Những câu chuyện hài trên Facebook

Những dòng bình luận quan tâm của bạn bè làm chủ tài khoản nào đó trên facebook [một mạng xã hội được nhiều người dùng ở VN] có những niềm vui nho nhỏ sau giờ làm việc căng thẳng. Tuy nhiên, quanh câu chuyện facebook này lại làm cho người dùng facebook rơi vào tình huống dở khóc, dở cười.

Lập hội đánh nhau vì “còm”[!]

Mạng xã hội vốn chứa nhiều rủi ro nhưng sức hấp dẫn, sự lan tỏa của chúng lại làm nhiều người yêu thích. Trên đó, người ta có thể chuyện trò thoải mái, tán dóc, chơi games… những khi công việc quá căng thẳng, hoặc đơn giản chỉ để “giết thời gian”. Thậm chí, nhiều người còn chia sẻ khi bị stress vì công việc, họ chỉ cần nhảy lên facebook la toáng lên. Thế là ngay lập tức, bao nhiêu bạn bè nhảy vào chia sẻ giúp căng thẳng “hạ nhiệt” ngay. Tuy nhiên, không ít khổ chủ rơi vào tình huống trớ trêu cũng bởi tại cảm xúc riêng tư bị phơi bày rộng rãi.

Tất cả các chi tiết trong cuộc sống, thậm chí cả gây tai nạn giao thông cũng được chủ nhân đưa lên facebook.

Câu chuyện của cô con gái mới học lớp 8 của chị Trần Hồng Hạnh [Giáp Bát, Hà Nội] là tâm điểm của gia đình chị cả tuần nay. Mọi cuộc gặp mặt chị em trong gia đình mấy ngày nay đều đem vụ ẩu đả vì những dòng “còm” trên facebook ra mổ xẻ phân tích. Mặc dù còn đang đi học cấp 2 nhưng cô bé tỏ ra khá am tường, bắt nhịp nhanh với các trào lưu mạng xã hội. Tuy nhiên thay vì dùng mạng xã hội kết nối bạn bè thì face của Nhung [con gái chị Hạnh] lại là nguồn cơn của một buổi “nói chuyện” bằng nắm đấm của bạn bè.

Trên facebook, Nhung đăng tải một số pha ảnh “hớ hênh” không kém phần gợi cảm. Ngay sau khi bức hình được tải lên, một người bạn trên mạng xã hội không ngại comment “cave tương lai”, “ngon! ngon!”. Sau dòng bình luận đầy khiếm nhã, một loạt bạn bè khác của Nhung nhảy vào. Dù đa số đều đang học cấp 2 nhưng lời lẽ của chúng không khác gì dân chợ búa. Cô em gái của Nhung cũng nhảy vào bênh chị: “Mấy người biết gì, chị ý không phải người như vậy đâu!”. Được đà, những kẻ ẩn danh trên facebook liền tiếp tục ném đá bức ảnh: “Ngoan, hiền chắc không chụp bức hình như gái gọi thế này”, “Em tới bến với ai chưa, anh đặt hàng nhé!”…

Cô em gái hiếu chiến của Nhung ngay lập tức dò la chủ nhân của những dòng comment thất thố trong facebook của chị gái. Ngay hôm sau, chúng lôi kéo bạn bè lập nhóm để nói chuyện đúng sai. Sau vụ thanh toán của hai người con gái, câu chuyện được bạn bè “mách” tới tai chị Hạnh. Khi “hậu kiểm” hình ảnh của con gái trên mạng, vợ chồng chị Hạnh cũng sốc toàn phần. Ngay lập tức tối hậu thư được chị Hạnh đưa ra với con gái, một là xóa tất cả ảnh trên mạng xã hội hoặc không máy tính.

Trường hợp của con gái chị Hạnh là một trong số ít nạn nhân của hội chứng “nghiện” mạng xã hội. Bố mẹ Nhung nhờ vào bạn bè của con biết được sự tình, nhanh chóng chấn chỉnh lại con. Còn trường hợp của chị Nguyễn Kim Yến [Bùi Xương Trạch, Thanh Xuân, Hà Nội] thì không thể cứu vãn nổi. Với công việc là biên tập nội dung thông tin cung cấp cho thuê bao di động, những ngày nóng nực, chị vẫn phải ngồi trực ở cơ quan, bức xúc trên facebook chị liền treo dòng trạng thái: “Không ít người trực mà mồ hôi chảy ròng ròng, tự hỏi tại sao còi thì có, camera vẫn hoạt động mà ki bo tới mức không cho tý điều hòa”.

Tiện thể “nhàn cư vi bất thiện” chị đem không ít tật xấu của những người trong cơ quan ra kể lể. Không may, sếp chị lại cũng có thói quen “quan tâm” đến facebook của nhân viên. Ngay lập tức, hôm sau chị được triệu tập vì gây mất đoàn kết trong cơ quan. Trước nhiều ý kiến xì xào, không chịu nổi ánh mắt “khác thường” của mọi người, chị đã xin thôi việc.

Tăng huyết áp vì facebook

Không chỉ những người trẻ hứng thú với facebook, các bà các chị U40 cũng không chịu kém cạnh. Những ngày đầu tiên sử dụng mạng xã hội với chị Trần Mai Hương, Sơn Tây, Hà Nội ngập tràn niềm vui. Bởi bạn thân của chị là ông xã và con trai. Bất cứ hoạt động nào của người thân trong nhà chị cũng nắm được, chị còn nghĩ mạng xã hội còn kết nối chị lại gần hơn với gia đình khi chị được đọc và hiểu về tâm trạng của con trai thông qua các bình luận chia sẻ với bạn bè của con. Rồi thông qua facebook của con trai chị, mấy đứa cháu chồng ở nước ngoài, các chị em, con cháu ở miền Nam biết được cũng nhảy vào kết bạn. Chị chồng, em chồng sum họp nhau trên facebook.

Lúc đầu, chủ yếu câu chuyện là thăm hỏi sức khỏe, chuyện làm ăn, vui buồn, nhắn nhủ mỗi khi có việc cần. Chị Hương cũng không để ý nên cứ vô tư, thoải mái trêu chọc và giật những câu status để trêu chọc mọi người. Thi thoảng, chị đọc báo mạng thấy có bài viết hay, chị lại dẫn link chia sẻ với các bạn bè của mình trên mạng xã hội.

Rắc rối phát sinh khi có mâu thuẫn liên quan đến đất đai. Vậy là những câu đùa giỡn, những bài báo chia sẻ trên mạng của chị bị “quy chụp” là “chửi xiên”, “chửi xéo”, là “ấp mưu ủ kế” chiếm đoạt tài sản, là nói xấu nhà chồng… Những điều này, anh chị em chồng chị Hương ở tận miền Nam đem nói với những anh chị em ở nước ngoài. Thế là họ bắt đầu phân tích, bới móc, so sánh những điểm tương đồng giữa những điều trên mạng facebook với thực tế đang diễn ra. Kết quả là, sau những cuộc gọi điện riêng lẻ để mắng nhiếc, trách móc, giận hờn, họ quyết định tổ chức cuộc họp gia đình… trực tuyến. Anh chị em nhà chồng chị chửi mắng bằng những lời lẽ thậm tệ. Hai vợ chồng chị Hương cũng bắt đầu quay ra chì chiết nhau. Kết quả, ông chồng tức tối phải nhập viện vì tăng huyết áp. Nửa tháng nằm viện là cái giá mà chị Hương nhận được từ cuộc sum họp bất ngờ của chị em dâu trên facebook.

Có lẽ những câu chuyện sự cố vì facebook ở trên còn có khả năng cứu vãn. Nhưng với nhiều người, facebook còn là nơi họ khoe những chiến tích phi nhân tính của mình. Điển hình nhất là vụ giết voọc tung lên facebook của Nguyễn Văn Quang [đại đội 3, trung đoàn 7 thuộc Quân đoàn 3] và hai chiến sỹ khác đã đưa hình ảnh hành hạ voọc lên mạng xã hội. Ngay sau khi hình ảnh này được đăng tải, hàng loạt các ý kiến lên án hành động dã man và vô nhân đạo của họ. Sau đó, bộ Tư lệnh Quân đoàn 3 cho biết sau khi xác minh thông tin, đơn vị đã có quyết định tước danh hiệu chiến sĩ và trả về địa phương đối với binh nhất Nguyễn Văn Quang.

Theo các chuyên gia an ninh, các trang mạng xã hội tiềm ẩn nhiểu nguy cơ rủi ro về việc lộ thông tin cá nhân. Những lịch trình hoạt động của chủ nhân được cập nhật sẽ là cơ hội cho những kẻ đạo chích và tội phạm công nghệ lợi dụng đánh cắp tài khoản của chính chủ nhân.

Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook

[iini.net] Tuyển chọn những mẫu chuyện cười ngắn mà vui, STT hài bá đạo được sưu tầm từ Facebook để các bạn thư giãn. Những câu chuyện ngắn về cuộc sống thường ngày nhưng vui bất ngờ, khó đỡ nhất.


Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook.

Đây là chủ đề thư giãn nối tiếp sau chùm thơ lục bát chế mà iini.net đã từng chia sẻ.

chuyện cười ngắn mà vui #01. [⇧]

Tôi kỷ luật một học sinh, yêu cầu cậu ta viết kiểm điểm, rồi mời phụ huynh lên gặp. Sáng hôm sau, cậu ta dẫn tới một ông cụ. Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta: “Ba em đây hả?” Cậu ta trả lời: “Vâng, chính xác là ba em đấy ạ.” Tôi bảo cậu ta ra ngoài chờ, để tôi nói chuyện với phụ huynh. Cậu ta ra ngoài rồi, tôi quay sang ông cụ: “Ba, ba làm cái gì vậy? Đừng nói ba có con riêng nhá!” Ông cụ càu nhàu: “Nói bậy nào! Con riêng con riếc cái gì? Tao có biết gì đâu? Tao đang đánh cờ ngoài công viên thì thằng nhóc này đến. Nó… cho tao ba trăm ngàn.”


chuyện cười ngắn mà vui #02. [⇧]

Tôi và vợ cực kỳ tôn trọng khoảng trời riêng và không gian riêng của nhau. Ví như cellphone của người này là người kia không bao giờ sờ đến. Và tụi tôi chả bao giờ cần cài passcode. Một bữa, vợ đi đâu đó sớm, quên nên quăng điện thoại trên giường. Tôi thì quờ tay tìm điện thoại của mình không thấy, vô tình vớ phải máy của bả. Cũng vô tình bật điện thoại lên đúng trang các cuộc điện thoại đi đến. Có một người nào đó vợ đặt tên là "Thằng Ngu" gọi đến và gọi đi chi chít trong máy bả. Mật độ cuộc gọi dầy đặc. Tôi hơi lăn tăn tí ti, bất giác tự nhiên bấm nút gọi đi, gọi cho "Thằng Ngu" đó, thử xem đó là thằng nào. Góc giường bên kia, điện thoại của tôi chợt réo ầm ầm, rung bần bật.


chuyện cười ngắn mà vui #03. [⇧]

Nhắc chuyện Hà Nội đang chửi um cái mùi hoa sữa nồng nàn, tôi nhớ lại tôi cũng từng là nạn nhân của hoa sữa, dù tôi sống tít trong Sài Gòn. Chuyện là thế này. Hồi đó lớp đại học của con bạn gái [giờ là vện] tổ chức cắm trại đêm, nó rủ tôi đi cùng. Lúc bia bọt với mấy thằng em cùng lớp nó, tôi giữ mình gì đâu, nào dám say sưa, nghĩ là tối nó sẽ xi-nhan cho đi chơi. Ai dè, mới nửa đêm, vừa tan sinh hoạt cộng đồng là nó mò vô lều đám con gái lớp nó ngủ thẳng cẳng. Lều một đống con gái, sao tôi dám mò vô. Đi lang thang chán, buồn, lại dụ mấy thằng bạn nó còn chưa say hẳn uống bia tiếp. Thấy có cây đàn guitar ở bên cạnh, ngứa tay, cầm chơi và... rên rỉ bài Hoa Sữa. Vừa nhạc nhẽo, vừa uống, cảm hứng tự nhiên nó lên. Khúc cuối bài hát, tôi gào ầm lên: “Hoa sữa vẫn nồng nàn đầu phố đêm đêm. Thế éo nào, em lại quên anh? Thế éo nào, em lại quên anh?” Chát một tiếng. Con bạn gái tới sau lưng tự bao giờ mà tôi không biết, cầm cái ca nhựa múc bia bạng thẳng vô đầu tôi. Hồi đó uống bia bằng xô, múc bia bằng ca nhựa múc nước tắm á. Không phải cái ca để uống đâu. Đau phết á. Đấy. Tai nạn chỉ vì hoa sữa như thế. Sau đó thì, vì quá giấc rồi, không ngủ được nữa, nên hai đứa thức tới sáng luôn. Hậu quả sau đó còn nặng nề gấp nhiều lần nữa. Chỉ là tôi không tiện kể ra đây mà thôi. Nên giờ Hà Nội chặt hoa sữa đi, tôi thấy rằng thì là... rất chi là đúng đắn!


chuyện cười ngắn mà vui #04. [⇧]

Con trai sáu tuổi, vô lớp Một. Cô chủ nhiệm hỏi: "Mẹ con làm nghề gì?" Nó tự hào đáp: "Mẹ con kinh doanh." Cô lại hỏi: "Thế ba con làm gì?" Thằng bé suy nghĩ rất lâu, nhưng chả nghĩ ra gì, cuối cùng đáp: "Con không biết. Nhưng ở nhà con thấy mẹ sai cái gì thì ba làm cái đó."


chuyện cười ngắn mà vui #05. [⇧]

Hướng dẫn viên: “Giếng này là giếng thần. Mọi người chỉ cần ném một đồng xu xuống giếng, và chắp tay khẩn cầu. Lời khẩn cầu sẽ được thần linh nghe thấy.” Anh chồng ném đồng xu xuống giếng, rồi chắp tay khẩn cầu. Tới lượt chị vợ. Chị cũng ném đồng xu xuống giếng, rồi định chắp tay khẩn cầu. Cơ mà chị lại tò mò dưới đáy giếng có nhiều xu không. Chị cúi người coi, chả dè trượt chân, té òm xuống giếng. Cả đoàn du lịch xúm vô, kéo chị vợ lên. Ai nấy lo lắng, sơ cứu chị, hỏi han chị có sao không, có trầy xước gì không, có bị uống nhiều nước giếng không, vân vân và vân vân... Riêng anh chồng, chỉ thấy anh đứng đằng xa, trố mắt nhìn, chả thấy anh hỏi han vợ câu nào. Một lát, nghe anh lẩm bẩm: “Linh éo gì linh thế!”


chuyện cười ngắn mà vui #06. [⇧]

Năm 1996 mình lần đầu xuất ngoại. Sang Sydney học Anh ngữ. Trước lúc sang thì cũng học tiếng Anh ở Việt Nam chút chút. Học cuốn Streamline, và trình tiếng Anh giao tiếp cơ bản cũng đã... tàm tạm. Có một kỷ niệm buồn cười thế này. Mấy ngày sau khi sang tới bên đó, mình nói chuyện với một bà lớn tuổi người bản xứ gần nhà. Bả chào mình: “How are you?” Mình trả lời: “I’m fine. Thank you. And you?” Bả đáp: “I’m good.” Sau đó bả hỏi: “Mày có phải người Việt Nam không?” Mình đáp: “Vâng.” Bà lại hỏi: “Mày mới sang phải không?” Mình đáp: “Vâng.” Và mình hỏi lại: “Sao bà biết?” Và đây là câu trả lời của bả: “Tao thấy cứ đứa nào khi hỏi “How are you?” mà trả lời “I’m fine. Thank you. And you?” là y chang 100% từ Việt Nam mới sang.” Ôi... Streamline English. Híc híc...


chuyện cười ngắn mà vui #07. [⇧]

Có thằng bạn nhậu kể: “Tao say nắng, mày ạ. Nhưng cô ấy có chồng rồi. Mỗi lần chồng cô ấy đi công tác vắng, cô ấy lại gọi điện cho tao, và tao lại phi ngay tới bên cô ấy.” Hỏi hắn: “Mày ko sợ chồng cô ấy về bất chợt à?” Đáp: “Cô ấy bày cách cho tao rồi. Mấy lần gã chồng về bất chợt, đều điện thoại trước cho tao đấy. Tao xuống rồi gã mới lên.” Cười: “Mày xạo thì cũng xạo vừa vừa thôi chứ? Làm như tao là con nít á?” Hắn tự ái, bảo: “Tao nói thật chứ xạo gì. Cô ấy nhà ở chung cư, hầm để xe book riêng chỗ đậu xe. Gã chồng cứ đi vắng là tao đánh xe đậu vô chỗ ấy. Và tao ghi lại số điện thoại, cài trên gạt kính xe. Gã mà về đột xuất là điện thoại réo tao xuống, trả chỗ đậu xe cho gã, rồi gã mới lên lầu được. Đương nhiên cũng phải nghe gã chửi một tí. Tội đậu xe láo á. Rồi xin lỗi gã. Tao xạo mày làm gì chứ?” Ái chà... Cái cuộc sống này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhỉ?


chuyện cười ngắn mà vui #08. [⇧]

Thủa sinh viên, tôi cũng thuộc tuýp lãng mạn phết đấy. Tôi tập viết văn, tập nhạc, tập vẽ... Còn cả tập làm thơ nữa. Điều đáng buồn là những bài thơ của tôi làm, chính tôi chả bao giờ muốn đọc lại. Rồi tôi còn theo học một lớp thư pháp được mấy tháng nữa. Lớp thư pháp mở ngay trong trường, và thầy thư pháp cũng là một thầy giáo trong khoa. Thế nhưng chỉ vì một lần viết thư pháp mà tôi bỏ hẳn thư pháp, và không bao giờ làm thơ làm thẩn nữa. Tôi thực là không có số làm thư pháp gia hay thi sỹ. Số là thế này. Một lần, trong lớp học thư pháp nóng quá, tôi xách giấy mực bút nghiên ra chân cầu thang tầng lửng tòa nhà giảng đường ngồi tập cho mát. Như những người thư pháp thực thụ chuyên nghiệp, tôi trịnh trọng đặt giấy, bút chỉnh tề, rồi lấy mực mài trong nghiên. Có một thằng bạn cùng khóa nhưng khác khoa đi qua, trước cũng quen nhau một chút trên sân banh, thấy tôi trịnh trọng mài mực chuẩn bị viết thư pháp như thế, hắn tò mò dừng lại xem. Tôi không muốn phân tâm nên kệ hắn, cắm cúi vô việc chuẩn bị viết chữ của mình. Thế rồi tôi tập trung tinh thần bắt đầu viết. Tôi viết cực nhập tâm, cẩn thận, chăm chú, chả thèm để ý tới cái thằng bạn khác khoa đang đứng xem đó. Tôi viết thảo thư liên bút. Xong chữ ấy, tôi nhấc bút lên, thở phào hài lòng với tác phẩm của mình. Rồi tôi ngẩng đầu lên nhìn cái thằng kia qua cặp kính trễ, cũng muốn có một lời tán thưởng chữ đẹp thành công từ hắn. Dù sao hắn cũng đang coi tôi viết. Nhưng tôi thấy cái thằng kia lại đang trợn mắt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ nhìn tôi. Tôi cúi xuống nhìn tác phẩm thư pháp của mình. Một chữ “Cút”. Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chợt thấy hắn nhào tới. Và bốp một tiếng, hắn tát tôi một cái choáng váng. Tôi nổi điên, phóng trả ngay một cước bằng mũi chân thật lực vào bụng hắn khiến hắn đau gập người. Rồi chúng tôi túm lấy nhau, vật nhau, đấm nhau uỳnh uỵch, lăn lông lốc theo thành cầu thang. Mọi người trong lớp thư pháp túa ra. Họ can đánh nhau, gỡ hai thằng đang hăng máu ra, đẩy mỗi thằng ra một phía. Lúc can ra được thì mặt cả hai đứa đã đầy vết bầm tím, đầu nổi u từng cục. Và quần áo thì tơi tả. Trận chiến quần thảo tay bo khá là dữ dội, hai bên đều xơ xướp tang thương. Thầy thư pháp từ trong lớp chạy ra, hỏi: “Sao thế?” Tôi giận dữ chỉ mặt thằng kia, mách: “Tự nhiên nó đánh em.” Thằng kia chỉ tờ thư pháp lăn lóc dưới đất, cãi: “Em có làm gì nó đâu? Em đứng xem nó viết thư pháp. Tự nhiên nó chửi xéo em. Đấy, thầy xem!” Ông thầy thư pháp nhìn tác phẩm thư pháp tuyệt diệu chữ “Cút” của tôi, lắc đầu bảo: “Người viết thư pháp, người đứng xem là chuyện thường. Sao em lại dùng thư pháp để chửi bới, mắng mỏ người ta thế?” Tôi giận, gân cổ lên cãi ngay: “Em có chửi bới mắng mỏ gì ai đâu? Em thư pháp lại bài thơ em mới viết sáng nay đấy chứ. Em chỉ thích thư pháp thơ của em, không muốn thư pháp thơ của ai khác hết.” Chuyện chỉ có thế thôi. Và bài thơ ấy của tôi hồi ấy nó như thế này: Cút rượu bên mình Đường xa diệu vợi Tráng chí hùng tâm Vững lòng bước tới!


[đang còn cập nhật..]
  • Chùm Thơ Hài Hước họa ảnh chế Động Vật ngộ nghĩnh, bá đạo
Gợi ý bài viết liên quan:

Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook được đăng bởi Trịnh Thanh Biên, vào lúc 2018-12-14T07:32:00Z

Có 1 bình luận cho bài viết "Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, STT Hài Bá Đạo Từ Facebook"

Video liên quan

Chủ Đề