Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân Wattpad

Edit by Táoo ~

------------------------

Bàn tay nóng rực của Phó Dụ xoa bụng Hạ Quý, giống như cô thực sự đã có tiểu bảo bảo vậy.

"Không được sờ!" Hạ Quý đẩy tay cậu, thế nào cũng đẩy không ra.

Không chỉ có thể, Phó Dụ còn đè xuống bụng nhỏ của cô.

"Mau sờ côn thịt của anh." Phó Dụ cười tà nói.

Khuôn mặt Hạ Quý đỏ bừng không dám nhìn, người này đúng là cái gì cũng dám nói!

Côn thịt Phó Dụ chọc ra rút vào bên dưới, Hạ Quý mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng côn thịt phồng lên trong bụng, Phó Dụ đưa tay đè xuống, côn thịt bị cắn tới càng chặt.

"A..." Phó Dụ hít một hơi, thiếu chút nữa đã bị ép bắn, nhưng mà cảm giác này vô cùng tốt.

"Cắn anh? Hửm?" Sau khi bình tĩnh, Phó Dụ đánh vào mông cô một cái.

Hạ Quý hoảng sợ, tiểu huyệt lại lần nữa cắn chặt côn thịt.

"Bà xã thật thiếu thao! Tiểu huyệt tham ăn như vậy, anh sẽ khiến em ăn no!"

Phó Dụ bóp eo Hạ Quý, tàn nhẫn tiến vào

"Chậm thôi... a... chậm... Phó Dụ..." Tiếng rên rỉ bị đâm phá thành mảnh nhỏ, mà Phó Dụ căn bản không nghe được, chỉ muốn một lòng thao cô.

Hạ Quý còn cảm thấy bên dưới nóng rát phát đau, lúc Phó Dụ nhanh chóng ra vào, tiểu huyệt cũng như chết lặng.

Cuối cùng chỉ có tiếng rên rỉ đứt quãng của Hạ Quý, hai chân cũng không kẹp lấy eo cậu nữa, tay cũng buông thõng xuống bàn.

"A..." Cuối cùng cả người Phó Dụ căng chặt, gầm nhẹ một tiếng, Hạ Quý cảm giác côn thịt trong thân thể nảy một cái, một cỗ lửa nóng phun ra, nóng hổi.

Cả người Phó Dụ toàn là mồ hôi, ôm Hạ Quý cũng đã ướt đẫm, để cô nghỉ ngơi một lát mới ngồi dậy, rút côn thịt ra khỏi huyệt nhỏ.

Phòng học hẻo lánh chỉ có quạt điện cũ nát, không có một chút gió mát nào.

Vì để không ai phát hiện nên cửa phòng đóng chặt, hai người bên trong nóng bức không thôi.

Phó Dụ lấy từ trong ba lô ra khăn giấy, thu thập cô mình một chút, dùng đồng phục vừa cởi ra lau mồ hôi trên người, rồi thay bộ quần áo lúc đầu mặc tới trường.

Thu thập xong chính bản thân, Phó Dụ bắt đầu lau người giúp Hạ Quý.

Tỉ mỉ dùng khăn giấy lau tiểu huyệt cho Hạ Quý, nhưng vì cậu bắn tới ba lần, cũng rất nhiều nên lau thế nào cũng không sạch nổi.

Cuối cùng, Phó Dụ không còn biện pháp, chỉ có thể đặt khăn giấy ở huyệt khẩu, mặc quần lót vào giúp cô.

Dùng đồng phục lau mồ hôi cho cô, giúp cô mặc quần áo.

"Anh đưa em về." Phó Dụ đeo ba lô của hai người, đỡ Hạ Quý ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng tự học, xác nhận bên ngoài không có người nhìn thấy, Phó Dụ ôm Hạ Quý theo kiểu công chúa rời khỏi.

Sáng sớm 9 giờ họ tới trường điền nguyện vọng, chụp ảnh xong đã là giữa trưa, Phó Dụ còn lôi kéo Hạ Quý làm ba lần, lúc này cũng đã gần 3 giờ chiều.

Cũng may lúc này học sinh đều ở lớp, học sinh điền nguyện vọng cũng ở phòng thầy cô, không có ai đi lại bên ngoài.

Cho nên, thời điểm Phó Dụ ôm Hạ Quý tới cổng trường cũng chỉ gặp bác bảo vệ.

"Hai đứa làm sao vậy?"

Bác bảo vệ cũng biết hôm nay có học sinh quay về điền nguyện vọng, cũng mặc kệ chuyện bọn họ không mặc đồng phục.

"Bọn cháu điền xong nguyện vọng, cậu ấy bị cảm nắng, cháu phải đưa cậu ấy về nghỉ ngơi." Mặt Phó Dụ không đổi sắc nói.

Bác bảo vệ cũng không hoài nghi, còn dặn dò Phó Dụ chăm sóc cô thật tốt.

Toàn bộ quá trình Hạ Quý đều giả chết, sợ bị bác bảo vệ nhìn ra điều gì.

Phó Dụ ôm Hạ Quý vào xe taxi, cười trầm thấp.

"Cười gì mà cười?" Hạ Quý hung dữ trừng cậu, cô bị thế là vì ai?

"Hạ Hạ, em thật đáng yêu!" Phó Dụ ôm cô cười không ngừng.

Hạ Quý chôn mặt trong lồng ngực cậu, lồng ngực chấn động làm cô cũng run rẩy theo.

"Cười chết anh đi!" Hạ Quý thẹn quá hóa giận đấm Phó Dụ vài cái.

Phó Dụ đưa Hạ Quý đến cửa nhà, cô trực tiếp đóng cửa không cho cậu vào trong, thiếu chút nữa đâm vào chóp mũi Phó Dụ.

Cậu sờ mũi, xong rồi, tiêu rồi, chọc cô vợ nhỏ tức giận rồi!

Hạ Quý u sầu, mặc kệ, trước cứ bọc khăn tắm của cậu ra ngoài, sau đó gọi cậu mang túi của mình lên là được.

Khăn tắm của Phó Dụ không tính là lớn, miễn cưỡng chỉ có thể che được ngực và mông. Trong phòng mở điều hoà, vừa ra khỏi phòng tắm, Hạ Quý đã cảm thấy bên dưới mát lạnh.

"Phó Dụ!" Hạ Quý mở cửa phòng, thò đầu ra hô.

Nửa người dưới Phó Dụ quấn khăn tắm, cầm khăn lông lau tóc đi tới.

Cậu vừa mới mở cửa chuẩn bị về phòng đã nghe thấy Hạ Quý gọi mình.

"Sao thế?"

"Cậu có thể giúp tớ xuống lầu mang túi lên không?"

Phó Dụ thấy Hạ Quý thò đầu ra, cần cổ trắng nõn và một bên đầu vai cũng lộ ra, chẳng lẽ Hạ Quý trần trụi đứng phía sau cửa?

Trong mắt Phó Dụ chớp chớp mang theo ánh sáng, Hạ Quý bị ánh mắt cậu doạ tới, "Cậu mau lên, tớ lạnh!"

Phó Dụ vừa nghe cô bảo lạnh, sự lo lắng thay thế sự hưng phấn vừa rồi.

"Trong phòng tớ có quần áo, cậu mặc trước đi, đừng để cảm lạnh!" Phó Dụ vừa nói vừa đẩy cửa, muốn vào trong lấy quần áo cho cô mặc.

"Cậu đừng đi vào! Mau xuống lấy túi giúp tớ đi!" Hạ Quý dùng sức giữ chặt cửa không cho cậu vào.

"Hạ Hạ, nghe lời! Cậu không mặc quần áo sẽ bị cảm lạnh đấy!" Phó Dụ cho rằng bây giờ trên người cô không mặc cái gì.

"Cậu đừng đi vào!"

Thể lực nam nữ trời sinh cách xa, Hạ Quý cũng không có biện pháp chống cự, Phó Dụ dễ như trở bàn tay đã đẩy được cửa ra, đóng lại cũng rất nhanh.

Thân thể Hạ Quý chỉ có một mình cậu được xem!

Kết quả, vừa vào cửa mới phát hiện, Hạ Quý cũng không phải không mặc gì mà là quấn khăn tắm của mình.

Ngày thường cảm thấy khăn tắm cũng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà hôm nay vây quanh người Hạ Quý lại cảm thấy đẹp vô cùng.

Ánh mắt Phó Dụ quá có tính xâm lược, Hạ Quý ôm chặt lấy thân mình, "Cậu lấy mau lên đi!"

"Đợi tớ chút." Tuy rằng cậu cảm thấy dáng vẻ Hạ Quý quấn quanh khăn tắm của mình quanh người rất gợi cảm nhưng vẫn lo cô bị cảm lạnh hơn.

Lấy một chiếc áo thun từ tủ quần áo đưa cho cô, "Trước cứ mặc tạm đi, để tớ xuống lấy túi cho cậu."

Phó Dụ nhìn cô, tựa như cô không mặc cậu sẽ không đi.

Hạ Quý không còn cách khác đành phải xoay người tròng áo từ trên xuống, sau đó từ vạt áo kéo khăn tắm ra, như vậy sẽ không bị Phó Dụ nhìn thấy.

Phó Dụ vô cùng tiếc nuối.

"Được rồi, bây giờ cậu có thể đi lấy chưa?" Hạ Quý xoay người lại hỏi.

Ban đầu ánh mắt Phó Dụ vẫn rất tiếc nuối, sau khi nhìn thấy hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực, ánh mắt lập tức phát ra tia sáng kích động.

Trái tim nhỏ của Hạ Quý phát run, theo ánh mắt Phó Dụ nhìn về ngực mình.

Vốn tưởng rằng mặc quần áo xong sẽ không sợ gì nữa lại quên mất bên trong cô cũng không mặc nội y gì cả!

"Không được nhìn!" Hạ Quý lập tức ôm ngực hô lên.

Phó Dụ sao có thể không nhìn chứ? Cậu không chỉ muốn nhìn, còn muốn sờ lên đó nữa!

Phó Dụ bước vài bước tới trước mặt Hạ Quý, một tay nắm lấy đôi tay cô nâng lên cao, một tay dán chặt vào thỏ con trên ngực.

Cách áo thun đơn bạc, Phó Dụ sờ tới nơi nho nhỏ mềm mại kia.

"Buông tớ ra!" Hạ Quý xấu hổ vô cùng, nhích tới nhích lui muốn thoát khỏi bàn tay Phó Dụ.

Cuối cùng Phó Dụ cũng sờ tới ngực của thiếu nữ mình thích, sao có thể buông tay? Bàn tay nóng rực như mọc rễ nảy mầm, chặt chẽ dính chặt trên bộ ngực mềm mại của cô.

Dáng người Hạ Quý tinh tế, bộ ngực không lớn như Phó Nhuỵ, nhiều nhất cũng chỉ cỡ B nhưng trong mắt Phó Dụ lại là đẹp nhất!

"Hạ Hạ, ngực cậu thật mềm!" Phó Dụ sờ trong chốc lát rồi nói.

Edit by Táoo ~

------------------------

"Phó Dụ, anh muốn làm gì?"

Phó Dụ không nói chuyện, trực tiếp nhấc làn váy đồng phục Hạ Quý lên, lộ ra quần lót màu trắng bên trong.

Phó Dụ tát một cái, Hạ Quý ngay lập tức đỏ mắt, sao có thể đánh mông cô chứ?

"Anh hỏi em muốn học trường đại học nào, em không nói cho anh, chị anh hỏi em, em đều nói hết! Rốt cuộc trong lòng em, ai mới là người quan trọng hơn?"

"Em chỉ hi vọng anh vào một trường đại học tốt hơn!"

"Em biết anh muốn chúng ta có thể học chung mà! Chúng ta vừa mới ở bên nhau, anh không muốn yêu xa."

"Nếu thực sự yêu nhau, khoảng cách sẽ không là vấn đề!"

"Nhưng anh không đánh cược được! Hạ Quý, anh không tin tưởng bản thân có thể giữ lại em, em không biết trong lòng anh lo được lo mất bao nhiêu đâu!"

Hạ Quý quay đầu lại, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Một Phó Dụ ưu tú như vậy, sao lại nói ra những lời này, Hạ Quý thật sự không biết làm sao.

"Trong tình yêu, người yêu trước đã định trước hèn mọn hơn đối phương." Ngữ khí Phó Dụ mang theo bi thương, Hạ Quý nghe thấy cũng đau lòng.

Cô vừa muốn ngồi dậy lại bị Phó Dụ ấn xuống, không chỉ không cho cô đứng dậy, còn cho cô một cái tát vào mông.

Đau lòng của Hạ Quý với cậu lập tức biến mất, quay đầu trừng mắt, "Vì sao lại đánh em?" Cô còn muốn ăn ủi cậu nữa.

Còn có, sao cậu lại có thể đánh vào mông cô? Cô cũng là người trưởng thành rồi, chuyện này...

"Anh nói rồi, anh muốn trừng phạt đồ vô lương tâm em."

Rõ ràng vừa rồi còn nói hèn mọn, lúc nào lại lạnh lùng nhìn cô, giống như cô thật sự làm sai điều gì.

"Em... em không phải!"

"Ồ? Không phải sao? Xem ra em vẫn chưa ý thức được mình sai ở đâu."

Ngữ khí Phó Dụ lành lạnh, trong lòng Hạ Quý có chút bất an.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy mông mình chợt lạnh, Phó Dụ đã kéo quần lót cô xuống dưới.

"Đừng làm vậy, ở đây là trường học!" Hạ Quý bắt đầu giãy giụa nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay Phó Dụ dễ dàng đè lại.

Không chỉ có thế, cô còn nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, sau đó, côn thịt nóng hổi để ở trên mông cô.

Bởi vì kích động mà đỉnh côn thịt chảy ra một ít chất lỏng, một bàn tay Phó Dụ nắm lấy côn thịt, cọ xát chất lỏng lên mông cô.

"Phó Dụ, chúng ta đi nơi khác được không, đừng ở đây mà!"

Hạ Quý rất sợ bị người khác phát hiện, dù sao ở đây cũng là trường học.

Cô đã học ở đây ba năm, đối với cô, đây là nơi vô cùng nghiêm túc, sao có thể làm ra loại chuyện này?

Nếu như bị thầy cô hay bạn bè phát hiện, cô phải làm sao? Bố mẹ nhất định sẽ đánh chết cô!

Bởi vì sợ hãi, toàn thân Hạ Quý run lên.

"Không được, Phó Dụ, xin anh!" Giọng nói Hạ Quý mang theo sợ hãi.

Trong lòng Phó Dụ mềm nhũn, nhưng côn thịt dưới háng lại nảy lên, nhắc nhở cậu mục đích tới đây là gì.

Cậu có chấp niệm với Hạ Quý, ba năm ở đây, mỗi ngày cô mặc đồng phục lắc lư trước mặt cậu, cậu sớm đã muốn đè cô trên bàn học mà thao.

Mộng xuân đó không biết cậu đã mơ thấy bao nhiêu lần, hôm nay rốt cuộc có cơ hội thực hiện, cậu không thể mềm lòng.

"Đây là trừng phạt đối với em!"

Lời nói Phó Dụ vừa nói ra, côn thịt thô dài lập tức hung hăng đâm vào trong.

Vì sợ hãi, âm hộ Hạ Quý cũng không ướt át, thời điểm Phó Dụ đi vào cô chỉ cảm thấy đau.

Phó Dụ cũng biết mình nhất thời xúc động, vội vàng rút ra, dùng ngón tay đi vào trong.

"Hu hu hu..." Hạ Quý cảm thấy oan ức, cũng cảm thấy bên dưới rất đau, nhịn không được khóc lên.

Sao cậu lại đối với cô như vậy? Cô biết cậu yêu cô, nhưng cô cũng đang rất nỗ lực mà, vì sao lại muốn ép bức cô?

Cô không chỉ hi vọng hai người có thể ở bên nhau thật tốt, còn hi vọng có thể nỗ lực vì nhân sinh của hai người.

Video liên quan

Chủ Đề