Tổng hợp những bài thơ tình viết về Biển nói về tình yêu đôi lứa. Những bài tình thơ về Biển gắn liền với tình yêu của chúng ta.
CHÙM THƠ LIÊN QUAN:
♥ Những bài thơ tình viết về Biển, Em và Anh hay nhất
♥ Những bài thơ hay tâm trạng đứng trước Biển một mình
Tác giả: Nguyễn Mận
Em về với anh một ngày cuối hạ
Con đường mòn xe chao đảo lắc lư
Mấy trăm cây mà thân xác mỏi nhừ,
Đầu óc mãi cuồng… dư âm ngày cũ…
Biển yêu đó người khắp nơi hội tụ
Sóng dập dờn ru ngủ cả hồn em
Nhớ anh nhiều… nên đứng lặng say mèn
Vị muối mặn khát thèm hòa lòng Biển.
Chiều phai nắng Biển cồn cào lộ diện
Nhớ nhung hoài ngày anh tiễn em đi
Giờ em về đã qua tuổi xuân thì
Anh vẫn trẻ bình yên khi bão tố.
Đời mưa móc gập ghềnh nhiều thác đổ
Anh có chờ em vỗ nhịp ngân nga
Tấm thân cô giã biệt hết ngọc ngà,
Mắt mệt mỏi lệ sa anh có thấu?
Biển Biển hỡi… hạ tàn em chôn dấu…
Nỗi nhọc nhằn neo đậu đáy thâm sâu
Về bên anh bỏ buông hết âu sầu
Tâm sáng láng suốt canh thâu quấn quýt…
Tác giả: Nguyễn Nhơn
Có đôi lần em đã đến quê anh
Chiều tắt nắng, hoàng hôn nghe biển gọi
Vẳng trong gió là tiếng lòng biển nói
Biển yêu người nên thắm mãi màu xanh
Mỗi chiều về là sóng biển lượn quanh
Chạy nhanh vào sóng hôn lên bờ cát
Tránh buổi trưa, tránh những ngày nắng táp
Biển thì thầm biển gọi lúc chiều buông
Người đi hoài người để biển cô đơn
Biển nhớ người, biển dỗi hờn dậy sóng
Người đâu biết vì sao mà biển động
Lúc nhớ người nên nổi sóng nhiều hơn.
Tác giả: Hạnh Kim
Biển đã cạn tình yêu dần phai nhạt
Cát ngừng trôi theo sóng dạt ngang bờ
Nước hững hờ buồn dòng chảy bơ vơ
Bờ đá sỏi càng ngẩn ngơ mong mỏi
Biển đã cạn tình yêu thôi níu với?
Nền cát buồn vẫn hằn đợi chân ai
Dòng nước xanh chói vàng nắng thu phai
Chờ và đợi thân đoạ đày mệt mỏi
Biển đã cạn dòng nước thôi chảy vội
Ai có buồn và nhớ buổi chiều buông
Cát suy tư đón chút nóng sưởi hồn
Heo mây gió hắt hiu trong cõi nhớ
Thời gian trôi tình duyên còn dang dỡ
Biển cạn rồi sóng chẳng vỗ môi hôn
Bờ đá dài hoang vắng buồn thêm buồn
Tình cát mãi vấn vương trong tiềm thức.
Tác giả: Hạnh Nguyễn
Em yêu anh chàng trai nơi phố biển
Biển dữ dằn nhưng anh thì hiền khô
Như bao lần em bắt anh đứng chờ
Dưới hàng dừa phất phơ nắng đổ lửa.
Nước biển đầy là tình anh chan chứa
Biển thầm thì ngàn lời hứa mỗi đêm
Làn nước xanh vòng tay anh dịu êm
Như anh đó bên em tình tha thiết.
Em yêu anh như biển yêu sóng biếc
Trai phố biển sao chẳng biết lãng du
Yêu anh lắm với nụ cười hiền từ
Trao em tình nồng nàn như sóng biển.
Sóng ầm ào biển tình anh tha thiết
Yêu em nhiều nhưng chỉ biết xô bờ
Những ngày xa nhớ em anh đứng chờ
Bên phố biển ngẩn ngơ đêm thanh vắng.
Tác giả: Quý Phương
Chưa một lần em dạo biển cùng anh
Nghe sóng hát lời tự tình thương nhớ
Trăng nghiêng chao loang trong đêm như vở
Bàng bạc nhấp nhô theo sóng tràn bờ
Mùa thu về tháng tám thật nên thơ
Mẹ sinh em vùng quê nghèo biển mặn
Trao cho em mùa vàng ươm tỏa nắng
Mắt mơ màng trong vắt màu biển xanh
Đời nhuộm em nâu màu mắt thăng trầm
Màu dâu bể mà em chưa hề biết
Em đã nhận đớn đau như cạn kiệt
Để ngày gặp anh biết nếm vị yêu
Bước cùng anh trong đêm vắng tịch liêu
Em háo hức với bao điều định nói
Về anh về em những gì mong đợi
Mà vẫn chưa thành anh hỡi có hay
Ngày đầu thu về cơn gió heo may
Anh đến trao em ngất ngây hạnh phúc
Em sợ là mơ không là sự thật
Nên cứ dổi hờn bật khóc trong tim
Lở hẹn rồi một chút xót xa thêm
Dâng lên mắt nổi buồn tênh chua chát
Biển sóng tan rồi ập vào bờ cát
Cớ sao đời chỉ bạc mổi em thôi?
Tác giả: Phương Lý
Anh có đôi lần nhớ biển của anh không ?
Cồn cào sóng hôn bờ tung cát trắng
Những khúc lân tinh ảo ảnh chiều gió lộng
Giọt nhớ vô hình nên mặn cát đó thôi.
Em hơn một lần nhớ biển không nguôi
Bởi em biết biển yêu bờ da diết
Biển của em ngọt ngào và cuồng nhiệt
Chẳng như anh cứ thăm thẳm cuộn mình.
Biển của em anh cứ vỗ sóng xanh
Chiều buông gió cho thuyền ai xa lắc
Đừng hỏi sao biển đêm em và cát
Nhớ bờ anh da diết đến khôn cùng.
Anh có đôi lần chợt nhận ra không
Biển của anh em rì rào bốn phía
Dòng nước biển xanh dẫu bên ngoài lặng lẽ
Giữ trong lòng bao cơn sóng ngầm dâng.
Anh có đôi lần nhớ biển nữa không?
Biển em vẫn thế muôn đời dào dạt
Nhớ bờ anh yêu thương từng khúc hát
Nên ru hoài bao khao khát trong nhau.
Tác giả: Thanh Trần
Mỗi sáng sớm khi bình minh gõ cửa
Mảnh trăng khuya vẫn còn nửa nghiêng treo
Khi mây trôi như khói quyện lưng đèo
Tiếng chim hót cùng gió reo vọng lại
Hạt sương sớm đậu cành non mềm mại
Tia nắng hồng chậm rãi hái nụ hoa
Con suối trong rúc rích điệu nhạc xa
Anh đã nhận món quà em gửi tặng
Ở nơi xa em vẫn luôn thầm lặng
Dõi theo anh cùng với những dòng tin
Qua thời gian như đã khắc trong tim
Bao thử thách em vững tin hạnh phúc
Những đêm dài anh vẫn luôn cầu chúc
Mong cho em hạnh phúc với yêu thương
Dù vất vả cùng gian khó vô vàn
Anh gửi đến hàng ngàn lời thương nhớ
Dẫu biết rằng dù xa xôi cách trở
Vẫn bên nhau mình đi đến tương lai
Chuyện chúng mình như con nước sông dài
Em vẫn đợi ….em ơi em đợi nhé
Đôi mắt buồn khẽ cười em nhỏ nhẹ
Tình em như những con sóng ngoài khơi
Khi vui buồn sóng sẽ lúc đầy vơi
Những mãi mãi….ôm vào bờ cát trắng.
Tác giả: Xuân Phong
Nắng rẻ quạt hỏi ngàn con sóng
Ai ngồi đong mực hóa biển xanh?
Mây hồng góp chút mong manh
Gió pha lê thổi long lanh chuyện tình
Nơi đây có chàng trai xứ biển?
Khát mộng yêu lại rất hào hoa
Lớn lên giữa chốn phong ba
Căng da săn bắp ép hoa động tình
Chuyện rằng sáng ấy mọng bình minh
Nàng ấy rất xinh đứng một mình
Hương lan theo gió dập dình
Lân la xô ngã bức bình phong yêu
Sóng biển du dương cát phẳng phiu
Gió hiu hiu lóng lánh nắng chiều
Hương tình ngọt biết bao nhiêu
Sắc yêu kết những hồng điều mơ hoa
Mùa đông năm ấy họ cưới nhau
Hạnh phúc dài lâu ấm tình đầu
Nhà em buôn bán sang giầu
Đôi vợ chồng ấy lên tầu đi xa
Mẹ già trước biển đứng cầu mong
Bên Anh Quốc ấy ấm êm phòng
Đến khi đời mở hanh thông
Bà sung sướng được bế bồng cháu yêu.
Tác giả: Lãng Du Khách
Biển vẫn thế ngàn đời sau vẫn thế
Đang ngọt ngào bỗng nổi giận phong ba
Trào dâng sóng như chẳng thể xóa nhòa
Và dịu êm ngân khúc hát tình ca
Bình minh thức mẹ tiễn cha đi biển
Con sóng cồn cào nỗi nhớ nôn nao
Cha trùng xa ở nhà mẹ tần tảo
Chăm bầy con và chờ đón hoàng hôn
Biển khơi xa cha hòa ngọn sóng cồn
Tôm cá nặng đầy những mẻ lưới dồn
Và con thuyền về bến trước hoàng hôn
Trong ánh mắt chờ đợi và trông ngóng
Biển hôm nay tự nhiên trào con sóng
Như thử lòng như gọi nhớ gợi mong
Cha ở đó khiến mẹ chẳng an lòng
Gió ơi gió hãy nhẹ vờn con sóng
Để biển khơi ca khúc hát trời trong
Để mẹ tôi ru điệp khúc an lòng
Và con sóng nhẹ nhàng ôm bờ cát
Và biển ngân khúc hát thật dịu êm
Để song say tình khúc thật êm đềm
Cứ thế nhé biển ơi mãi thế nhé
Mãi giang tay và mãi rộng chở che
Mãi mộng mơ và ngọt ngào biển nhé.
BIỂN MẶN
Thơ: Diệp Ly
Con thuyền tình lênh đênh trên biển cả
Chữ nợ duyên tan rã giữa trùng khơi
Hai phương buồn hai số phận nổi trôi
Con nước bạc đã chia đôi dòng nhớ.
Người lặng bước trong trái ngang dang dở
Người đếm sầu từ thuở mới vào yêu
Khoảng trời thơ hoang vắng buổi xế chiều
Hoàng hôn xuống hắt hiu tia nắng nhạt.
Nước mênh mông không làm vơi cơn khát
Từng lâu đài trên cát sóng cuốn trôi
Ảo ảnh tan mộng mị cũng xa rồi
Chôn kỷ niệm giữa đường đời hoang phế.
Ôm nuối tiếc với bao điều không thể
Từng mảnh tình trong dâu bể tả tơi
Lệ mặn môi hay biển mặn cuộc đời
Con nước bạc đã chia đôi dòng nhớ.
Bài làm:
Chuyện tình sóng và biển Có một lần biển và sóng yêu nhau, Người ta bảo biển là tình đầu của sóng. Sóng dữ dội vỡ bờ cát trưa nóng bỏng, Biển rì rầm hát mãi khúc tình ca. Có một lần sóng nông nổi đi xa, Bao kẻ đến và tỏ tình với biển. Biển sợ rằng sóng không về vĩnh viễn, Nên đành rằng hò hẹn với vầng trăng. Sóng trở về thế là biển ăn năn, Sóng đâu nợ để biển xanh kia vô tội. Tình chỉ đẹp khi không còn gian dối, Và bỏ đi kể từ đó không về. Có một lần anh đã kể em nghe. Chuyện tình yêu của chúng mình vốn không đơn giản, Anh phiêu lưu còn em thì lãng mạn, Và thời gian hò hẹn cũng mong manh. Sóng bạc đầu từ đó phải không anh? Còn biển kia vẫn xanh màu huyền bí? Không phải đâu em biển kia không chung thủy, Dẫu bạc đầu sóng vẫn mãi thủy chung. Anh dắt em giữa biển nghìn trùng, Nghe dã tràng kể chuyện xưa xa vắng. Dẫu không phải tình đầu em trong trắng, Chỉ mong anh một lòng với cổ tích biển ngày xưa! [Trần Quốc Tuấn] Biển Anh không xứng là biển xanh Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng Bờ cát dài phẳng lặng Soi ánh nắng pha lê… Bờ đẹp đẽ cát vàng Thoai thoải hàng thông đứng Như lặng lẽ mơ màng Suốt ngàn năm bên sóng… Anh xin làm sóng biếc Hôn mãi cát vàng em Hôn thật khẽ, thật êm Hôn êm đềm mãi mãi Đã hôn rồi, hôn lại Cho đến mãi muôn đời Đến tan cả đất trời Anh mới thôi dào dạt… Cũng có khi ào ạt Như nghiến nát bờ em Là lúc triều yêu mến Ngập bến của ngày đêm Anh không xứng là biển xanh Nhưng cũng xin làm bể biếc Để hát mãi bên gành Một tình chung không hết, Để những khi bọt tung trắng xóa Và gió về bay tỏa nơi nơi Như hôn mãi ngàn năm không thỏa, Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi! [Xuân Diệu]
Câu hỏi Có nhiều câu thơ, bài thơ so sánh tình yêu với sóng và biển. Hãy sưu tầm những câu thơ, bài thơ đó được trả lời bởi các giáo viên trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam. Hy vọng sẽ giúp các em nắm được bài học một cách tốt nhất.
Đăng bởi: Hanoi1000.vn
Chuyên mục: Giáo dục