng. Đây cũng là người mà Chu Diễm phân công hợp tác với hắn.

Cuối tuần, đoàn người tề tựu ở cửa Nam, ngồi vây quanh một cái bàn lớn.

Ngoài bạn gái của Lương Duệ Hi, những người khác đều có quen biết. Chu Diễm và Lương Duệ Hi lần lượt ngồi xuống cạnh nhau. Vừa liếc nhìn nữ sinh bên người Lương Duệ Hi, Chu Diễm đã nhỏ giọng hỏi: “Lại đổi?”

Cô bé kia có một mái tóc dài cuộn sóng, dáng người bốc lửa, ăn mặc thời trang, đứng bên cạnh anh đẹp trai Lương Duệ Hi có thể nói là vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Lương Duệ Hi đáp: “Làm sao? Không được à!”

Chu Diễm cười cười: “Sao không giới thiệu một chút đi?”

Lương Duệ Hi ho nhẹ một tiếng, nói: “Đây là Hứa Nghiên, bạn gái tôi, năm ba Đại học Sư phạm tỉnh S.”

Mọi người sôi nổi tỏ vẻ hoan nghênh. Hứa Nghiên nhìn quanh một vòng, thấy quanh bàn còn có ba nam sinh khác, mắt lập tức biến thành trái tim: “Sao nam sinh Đại học F của mọi người đều đẹp trai như vậy? Sớm biết thế, tôi đã cố thi vào Đại học F rồi!”

Tề Thu Nhị cười to: “Em gái à, đó là vì em không biết rằng toàn bộ nam sinh đẹp trai nhất trường chúng tôi đều đang ngồi ở chỗ này. Những người em nhìn thấy hôm nay không phải cỡ trung đâu, đều là tầm cao cả đấy.” Nói xong, cô lại chỉ vào Thích Phong và Lăng Khả: “Hai anh bạn này, một hotboy trường đương nhiệm, một là hotboy của khoa Báo chí chúng tôi, ngày thường đều là những nhân vật thần bí đến xuất quỷ nhập thần.”

Hứa Nghiên bị Tề Thu Nhị trêu chọc, che miệng cười không dứt. Bọn họ đều là người trẻ tuổi, vừa nói mấy câu đã thành quen.

Tiêu Chỉ trêu chọc Lương Duệ Hi: “Cậu cũng giỏi gớm đấy chứ, trường mình không chọn đủ hay sao, mà còn vươn tay sang trường của người ta. Đại học Sư phạm cách trường ta nửa vòng thành phố, sao cậu lại quen được cô bạn gái này?”

Lương Duệ Hi: “Tôi có bạn đang học ở Đại học Sư phạm, hôm trước qua chơi, bất cẩn một cái liền quen.”

Chu Diễm cười hắn: “Cậu ấy mà, “bất cẩn” cũng thường xuyên thật.”

Lương Duệ Hi trừng mắt, cầm cốc chạm vào cốc của Chu Diễm: “Cậu im miệng cho tôi.”

Thế nhưng, chẳng những Chu Diễm không im, mà còn quay sang nói với Hứa Nghiên rằng: “Em gái, em nên cảnh giác cao độ với người này, đừng thấy cậu ta ra dáng ra dàng mà lầm tưởng, chỉ là một tên ong bướm trăng hoa thôi. Anh quen cậu ta bốn năm, cậu ta cũng đổi bốn cô bạn gái. Nếu cảm thấy cậu ta không nghiêm túc với, em hãy nhanh chóng đá cậu ta đi, đừng để cậu ta tổn thương em trước.”

Lương Duệ Hi dùng cái cốc gõ gõ mặt bàn: “Này này, cậu đừng làm tôi mất giá ở trước mặt mọi người được không?”

Chu Diễm nhướng mày: “Không phải cậu đổi bốn cô bạn gái à?”

Lương Duệ Hi: “Đó là… đều vì không hợp!”

Chu Diễm: “Vậy cậu nói khoảng thời gian dài nhất cậu hẹn hò với một người đi.”

“Bốn tháng…? Ba tháng?” Bấy giờ, Lương Duệ Hi mới kịp phản ứng, kêu lên: “Đệt, có phải cậu đang đào hố cho tôi nhảy vào không!”

Mọi người cười vang. Sau vài câu đối thoại, Chu Diễm đã thành công đắp nặn cho Lương Duệ Hi hình tượng một playboy thật rõ ràng.

Lăng Khả thầm nghĩ trong lòng, so với anh hotboy trường tiền nhiệm kia, Thích Phong đúng là một con thỏ trắng ngây thơ bé nhỏ.

Thế nhưng, dường như những cô gái đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt đều cảm thấy, mình có thể sẽ là người khiến chàng playboy kia quay đầu tìm bến. Cho nên, Hứa Nghiên cũng chẳng để những lời dặn dò của Chu Diễm ở trong lòng, chỉ đơn giản xem như vui đùa mà thôi.

Hứa Nghiên bỗng nhìn về phía Thích Phong, Lăng Khả và hai nữ sinh đang ngồi bên cạnh họ. Cô hiểu lầm Tề Thu Nhị cùng Dư Đồng là bạn gái của hai cậu trai kia, tò mò hỏi: “Các cậu cũng là người yêu sao?”

Bốn người nghe vậy thì nhanh chóng tẩy sạch liên quan, Tề Thu Nhị chỉ vào Thích Phong và Lăng Khả, cười xấu xa nói: “Bọn họ mới là một cặp.”

Hứa Nghiên ngẩn người, không kịp nhận ra ý nghĩa của lời này.

Vì thế cho nên, Thích Phong lập tức nắm lấy tay Lăng Khả, tự giải thích: “Cậu ấy là bạn trai tôi.”

Hứa Nghiên đưa tay che miệng lại, sự kinh ngạc trên mặt lộ ra không hề giấu diếm một chút nào: “Các cậu là… gay?”

Thích Phong và Lăng Khả liếc mắt nhìn nhau một cái, gật đầu thừa nhận.

Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm Tề Thu Nhị vừa mới mở miệng nói đùa: “Chị ngất, không phải các cậu đang đùa đấy chứ?”

Diễn đàn trường thường xuyên đưa tin về hai người này. Nhưng có lối mòn do hotboy trường tiền nhiệm và Chủ tịch hội Sinh viên – Chu Diễm đã đi qua, nên dù Lăng Khả từng bị Thích Phong công khai hôn môi khi được nữ sinh tỏ tình, người trong trường vẫn không thật sự tin tưởng. Mà bản thân Thích Phong và Lăng Khả cũng không cố ý khoe chuyện hẹn hò ra, vẫn tiếp tục yêu đương trong âm thầm kín đáo.

Ví dụ như những người đang ngồi ở đây ngày hôm nay, bọn họ chỉ biết quan hệ giữa Thích Phong và Lăng Khả rất tốt, thái độ thân mật là rất bình thường. Nào ngờ cả hai lại trực tiếp công khai quan hệ trước mặt sinh viên trường khác.

Lương Duệ Hi cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt không thể tin nổi, hỏi: “Đệt mợ, các cậu thật sự đang yêu nhau?”

Thích Phong giải thích: “Đúng vậy, em và Lăng Khả không giống anh và anh Chu Diễm, chúng em là thật.”

Chu Diễm & Lương Duệ Hi: “…”

Mọi người bị shock vì tin tức này một chút, chỉ có Tiêu Chỉ là bình tĩnh hơn. Cô vui vẻ cho hay, khi gặp Lăng Khả và Thích Phong ở quán ăn Tây hồi Giáng sinh năm ngoái, cô đã cảm thấy bọn họ có gì đó không bình thường.

Tiêu Chỉ liếc nhìn Chu Diễm và Lương Duệ Hi, thở dài nói: “Gay thật và gay giả đúng là không giống nhau. Mặc dù hai anh rất mờ ám, nhưng độ ngọt ngào vẫn kém xa so với một ánh nhìn đơn giản của người ta.”

Chu Diễm suýt nữa thì phun bia: “Có ai cả ngày gán ghép bạn trai mình cùng người khác như em không?”

Trái lại, Thích Phong cũng tương đối ngạc nhiên, quay sang hỏi Tiêu Chỉ: “Anh Lương và anh Chu đều có bạn gái, tại sao mọi người vẫn gán ghép hai anh ấy với nhau?”

Ở trong mắt hắn, Chu Diễm và Lương Duệ Hi “thẳng” đến không thể thẳng hơn được.

Tiêu Chỉ bắt đầu trở nên kích động: “Ôi, cậu không biết chứ, hai người bọn họ có nhiều sự tích sặc mùi gay lắm!”

Chu Diễm đặt cốc của mình xuống: “Được rồi, hôm nay em nói rõ cho anh xem, anh và Duệ Hi gay ở chỗ nào.”

“Đúng, đúng.” Lương Duệ Hi cũng dùng đũa gõ bát, trưng ra vẻ mặt hóng kịch vui.

Tiêu Chỉ ôm cánh tay, cân cân nhắc nhắc, xong mới nói: “Em nhập học sau các anh khoảng một năm, có những việc em chỉ được nghe nói lại. Hồi các anh học năm nhất, Lương Duệ Hi không cẩn thận bị trặc chân, mỗi ngày anh đều cõng người ta đi học, cõng chừng nửa tháng, có chuyện này không?”

Chu Diễm thẳng thắn thừa nhận: “Có, nhưng chẳng qua đấy chỉ là giúp đỡ bạn bè thôi.”

Tiêu Chỉ liếc mắt nhìn hắn: “Vì sao lại là anh cõng, mà không phải người khác cõng. Anh cũng không ở cùng một phòng ký túc với Lương Duệ Hi.”

Chu Diễm bị hỏi thế thì hơi sửng sốt, nhìn sang phía Lương Duệ Hi, hỏi: “Ơ này, sao lúc đấy cậu lại đòi tôi cõng cậu?”

Lương Duệ Hi vội la lên: “Cái gì mà tôi đòi cậu cõng, rõ ràng là cậu chủ động nói muốn cõng tôi!”

Chu Diễm nhớ lại, bảo: “Lúc cậu bị trặc chân tôi đang ở ngay bên cạnh. Cậu kêu như lợn bị chọc tiết thế, tôi không cõng thì chả lẽ vứt cậu ở đấy à? Đương nhiên phải chủ động cõng cậu về ký túc xá rồi. Nhưng sau đó là cậu đòi cưỡi tôi.”

Lương Duệ Hi: “Đệt, khi đó không phải cậu là lớp trưởng sao? Bạn học gặp nạn chẳng lẽ cậu lại khoanh tay đứng nhìn?”

Chu Diễm cười nhạo: “Tôi không khoanh tay đứng nhìn, tôi còn đề nghị kiếm cái gậy cho cậu chống tạm mấy ngày nữa. Nhưng cậu trọng sĩ diện, nói không muốn hủy hoại hình tượng trước mặt bạn bè, đòi tôi phải cõng cậu đi học hàng ngày, cậu quên rồi à?”

Lương Duệ Hi đỏ mặt: “Thúi lắm, nếu không phải nhìn cậu cao lớn, dư sức thừa hơi thì ai thèm đòi cậu cõng.”

Chu Diễm nhún nhún vai, nhìn về phía Tiêu Chỉ nói: “Đấy nhé, là cậu ta đòi anh cõng, anh trong sạch.”

Lương Duệ Hi: “…”

Mọi người cũng thấy đoạn chuyện xưa này tương đối bình thường. Công bằng mà nói, Thích Phong cảm thấy nếu mình là Chu Diễm thì cũng sẽ giúp đỡ Lương Duệ Hi.

Tiêu Chỉ lại tiếp tục nói với Chu Diễm: “Vậy khi các anh lên năm hai thì sao. Lần đầu anh làm MC cho đêm liên hoan văn nghệ, lúc ấy Lương Duệ Hi cũng có tiết mục ca hát. Sau khi anh ấy hát xong, anh còn dùng tư thế ôm công chúa để bế anh ấy xuống khỏi sân khấu, anh còn nhớ không? Cái này là em tận mắt chứng kiến.”

Mọi người trợn tròn con mắt, Hứa Nghiên cũng giật nảy mình: “Ôm công chúa? ? ?”

Tề Thu Nhị nhớ lại đoạn chuyện xưa này, cũng không nhịn được mà hưng phấn nói: “A a a a a a, tôi cũng nhớ. Lúc ấy, vừa mới vào đại học tôi đã bị kích thích cực lớn rồi! Cũng như khi Thích Phong, Lăng Khả đàn bốn tay trong buổi liên hoan chào mừng tân sinh viên ấy, toàn trường đều nổ tung!”

Sắc mặt Chu Diễm hơi quái dị. Lương Duệ Hi cũng dùng tay che mắt, dường như không hề muốn nhớ lại chuyện này.

Song, mọi người không có ý định buông tha cho bọn họ, nhao nhao hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Chu Diễm bất chấp tất cả, mở miệng giải thích: “Các em còn nhớ khi ấy Duệ Hi hát bài gì không?”

Tề Thu Nhị: “Em không nhớ, hình như có rap, dù sao cũng rất dễ nghe…”

“”Ôm một cái” của Trần Tiểu Xuân.” Chu Diễm hắng giọng một cái, ngâm nga vài câu trong bài hát.

“Cậu hát sai nhạc rồi!” Lương Duệ Hi cắt lời hắn, còn sửa lại cho đúng: “Phải là “Tình yêu tôi nào cần tìm kiếm xa xôi, trái tim tôi liệu rằng em có muốn? Tôi không mong hờn giận với em đâu, nếu em hiểu lòng này thì thật tốt”…”

Tề Thu Nhị: “Đúng đúng, chính là bài này!”

Lương Duệ Hi tự kỷ mà hát tiếp: “Tình yêu tôi nào cần tìm kiếm xa xôi, lời của tôi liệu có bao nhiêu nặng nhẹ? Tôi chỉ muốn em bước đến bên tôi, dịu dàng ôm lấy tôi một cái…”

Hát đến đây, hắn còn quay sang nhìn Chu Diễm. Trong khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, Chu Diễm dang hai cánh tay, nói: “Nào, ôm một cái.”

Lương Duệ Hi: “…”

Lương Duệ Hi: “Cút mẹ cậu đi!”

Mọi người lập tức cười lăn cười bò. Ngay cả Thích Phong, Lăng Khả cũng đều không đành lòng nhìn thẳng một màn này.

Vài câu bông đùa qua đi, mọi người cũng không còn ngại ngùng xấu hổ. Chu Diễm cười cười, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy không khí lúc đó hơi bất ổn, khán giả bên dưới đồng loạt hô “Ôm đi! Ôm đi!”, nên tôi đành phải ôm một cái thôi.”

Lương Duệ Hi vội nói chen vào: “Dù thế thì cậu cũng không được bế kiểu công chúa! Tiếng tăm lẫy lừng một kiếp của tôi chính là bị cái ôm kia của cậu hủy hoại!”

Chu Diễm: “Không thì ôm thế nào? Như ôm củ cải ấy à? Ngu ngốc biết bao nhiêu!”

Mọi người cười như điên. Lương Duệ Hi không muốn nói nhiều, lập tức ngẩng mặt nhìn trời như thể chẳng còn thiết sống. Dù sao thì bắt đầu từ khi đó, scandal đậm chất gay giữa hai người bọn họ đều chưa bao giờ ngừng.

Chu Diễm nhún vai, nói dối cho qua: “Chuyện trên sân khấu không thể nói chắc được. Có không khí làm bối cảnh, mọi người đều rất khó tự chủ hành vi.” Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía Thích Phong: “Hẳn là cậu cũng có kinh nghiệm, lúc trên sân khấu, cậu cũng kích động hôn Lăng Khả đấy còn gì?”

Thích Phong nói cực kỳ vô tội: “Không phải, em không giống anh, khi đó em đã thích Lăng Khả rồi.”

Lăng Khả: “…”

Chu Diễm phun ra một búng máu. Nhìn vẻ mặt tươi cười hết sức đơn thuần của Thích Phong, hắn bỗng lĩnh hội được cái gì gọi là “đen tối từ trong trứng”…

Chương 67: Hotboy trường tiền nhiệm và Chủ tịch hội Sinh viên [Phần 2]

Mọi người lại cười ồ lên. Sau đó Tiêu Chỉ tiếp tục trêu đùa Chu Diễm và Lương Duệ Hi, còn kể vài chuyện thường ngày của bọn họ. Ví như, Lương Duệ Hi đường đường một hotboy, nhưng trên thực tế lại là một con sâu lười, chỉ cần có thể thì liền không bước chân ra khỏi cửa phòng ký túc xá, còn đòi Chu Diễm mang cơm cho hắn mỗi ngày. Lại tỷ như, có một lần ba người bọn họ và bạn gái cũ của Lương Duệ Hi đi du lịch khoảng bốn, năm ngày. Lương Duệ Hi mặc gì cũng bắt Chu Diễm nhìn xem có đẹp trai không, làm gì cũng gọi Chu Diễm tới hỗ trợ, khiến ai cũng cho rằng hai người bọn họ mới là một đôi, còn Tiêu Chỉ cùng một nữ sinh khác chỉ là kẻ qua đường…

Một loạt chuyện xưa được kể ra, ngay cả người vốn không nghĩ nhiều như Hứa Nghiên cũng cảm thấy Chu Diễm và Lương Duệ khá là mờ ám.

Song, toàn bộ cuộc trò chuyện vẫn luôn được bầu không khí bông đùa bao bọc. Chu Diễm nghe xong còn hớn hở phản bác vài câu: “Em xem, đều là cậu ta tự tới tìm anh, cơ bản anh chẳng liên quan gì.”

Lương Duệ Hi: “Trách tôi sao? Nếu cậu phiền thì cứ từ chối. Tôi thấy mỗi lần giúp đỡ tôi cũng cậu cũng sung sướng lắm mà.”

Chu Diễm cười cười, mắng: “Biến!”

Tiêu Chỉ vươn ngón trỏ chọt chọt vào người Lương Duệ Hi, nói: “Cậu chính là bắt nạt Chu Diễm hiền lành nhà chúng tôi!”

Lương Duệ Hi làm mặt quỷ, tự rót cho mình một cốc bia, nói với Chu Diễm: “Được rồi anh Diễm, mời anh một cốc, bốn năm nay anh đã chăm sóc cho em rất nhiều.”

Chu Diễm nghe thế, liền nghĩ cũng sắp tốt nghiệp rồi, mai này hai người đều có tương lai riêng, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trong lòng cũng hơi xúc động. Hắn giơ cốc bia lên, nói: “Ừ, về sau có chuyện cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, cốc này tôi cạn, cậu thì tùy ý đi.”

Lương Duệ Hi lẩm bẩm một câu “đừng đoạt lời thoại của tôi” rồi trực tiếp ngửa đầu uống bia.

Một cốc bia, cuối cùng lại bị ám đầy không khí biệt ly. Mọi người sôi nổi mời Chu Diễm và Lương Duệ Hi uống. Nhớ đến những việc lớn nhỏ xảy ra trong suốt bốn năm Đại học, nét mặt Lương Duệ Hi cũng lộ ra một tia âu sầu thương tiếc. Hắn ôm vai Chu Diễm, cứ anh một cốc tôi một cốc mà uống cạn.

Liên tiếp vài lần như thế, hai người thành ra uống hơi nhiều, theo đó đối thoại giữa họ cũng ngày càng buồn nôn.

Lương Duệ Hi nói rất chân thành: “Anh bạn à, về sau tôi sẽ nhớ cậu.”

Chu Diễm: “Tôi cũng vậy…”

Lương Duệ Hi khàn giọng: “Cảm giác sau này sẽ không còn ai tốt với tôi như cậu nữa…”

Chu Diễm: “Nói ngốc cái gì vậy, bạn gái cậu còn ngồi ở đây kìa. Cậu đẹp trai như thế, còn lo không ai tốt với cậu à?”

Lương Duệ Hi gân cổ lên: “Không giống, phụ nữ là phụ nữ! Anh em là anh em!”

Chu Diễm dạy dỗ hắn: “Như cậu người ta gọi là trai thẳng ung thư [1].”

[1] Trai thẳng ung thư: Đây là cách nói vui trên mạng, chỉ những người sống trong thế giới tự kỷ của riêng mình, luôn không hài lòng với những người xung quanh. Kiểu người này chẳng những không tự nhìn thấy cái xấu của mình, ngược lại còn thấy mình max tốt, thấy cả thế giới không đạt yêu cầu của mình.

Lương Duệ Hi: “Thúi lắm, tôi không phải trai thẳng ung thư! Nếu tôi là trai thẳng ung thư, liệu có thể bị vợ cậu gán ghép với cậu suốt ngày thế không?”

Chu Diễm cạn lời: “… Trai thẳng ung thư mà tôi nói không có ý là trai thẳng đâu.”

Lương Duệ Hi nghĩ ra một biện pháp chọc người, cười hì hì nói với Chu Diễm: “Mà này, đến em Tiêu cũng gán ghép chúng ta như vậy, nếu chúng ta không làm chút chuyện mờ ám thật, chẳng phải rất có lỗi với trí tượng tượng của em ấy hay sao?”

Chu Diễm trở nên cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

Lương Duệ Hi uống một ngụm canh dưa đầy dầu mỡ, nói tiếp: “Bị bạn học cả trường đồn thổi suốt bốn năm, hay là chúng ta thừa dịp sắp tốt nghiệp biến cái hư danh này thành sự thật đi. Nào nào nào, hôn một cái, để tôi cảm nhận mùi vị được kiss với con trai!”

Dứt lời, hắn liền mân mê cái miệng như bị tẩm mỡ heo của mình, đùa dai mà ghé sát vào Chu Diễm.

Trong nháy mắt, mọi người đều hưng phấn hẳn lên, vừa vỗ bàn vừa hô: “Hôn đi! Hôn đi!”

Chu Diễm vươn một bàn tay ngăn cái miệng đang dí lại gần của Lương Duệ Hi, vừa đẩy ra vừa cười, mắng: “Bạn gái của chúng ta đều ngồi đây, cậu không cần sĩ diện nhưng tôi vẫn cần!”

Tiêu Chỉ cười đến run rẩy toàn thân: “Chỉ cần bạn gái Duệ Hi không ngại, em không sao. Ha ha ha!”

Mới đầu Hứa Nghiên còn hơi lơ tơ mơ, thấy Tiêu Chỉ nói vậy, lập tức quay sang phụ họa: “Em cũng không ngại.”

Lương Duệ Hi cười đến rung cả hai vai: “Xem đi, cậu quá nhát gan. Có phải cậu không dám hay không? Trai thẳng ung thư là nói người như cậu đấy. Nếu thẳng thật thì sợ cái gì, hôn một chút cũng không cong…”

Lời mới được nói tới đây, mọi người đã thấy Chu Diễm buông cốc, đột ngột nghiêng đầu dùng miệng bịt chặt miệng của Lương Duệ Hi.

Hiện trường rơi vào im lặng khoảng một giây đồng hồ, sau đó, một trận tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên: “A a a a a a a a a…”

Tiêu Chỉ đã kích động đến sắp ngất.

Nụ hôn kia chỉ là một cái chạm môi loáng thoáng. Sau khi hai người tách ra, Lương Duệ Hi mới kịp phản ứng. Hắn nhảy dựng lên, hô mười mấy lần “đệt mợ”, vừa lấy khăn tay lau, vừa dùng bia súc miệng: “Cậu bị điên à! Không biết là tôi đang nói giỡn với cậu hay sao!”

Chu Diễm cũng dùng tay lau đi lớp dầu mỡ trên môi, đáp: “Cậu mời tôi còn gì, ngu ngốc.”

Mặt Lương Duệ Hi chợt đỏ tưng bừng, hắn nói: “Mời cậu thì sao! Ai mời cậu cậu đều hôn hả! ?”

Chu Diễm híp mắt không nói lời nào, còn cầm cốc uống một ngụm bia.

Trò đùa này khiến bầu không khí bi thương ban đầu tan đi không ít. Nhưng chẳng bao lâu sau, Lương Duệ Hi lại quá chén. Lần này, hắn uống đến lý trí cũng không còn, cả người vắt vẻo trên thân Chu Diễm, nước mũi nước mắt tùm lum, nói chung là hoàn toàn không còn hình tượng.

Một đám người vây xem trò vui trước mắt, nhưng hiểu hai bọn họ là “anh em thân thiết” nên cũng chẳng có suy nghĩ gì.

Ăn uống xong xuôi, Chu Diễm bất đắc dĩ nói: “Hay tôi cõng cậu ấy về trước?”

Tiêu Chỉ hết sức cảm thông mà gật gật đầu: “Em đưa Hứa Nghiên đi gọi xe…”

Hứa Nghiên bỗng lộ ra một tia xấu hổ: “À, bây giờ tôi trở về cũng muộn, sợ trường đóng cửa mất rồi. Tôi đã đặt phòng ở gần đây, tôi… tôi có thể chăm sóc Duệ Hi…”

Chu Diễm: “Cũng tốt, tôi trực tiếp đưa hai người tới khách sạn.”

Thích Phong thanh toán tiền nong, chính thức nói lời tạm biệt với bọn Chu Diễm. Đột nhiên Chu Diễm nhớ ra một chuyện, quay lại bảo Thích Phong: “Đúng rồi, bốn năm học anh mua không ít sách, giờ tốt nghiệp rồi, không tiện mang về quê. Khi nào cậu có thời gian thì tới ký túc xá của anh xem thử, thích thì chọn mấy quyển đem về.”

Thích Phong: “Vâng, cảm ơn anh Chu.”

Chu Diễm: “Khách sáo cái gì.”

Trên đường về, Thích Phong và Lăng Khả có nói chuyện về mối quan hệ của Chu Diễm cùng Lương Duệ Hi. Thích Phong hỏi: “Cậu cảm thấy bọn họ… thế nào?”

Lăng Khả biết Thích Phong muốn hỏi cái gì. Thật ra trước kia cậu cũng từng nghĩ đến vấn đề này —— Nếu Thích Phong là trai thẳng, có lẽ cậu cũng sẽ phối hợp diễn một màn anh em thắm thiết với hắn mà chôn giấu tình cảm của mình dưới tận đáy lòng, tuyệt không biểu hiện ra… Như thế cũng na ná mối quan hệ giữa Chu Diễm và Lương Duệ Hi nhỉ.

Nhưng cậu sẽ không tìm bạn gái. Nếu cậu thật sự là gay, tìm một cô bạn gái để ngụy trang thì rất thiếu đạo đức. Trừ khi hai bên đã nói rõ với nhau. Tựa như cậu giả làm bạn trai của Thích Phong, phải thống nhất từ đầu đến cuối đều là diễn kịch.

… Như vậy, chẳng lẽ Tiêu Chỉ cũng đang diễn kịp cùng Chu Diễm hay sao?

Lăng Khả lắc lắc đầu, nói với Thích Phong: “Tôi chẳng thấy thế nào cả. Loại chuyện này không nên nói đùa. Thực hư như thế nào, chỉ có người trong cuộc mới biết được.”

Thích Phong nắm lấy bàn tay Lăng Khả. Hắn cũng không có hứng thú hóng chuyện người khác, chỉ là thuận miệng nên mới hỏi thôi. Chung quy, miễn hắn và Lăng Khả vui vẻ hạnh phúc bên nhau là được.

Ngày kế, Thích Phong tới ký túc xá của Chu Diễm chọn sách. Vừa chọn, hắn vừa nói chuyện phiếm với đối phương: “Anh Lương sao rồi?”

Chu Diễm cười cười: “Say rượu một đêm còn có thể thế nào? Nhưng may là có bạn gái cậu ấy chăm sóc, kệ cậu ấy thôi.”

Hắn lôi thùng sách dưới gầm giường ra. Bên trong là những chồng sách được sắp xếp ngay ngắn đàng hoàng.

Thích Phong giật mình: “Tất cả đều là anh mua sao? Anh đọc hết sạch rồi?”

Chu Diễm: “Ừ, anh đọc sách không có thói quen đánh dấu hay ghi chú gì, cũng chưa bao giờ cho người khác mượn, đều còn rất mới.”

Thích Phong rút một quyển sách ra, lật lật vài trang, thấy quả đúng là như vậy: “Cứ thế mà tặng đi, anh không đau lòng sao?”

Chu Diễm cười nói: “Sách hay anh đều lưu bản điện tử trên máy tính, lúc nào muốn đều có thể mở ra xem.”

Thích Phong chọn mấy quyển, cũng không tham lam, còn đề nghị nếu Chu Diễm muốn bán sách, sẽ đề cử một người có khả năng hỗ trợ.

Buổi tối Lăng Khả trở về ký túc xá, thấy Thích Phong đặt mấy cuốn sách lấy ở chỗ Chu Diễm lên bàn mình. Trong đó có một quyển “Giải mã giấc mơ” của Sigmund Freud. Cậu tò mò cầm lên xem, kết quả, vừa mở vài trang, đã thấy một tờ giấy rớt ra từ trong quyển sách.

Đó là một tờ giấy được xé ra từ sổ ghi nhớ, mặt trên có viết một bài thơ của Từ Chí Ma [2] ——

[2] Từ Chí Ma là một nhà thơ Trung Quốc đầu thế kỷ 20.

Ta sẽ gặp nhau trên biển đêm sâu Rồi chúng ta mỗi kẻ một con đường Nhớ nhau cũng tốt Mà quên đi càng tốt

Chỉ cần giây phút này soi sáng cho nhau!

Video liên quan

Chủ Đề