Tiệm quan tài số 7 review

Mình đọc xong bộ này tầm khoảng hơn 1 tuần và hôm nay ngồi viết vài dòng cho có không khí một tẹo.

Đây là tác phẩm Niệm Tiểu Duệ đầu tiên mình đọc. Và thật sự theo đánh giá chủ quan, mình không thật sự quá ấn tượng với cách hành văn của tác giả vì nó không có độ sâu sắc cao, câu chữ đều bình thường, có thể vì đây là cốt truyện về thường nhật đời sống của nhân vật chính cho nên tác giả không viết cầu kỳ. Về văn phong, mỗi các nhân sẽ có mỗi cảm nhận cho nên mình sẽ không đi sâu vào phần này, nếu muốn tìm hiểu kỹ các bạn có thể tìm đọc, mình rất ủng hộ việc mua sách ủng hộ tác giả cũng như nhà xuất bản đã cất công mang một tác phẩm đam mỹ về Việt Nam.

Cốt truyện thật sự vô cùng lôi cuốn, mạch truyện sắp xếp rất hợp lý, tiếc rằng nó quá ngắn đối với mình, nếu như Duệ tỷ có thể đào sâu hơn một chút nữa, đối với mình sẽ rất tuyệt vời. Và điều mình thật sự không thích đó là về những vụ làm ăn của Thất gia. Rất xin lỗi vì có những vụ xây dựng tình tiết dẫn đến tình huống thật sự rất sơ xài, tỉ như trúng giải thưởng trên mạng, vẫn thiếu chút tính thuyết phục. Và việc Đồng Thất gặp lại cha của mình, mình cũng không nghĩ là nó đơn giản như thế. Ban đầu, nghe nói về cha của Đồng Thất mình cũng nghĩ chắc sẽ khó khăn để gặp vì ông vô cùng thần bí. Nhưng sau, mình kiểu hơi hụt hẫng một tí vì việc đó cũng khá dễ dàng. Dù mạch truyện ổn nhưng một số thứ lại tương đối dễ dàng. Mình đặc biệt thích vụ cuối là vụ của Mị Dạ và Ma Tướng, giá như tác giả tiếp tục viết về cặp này thì mình chắc chắn sẽ tìm đọc. Nhìn chung, truyện khá ổn, một vài vụ mình không thích vì khá dông dài, khá nhàm như vụ bạn Vương Tuấn ạ. Nhưng bù lại một số vụ lại hay như vụ của Mị Dạ ở cuối hay là vụ của bạn Sở Chi đều nhẹ nhàng, tương đối thích.

Và thật sự nếu có thể, mình mong tác giả đừng thêm thắt yếu tố tình yêu vào truyện. Đọc vào có cảm giác rất gượng ép. Nếu không có thì mạch truyện vẫn như vậy, chuyến hành trình của 2 người với nhau. Nói chung là mình cảm thấy yếu tố tình yêu thêm vào để bộ này được liệt vào hàng đam mỹ thôi, để các bạn đón đọc nhiều hơn thôi. Kiểu cũng không cần thiết nhiều đâu.

Nhưng thôi, bạn Đồng Thất đã muốn có một đời an ổn với Thẩm Trạch. Thì chính là một đời an ổn.

30/7/2017

Thu Phong Sinh

Điều hướng bài viết

Sau nhiều lần drop lên drop xuống thì bạn cũng cày xong tác phẩm Tiệm Quan Tài Số 7 của Niệm Tiểu Duệ.  Công bằng mà nói truyện này mặc dù không hay nhưng cũng chưa đến nổi dở tàn tệ chỉ là dở thông thường thôi.Bố cục của truyện này gồm nhiều câu chuyện nhỏ hợp lại thành câu chuyện to. Qua từng truyện nhỏ sẽ hé lộ phần nào cuộc đời lẫn bí mật của 2 nhân vật chính Đồng Thất và Thẩm Trạch. Kiểu kể này không quá mới mẻ nhưng nếu biết cách kể thì truyện vẫn hấp dẫn thôi, điển hình như Tiệm Đồ Cổ Á Xá đó, còn xin lỗi Niệm Tiểu Duệ, chị đã thất bại rồi.
Bố cục truyện thì lan man, không đầu không cuối, nhiều chi tiết thừa thải chả đâu vô đâu, ghê nhất là kết cuộc nửa vời cho mỗi câu chuyện khiến cho bạn vô cùng khó chịu. Bạn nhấn mạnh ở đây là tính nửa vời viết non tay chưa tới của tác giả chứ không phải vì kết thúc mở mà khiến bạn bực nhá. Nhiều lúc bạn đọc thấy mấy cái lý do dẫn đến giao dịch và kết thúc giao dịch của Đồng Thất nhảm khiếp, kiểu giống như là tác giả muốn viết về điều đó thì viết thôi, thấy không viết được nửa thì ngừng, tạo nên mạch chuyện trúc trắc, đầu to đít teo.
Nguyên 1 đám truyện bạn chỉ thấy dc mỗi vụ ông lái xe taxi ba của Hạ Minh và vụ Con nhỏ Ngữ Giai là có mở bài thân bài kết luận đàng hoàng, ý nghĩa và mục đích rõ ràng, còn lại là không tào lao theo góc độ này cũng tào lao theo góc độ khác. Bạn bực nhất là vụ thằng Sở Chi và Sở Thanh: mở màn ngược quằn quại đủ kiểu, trốn tránh mấy chục năm k gặp, tưởng đâu là mối hận này khó giải vì dễ giải vậy thì đã giải lâu rồi. Ai mà ngờ chỉ cần 1 đám mưa to, dầm mưa suốt đêm, hôn mê bất tỉnh là giận hờn gì cũng hóa giải hết. Những sự việc tưởng chừng như gỡ không được thì giờ chỉ cần vài ba câu là tỏ tường, mie nó vậy lúc đó nói luôn đi, đợi chi lâu thế. Bực bội cái kiểu viết âm mưu cho lớn vào cuối cùng nổ ra oanh tạc như ăn phải hột mít lùi tro. Rõ nhảm.
Ngoài vụ Sở Chi thì cái vụ Ma Tướng đúng là khiêu chiến tính văn minh của bạn mà, đọc xong là bạn chỉ muốn ném sách vô mặt tg, không còn trí thức văn hóa gì luôn.
Túm lại là, ngoài cái bìa đẹp ra thì chả có giá trị gì. Sáng tác kiểu gì mà khó đỡ quá đi.
Điểm: 4,5 vì bìa đẹp
À, con cái vụ này nữa, nghĩ sao mà số mệnh thằng Thẩm Trạch phải chết sớm, ba mẹ nó phải đổi mạng cho nó, nó mới sống dc tới năm 24, nếu tới đó mà không có quý nhân giúp đỡ thì cầm chắc tèo.Dĩ nhiên quý nhân là Đồng Thất rồi, chỉ là không biết cách gỡ rối thế nào thôi.
Ok, muốn biết cách gỡ thì đến Phùng gia. Thế là hai đứa nó đến bái phỏng, cả Phùng gia bí bí hiểm hiểm nói về chuyện phá giải kiếp nạn. Nghe mấy lời thâm sâu ảo diệu bạn cứ nghĩ để hóa giải thì khó lắm và Phùng gia mà giải thì cũng tổn hao nguyên khí, nên mới không chịu giúp, vòng vo tránh né, đem cả vụ suy thoái gia tộc ra để làm lá chắn.
Mie nó, cuối cùng lòi ra, hóa giải kiếp nạn là trc năm Thẩm Trạch 24 tuổi thì Đồng Thất chia tay nó, đợi qua năm 24 tuổi thì yêu lại. ĐM, sáng với tác.

Chủ Đề