Bảo mật & Cookie
This site uses cookies. By continuing, you agree to their use. Learn more, including how to control cookies.
Thiên sơn mộ tuyết ngay từ cái tên thôi cũng đủ khiến tôi thấy buồn miên man.
Thiên sơn mộ tuyết nơi nào đó có nghìn ngọn núi cao, trắng xóa màu tuyết chiều.
Tuyết chiều là tuyết muộn, màu trắng của nó không đơn thuần là trắng mà còn nhuốm màu hoàng hôn, chực chờ bóng tối.
Thiên sơn mộ tuyết thuở xưa từng có ai đó chia tay nhau trong khung cảnh thế này, non cao thấm màu sầu bi, tuyết lạnh phủ đầy ly biệt
Thiên sơn mộ tuyết, một câu chuyện ngược đến không thể ngược hơn nữa. Biết làm sao được, khi đây là truyện của má Phỉ. Tôi đã từng xem phim này trước khi xem truyện, bởi lúc đó tôi chưa ghiền ngôn tình, tôi càng không biết đây là phim chuyển thể từ tiểu thuyết. Nhân vật Mạc Thiệu Khiêm đầu tiên cho tôi một cảm giác rất đáng sợ, rất khó hiểu, nhìn không xuyên, nghĩ không thấu. Bởi anh cũng là một người như vậy, yêu hận đan xen, trong phần yêu có bao nhiêu phần hận? Và trong phần hận đó có bao nhiêu phần yêu? Tôi không biết, duy nhất chỉ một mình anh rõ. Lúc đầu tôi có ý định từ chối xem bộ phim này, vì nó quá bi thương, tôi sợ mình sẽ chịu không nổi. Nhưng chẳng hiểu vì sao có thứ gì thôi thúc tôi phải xem nó, và Lưu Khải Uy thực sự đã khắc họa thành công về nhân vật Mạc Thiệu Khiêm trong lòng tôi, nhưng cũng chính Dĩnh Nhi đã phá hoại hình tượng Đồng Tuyết của tôi. Đồng Tuyết, trong tiểu thuyết yêu thích bao nhiêu thì trong phim tôi lại ghét bấy nhiêu, Đồng Tuyết trong phim ngoại trừ có một mái tóc rất đẹp ra thì chẳng còn từ nào để tôi nói về cô nữa cả. Ngược lại, bộ phim đã cho tôi hiểu hơn về Mạc Thiệu Khiêm, đi sâu hơn vào nội tâm nhân vật. Mọi người đều cho rằng Mạc Thiệu Khiêm là một kẻ máu lạnh, nhẫn tâm, như một loài ma quỷ, mà theo Đồng Tuyết gọi thì là cầm thú. Nhưng ai hiểu được? Ẩn sau vẻ bọc đáng sợ đó có bao nhiêu cô độc? Có bao nhiêu buồn đau? Có bao nhiêu dằn vặt? Đọc hết hơn 35 chương Thiên Sơn Mộ Tuyết, Mạc Thiệu Khiêm đã cho tôi thấy được đằng sau ánh mắt lạnh lùng, khoắc khoải ấy là sự giằng xé khủng khiếp giữa yêu thương và thù hận, là sự bất lực khi nhìn người con gái mình yêu thương rời xa, là sâu thẳm trái tim dành cho Đồng Tuyết một tình yêu sâu sắc
Anh hận cô, con gái của kẻ thù, ánh mắt anh nhìn cô đôi khi thật khinh thường, nó khiến cô nghẹt thở, nhưng nó cũng đang bóp chặt trái tim anh. Vì cô là người anh yêu nhất! Vì cô mà anh trở nên cầm thú, vì cô mà anh thật nhẫn tâm. Anh hành hạ cô hay đang giày vò chính bản thân mình? Anh trả thù cô hay đang từng ngày nhấm nháp nỗi đau của tình yêu tuyệt vọng? Cũng có khi anh hối hận, nhưng thời gian có thể nào quay lại được không? Nỗi đau của hai người liệu có thể coi như không hề tồn tại? Ánh mắt phức tạp xen lẫn yêu và hận của anh, không biết từ lúc nào chỉ còn lại tình yêu. Anh yêu Đồng Tuyết, yêu hơn cả bản thân mình, anh biết chứ, nhưng anh đã để tình yêu đó chôn chặt dưới đáy lòng. Anh đối xử với cô như một cầm thú để cô căm hận anh, để anh có thể bớt yêu cô một chút. Tình yêu của anh sâu sắc đến nỗi cuối cùng đã hy sinh cả sự nghiệp của bố mà anh tính toán, chờ đợi suốt 10 năm, vứt bỏ thù hận của đời trước mà che chở cho Đồng Tuyết. Anh lặng lẽ dõi theo cô, làm mọi thứ để có được nụ cười yên bình, giản dị mà hạnh phúc của cô. Mạc Thiệu Khiêm tựa như một chiếc rương khóa kĩ và chìa khóa thì ném vào tận sâu ngõ ngách trái tim. Tim đó không phải tim anh, là tim của Đồng Tuyết! Anh biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ bận tâm đến một vật thể bé nhỏ cố tình lẫn trốn trong quả tim mình. Anh gửi bí mật vào đấy, nơi an toàn và thân thương nhất, nơi không bao giờ cho nó cái quyền hé mở
Yêu một người không nên yêu, anh phải làm thế nào đây?
Tôi luôn muốn biết anh nghĩ gì khi một mình giam trong phòng tối nhớ về con chó Đáng Yêu vừa chết đi?
Anh nghĩ gì trong những đêm không ngủ, ôm cô và nhìn trần nhà?
Anh nghĩ gì khi đặt chiếc điện thoại sẽ không bao giờ bị cô phát hiện vào đáy va li?
Con người anh cũng tựa như loài hoa Phong Tín Tử.
Khi hoa màu hồng đào, đó là tình yêu nhiệt thành.
Khi hoa màu xanh dương, anh đang vì cô mà ôm niềm sầu muộn.
Khi hoa màu trắng tuyết, anh đứng trước mặt cô mà không dám thốt lên lời yêu.
Khi hoa màu tím, đó là anh đang nói xin lỗi.
Hoa Phong Tín Tử ba năm qua vẫn mỗi ngày có mặt trong phòng Đồng Tuyết. Mỗi ngày luôn là màu tím, mỗi ngày anh đều ở nơi nào đó đang xin lỗi cô.
Mạc Thiệu Khiêm Tiêu Sơn Mộ Vịnh Phi Đồng Tuyết, bốn con người đã tạo nên một thiên sơn mộ tuyết sừng sững giữa cuộc đời, họ đều là nạn nhân của vận mệnh, đều giống lũ cá nhỏ trên đại dương, bị cuốn theo dòng biển chảy khi nóng khi lạnh, không hề biết mình sẽ bơi đến châu lục nào, đi đâu về đâu
Khi Đồng Tuyết vỡ òa khóc ở sân bay, khi những sự thật được phơi bày trong ánh sáng, khi ba chữ Anh yêu em sau bao gian khó, khổ đau, sau khi vượt qua thiên sơn mộ tuyết cuối cùng cũng đến bên cô Câu chuyện xin hãy dừng lại ở đây, không cần thêm gì nữa, đây chính là cái kết đẹp nhất, ấn tượng nhất và sẽ làm tôi ghi nhớ nhất. Bởi vì Đồng Tuyết đã hiểu rồi: Mạc Thiệu Khiêm yêu cô. Những quá khứ, những máu và nước mắt đều có một lý do để thứ tha và tương lai cũng có lý do để bước tiếp
Là bởi anh yêu em
Chia sẻ:
Có liên quan
- [ VÂN TRUNG CA _ ĐỒNG HOA ] NÀNG HOÀNG HẬU BẤT HẠNH HỨA BÌNH QUÂN
- 24.08.2014
- Trong "Khác"
- [ REVIEW ] THẤT TỊCH KHÔNG MƯA _ LÂU VŨ TÌNH
- 31.08.2014
- Trong "Khác"
- Bộ bộ kinh tâm Đến cuối cùng, liệu người còn nhớ.
- 10.05.2013
- Trong "Khác"