Review tôi có một chén rượu

            Đời người vốn dĩ rất dài, mà cũng rất ngắn, đi qua dăm ba độ xuân xanh, ngắm được vài phong cảnh, người đến cũng rất nhiều và người đi cũng không kể hết. Chuyện trên đời vốn dĩ không tài nào kể hết. Trải qua thời gian, những câu chuyện ấy dần trở thành hoài niệm, là đoạn ký ức mà mỗi khi gặp kỷ vật hay là cố nhân khiến ta lại miên man nhớ về.

           Mỗi người sống trên thế gian này, thật ra trong lòng đều cất giữ những câu chuyện khác nhau, có thể là về những người ấm áp, cũng có thể là về những điều nuối tiếc. Chuyện đời thay đổi luôn khiến người ta thấy thương cảm, những hồi ức là bằng chứng duy nhất về sự gặp gỡ giữa người với người, hễ đem hồi ức ra là sẽ trở thành câu chuyện.

          Những câu chuyện trong cuốn sách này, có thể cho đến cuối đời cũng sẽ không xảy ra với bạn, nhưng chẳng ai dám nói chúng chưa từng xảy ra trên thế giới này, chỉ là tôi có may mắn gặp được những người đó, nghe được những chuyện đó, rồi kể cho bạn một thời điểm thích hợp.

Về tác giả Quan Đông Dã Khách là Nhà văn, biên kịch, người kể chuyện. Thuộc chòm sao Ma Kết. Muốn dùng câu chữ để viết ra những bi ai ly hợp mà ít người biết tới. Muốn gặp gỡ một người xa lạ, bình dị là bạn giữa thành phố phồn hoa náo nhiệt này. Những cuốn sách mà Quan Đông Dã Khách đã viết và được dịch sang Tiếng Việt mà tôi đã đọc qua tựa đề luôn có chữ rượu. Con người ta khi uống rượu thường sẽ nhớ về chuyện xưa, những câu chuyện không thể thành tên, những đoạn ký ức mờ nhòe, không rõ đầu kết, hiện lên theo từng hồi men say của rượu. Mượn đề từ: “Tôi có một chén rượu” để kể lại hết những câu chuyện buồn vui ly hợp mà cuộc đời tác giả đã trải qua. Mục đích là “Xoa dịu hồng trần”, để người đọc một phần nào đó hóa thân vào nhân vật trong truyện, trải qua những cảm xúc của nhân vật. Tác giả cho rằng: Đa số mọi người đều sẽ sống một cuộc đời yên ả như nước chảy mây trôi, không sóng gió như trong phim, cũng chẳng khó tưởng tượng như trong tiểu thuyết. Sở dĩ người ta thích xem phim và đọc sách chính là để hóa thân vào những mảnh đời mà họ không thể trải nghiệm được.

           Nếu những dòng chữ này có thể khiến lòng bạn ấm áp hơn phần nào, vậy là đủ rồi, tôi sắp kể bạn nghe những câu chuyện vui buồn hợp tan ấy đây. Bất kể nghe xong bạn sẽ cười hay khóc, đừng quên rằng “Nếu thâm tình chẳng được như ý nguyện, tôi vẫn mong cuối cùng người hạnh phúc là bạn.”

Với một tác phẩm được dịch lại lại hay như thế, ngôn từ mà người dịch sử dụng thật sự rất quan trọng, góp phần tạo nên thành công của quyển sách này, nó chuyển tại được nguyên vẹn cấu tứ của người viết, bộc lộ rõ ý tưởng và phải lựa chọn những ngôn từ thật hay, thật sắc, thật phù hợp, để một tác phẩm dịch, không những chuyển tải thành công nội dung mà còn làm nên cái ý nghĩa cái nhân văn của cuốn sách. Nội dung được dịch không bị khô cứng hay hàn lâm khó hiểu. Xin dành một lời khen chân thành đến người dịch Ngọc Dao.

Cuốn sách bao gồm 14 chương truyện. Vui có buồn có, ly có hợp có. Đời người trải qua nhiều chuyện đến như vậy, buồn vui là một điều hiển nhiên. Đó đều là những câu chuyện đã xảy ra trong cuộc đời của tác giả Tôi sẽ ghi nhớ tất cả những khói bụi cuộc đời, những tan hợp buồn vui, những sao trăng tinh tú… Đem ký ức của cuộc đời mình hóa vào con chữ, và con chữ đó thành công gây cho người đọc những cảm xúc trước này chưa từng có. Và tôi là một trong số đó. Trên chuyến tàu của cuộc đời, bạn là người lái tàu, sẽ có vô số những hành khách lên chuyến tàu cuộc đời bạn, đồng hành cùng bạn qua một số thời gian, nhưng rồi cũng có người phải đi xuống ga đến của cuộc đời họ, để lại trên hàng ghế trống, vô vàng ký ức. Ký ức thường được hình dung như những mảnh vỡ, bời khi chúng ta nhớ lại quá khứ, ta bỗng nhận ra hàng loạt sự việc đã không còn rõ ràng nữa, ví dụ như một buổi chiều nào đó bạn mặc quần áo màu gì, tâm trạng bạn như thế nào, thời tiết ra sao, định đi đâu, định làm gì. Trừ phi là những việc nhất định, những người nhất định lưu lại dấu tích trong đầu bạn, còn lại đều sẽ theo gió bay đi. Người với người gặp nhau sẽ thành câu chuyện. Điều này đúng cho tất cả mọi người. Bạn cầm trên tay một nhành hoa, đợi chờ một ai đó tới đưa bạn đi phiêu bạt, đời chờ một ai đó sẽ dắt tay bạt đi xây tổ ấm giữa dòng người. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, thế gian chứa đầy những người đang cầm nhành hoa trên tay, còn những người vẫn chưa tới kia, chắc vẫn còn đang trên đường đến, người đó sẽ phải vượt qua trăm sông nghìn núi mới có thể tìm thấy bạn.

Có một câu nói đại ý nôm na rằng ở kiếp trước phải gặp nhau năm trăm lần mới đổi lại được một lần ở kiếp này chạm mặt nhau. Hữu ý gặp nhau chính là duyên, ở lại cùng nhau chính là số phận. Một số người có thể sẽ mang đến cho bạn một giấc mơ tươi đẹp, giấc mơ đó có thể dài hoặc ngắn, kéo dài dăm bảy năm hoặc chỉ có thể qua được bốn mùa. Bất kể tình mộng vào lúc nào, bạn cũng đừng buồn, bởi giấc mơ đó đã cho bạn những năm tháng mãi mãi là duy nhất.

Phải nói rằng những điều khiến con người ta không khỏi mong ngóng, ngày đêm thương nhớ, ray rứt khôn nguôi thường sẽ liên quan đến chuyện tình cảm. Bởi vì “Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ không thương một kẻ nào”, đặc biệt ở trong những độ tuổi xuân xanh đầu đời, những người đã đến với cuộc đời bạn, đem cho bạn những cảm xúc ngọt ngào và mới mẻ tựa như một hạt giống được gieo vào lòng, cứ thế nảy mầm rồi lớn lên trong vô thức, cho đến khi tình cảm yêu mến ấy đơm hoa kết trái, bạn đem thứ quả ngọt ấy tặng cho người ta. Cảm giác thích một người khi còn trẻ dại chính là như thế, một khi đã thích người nào rồi thì bất chấp tất cả vì người ấy. Ở tuổi đó người ta sẽ chẳng so đo tính toán xem đã hi sinh cho người kia những gì, còn người kia đã đáp lại mình được bao nhiêu. Tất cả đều là cảm giác trong lòng có thế nào thì thể hiện ra thế ấy, không hề bị pha tạp bởi bất cứ thứ gì, trong trẻo tới mức thật đáng yêu.

Nếu mà người bạn một lòng trân quý ấy, có thể ở mãi bên cạnh bạn như cái cách anh bạn này bày tỏ: Đời này gặp được em, có thể cùng em đi ngắm biển trời lộng gió, cùng em nuôi chó, trồng hoa, đã là may mắn của anh, anh chẳng còn mong cầu gì khác, chỉ muốn mình luôn khỏe mạnh để không phải sớm rời xa em. Thì bạn quả thật là một con người may mắn. Tôi thấy lời thoại của nhân vật này rất hay nên phải cố gắng mà đưa vào, nó hay hơn tất cả những lời yêu thương ngọt ngào nào mà tôi từng được nghe trước đây. Khi bạn thật sự yêu thương một người, bạn sẽ mong được ở bên họ lâu thật lâu, cùng họ làm những điều bình dị, giản đơn hơn là đua chen danh lợi, chạy theo vật chất. Bạn bằng lòng vì người ta mà bỏ qua những phồn hoa đô hội của thế gian này. 

Nhưng nếu không thể cùng nhau đi suốt kiếp, thì cũng không sao cả, dù sao trái đất vẫn quay, chúng ta vẫn phải sống và đi về phía trước, tạm gác đau thương nén lại trong lòng. Con mắt người say nhìn thế gian thấy ai cũng giống người tốt, nếu trong quá khứ hỗn độn kia bạn từng yêu đậm sâu một ai đó, thì bạn cũng có thể tự do bước tiếp hành trình của mình giữa chốn đô thị phồn hoa rực rỡ sắc màu

       Trong lòng mỗi người đều có một số chuyện, hoặc đẹp đẽ ngọt ngào, hoặc tàn khốc tuyệt vọng, nhưng sẽ có vài chuyện mà cả đời này bạn chẳng bao giờ muốn nhắc lại, tựa như một hạt giống chôn vùi trong lòng, nó chỉ có thể tiếp tục lớn lên, thời gian càng lâu nó cắm rẽ càng sâu, đến khi bạn muốn nhổ nó ra, thì nó đã bám chặt lấy tim bạn rồi, chỉ cần khẽ chạm vào thôi là đau đến nhói lòng.Thật ra những chuyện ở chốn nhân gian này chẳng qua cũng chỉ gói gọn trong mấy chữ “hội ngộ biệt ly” mà thôi.

Có khi bạn có cơ hội gặp lại những người mà trước đây đã từng rất gắn kết  Đã từng một thời yêu đương sớm tối, vậy mà chẳng kịp níu lấy tay nhau nói lời tạm biệt, chúng ta rồi sẽ đều quên mất nhau giữa cát bụi cuộc đời. Giây phút tạm biệt cũng chỉ có thể im lặng nhìn nhau, vì tất cả những lời nói lúc chia ly cũng đều là thừa thãi. Thế nhưng như mây như gió đến một lúc nào đó có duyên ắt sẽ gặp lại.

              Không phải tất cả những cuộc trùng phùng sau một thời gian dài ly biệt đều sẽ là khóc lóc bi thương, cũng không phải mọi nỗi nhớ nhung đằng đẵng đều trở thành cái ôm hay bầu tâm sự. Đôi khi tình cảm phải kìm nén và giấu kín trong lòng như vậy mới càng khiến người ta khó mà chịu đựng nổi, nhưng lại không thể không chịu đựng.

              Cầu chúc cho bạn dù có đối diện với cố nhân lâu ngày không gặp, hay tình cờ gặp lại người đã từng yêu mà chẳng thể có được, cho dù trong lòng có trời rung biển động, thì ngoài mặt cũng không thể hiện dù chỉ là một chút gợn sóng. Gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của bạn mới là gương mặt đẹp nhất. Cầu chúc cho bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có chảy móc, thì cũng phải yêu ghét phân mình, khóc cười thỏa sức như một thời niên thiếu đã từng qua...

Có những sự vật, những món ăn đã gắn bó với một con người nhất định, nó làm bạn mỗi khi nhìn thấy lại bồi hồi nhung nhớ, mong ngày tương ngộ với cố nhân. Thế nhưng những sự vật, sự việc gắn với loại cảm xúc ấy, nó chỉ đi qua đời bạn một lần duy nhất. Chuyến tàu cuộc đời thì làm gì có vé khứ hồi. Bạn nhận ra đó là món ăn ngon nhất, cảnh tượng đẹp nhất, khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà bạn từng có với người đó. Dù người có trở về thì cảm xúc đó cũng chẳng thể có lại lần hai. Bởi vì đôi khi thứ chúng ta đánh mất không phải con người mà là thời gian khi ấy, cơ hội lúc đó, đi nhanh qua như một vệt sao băng không thể quay đầu. Chúng ta đều là những người bình thường, thứ mà ta muốn chẳng qua cũng chỉ là một tình yêu thật yên ổn, ba mẹ mạnh khỏe, ngày tháng dịu dàng an yên. Có lẽ khi còn nhỏ ai cũng có ước mơ chu du khắp chân trời góc bể, nhưng cuộc sống đến cuối cùng sẽ đều trở về với sự bình yên, những người có thể vượt qua khỏi cái vòng luẩn quẩn thật sự rất hiếm, cuối cùng con người ta đều sẽ trở về với cuộc sống thực tại, sinh con đẻ cái, kết thúc cuộc đời.

              Không cần mỗi người nhất thiết trở thành một cây đại thụ, vì làm một đóa hoa nhỏ bé cũng chưa chắc đã có gì không tốt, lúc vui thì tự nở rộ tự tán thưởng một mình, lúc buồn thì lặng lẽ tự khép cánh lại thôi. Khi còn trẻ ai cũng cảm thấy ngoài tình yêu ra thì chẳng có gì trong tay, nhưng sau này nghĩ lại, chẳng có gì là không thể buông bỏ, bao gồm cả tình yêu. Nhiều khi thứ khiến chúng ta luyến tiếc không phải con người, không phải sự vật mà là thời gian. Những khi gặp được những người trẻ hơn, nhìn thấy cái độ tuổi xuân xanh mơn mởn đầy hoài bão ấy bạn nhận ra mình đã quá già rồi. Già đến mức lúc đi qua đám tân sinh viên đó dường như còn nghe được cả tiếng xương khớp rạn vỡ, chẳng còn nhớ nổi mình từng có một thời tuổi trẻ như thế khi nào nữa.

Có những căn phòng, những lớp học đã gắn bó với bạn rất nhiều năm liền bạn biết cả đời này sẽ chẳng còn có cơ hội bước vào lần nữa. Lúc bạn khóa cửa cảm giác như khóa cả thanh xuân của mình trong đó, có muốn mở ra tìm lại cũng không thể nữa rồi. Cái cảm giác đó thật sự chua xót đến mức không thể nói thành lời. Cuộc đời là vậy đều đẹp đẽ nằm ở chỗ, chúng ta không có cách nào đoán trước được điều gì.

                Hy vọng những người bạn có duyên đọc được cuốn sách này, bất kể gặp phải chuyện gì cũng sẽ được như ý nguyện, đêm đêm có rượu, ngày ngày có những bài ca, có được trái tim tự do và gia đình yên vui, mùa đông thì ấm áp, mùa xuân không phải rét buốt, suốt đời luôn nở nụ cười trên môi. Những chuyện trong nhân gian có rất nhiều điều nuối tiếc, nhưng tôi mong bạn có thể bốn mùa vô lo…

Lời Kết:

Tôi nhận thấy rằng để đánh giá một cuốn sách tùy thuộc vào rất nhiều yếu tố, từ sở thích, quan điểm, phong tục, văn hóa, đến lối sống lối suy nghĩ của người đọc giả ấy, và đôi khi còn phải đúng thời điểm bạn đọc nó nữa. Đúng thời điểm bạn vừa trải qua những mới cảm xúc hỗn độn và ngớ nghênh, bạn mới thấm sâu ngụ ý của tác giả, bạn như thấy chính mình ở trong đó. Nhưng dù có đánh giá về góc độ nào thì nghệ thuật sinh ra là để phục vụ con người, nó gây cho ta những cảm xúc và tình mà cảm trước đây chưa từng có, đó là cái hay của một tác phẩm. Trở lại cuốn sách này, nó thật sự rất đáng đọc, nhiều khi nó không hợp gu của bạn, hoặc có khi bạn chưa từng đọc thể loại này bao giờ, nhưng ít nhất nó cũng sẽ khiến cho bạn nhớ về một thời điểm nào đó trong quá khứ mà bạn đã từng trải qua. Hoặc đơn giản chỉ là khiến cho bạn thêm ấm lòng để tiếp tục tiến về tương lai phía trước. Vì cảm xúc là một loại khúc ca mà ta cần phải biết tận hưởng.

Review chi tiết bởi: Ngọc Thạch  - Bookademy

Hình ảnh: Ngọc Thạch

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

[*] Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Chủ Đề