Làm thế nào để NGỪNG nhớ anh LustAveland

Có những hồi ức, mang tên tình yêu.

Có những tình yêu, đi từ hồi ức đến giai lão, gọi là duy nhất.

Năm Tô Dương mười bảy tuổi, gặp được Tưởng Bách Xuyên. Anh hỏi cô:

Em có bạn trai chưa?

Chưa ạ.

Vừa hay, tôi cũng chưa có bạn gái.

Còn một câu anh chưa nói. Vừa hay, tôi thích em.

Đó là lần đầu tiên Tô Dương gặp anh, nhưng không phải là lần đầu tiên anh gặp cô.

Từ rất lâu trước đó, Tưởng Bách Xuyên đã nhìn thấy Tô Dương rồi đem lòng thương nhớ. Anh hơn cô bốn tuổi, đã rất chững chạc và giỏi giang, kinh nghiệm tình ái âm vô cực. Nhưng vừa gặp được cô, anh đã xác định đời này không phải cô thì không được.

Tưởng Bách Xuyên biết Tô Dương vẫn còn nhỏ, thế nhưng khi nhìn thấy những nguy cơ lần lượt xuất hiện trên con đường tình cảm của mình, anh lập tức hành động, vừa bá đạo vừa mạnh mẽ thẳng thắn, một lòng muốn mang cô gái nhỏ về bên mình.

Một đêm mưa lạnh, bên ngoài xe ô tô, suốt hai tiếng đồng hồ, là nụ hôn đầu tiên của họ.

Cảm giác lúc đó của Tô Dương thế nào nhỉ? Bất ngờ có, lo sợ cũng có, nhưng nhiều hơn cả là vui mừng.

Trước khi gặp anh, cô đã nghe rất nhiều, trong lòng thầm ngưỡng mộ nhưng nào dám mơ mộng cao xa. Một phần vì hoàn cảnh gia thế và một phần vì sự xuất sắc của anh. Ấy vậy mà, người đàn ông là giấc mơ của biết bao cô gái đó, lại trở thành giấc mơ có thật của một mình cô.

Sau phút ban đầu trúc trắc đầy lãng mạn ấy, chặng đường 11 năm của họ bắt đầu.

Không phải tự dưng Tưởng Bách Xuyên lại được chào đón nồng nhiệt như vậy. Những phụ nữ xung quanh anh, từ minh tinh xinh đẹp cho đến nữ cường nhân trong giới kinh doanh, có ai mà không thể hiện rõ ý đồ của mình với anh đâu? Nhưng chính sự lạnh lùng và dứt khoát đó, lại càng khiến họ muốn làm một con thiêu thân, dù cả đời chỉ sáng một lần cũng đủ khiến họ thoả mãn.

Ấy vậy mà, dường như trong mắt anh không có bọn họ, trong tim anh lại càng không. Cuối cùng họ cũng hiểu, tất cả sự ấm áp của anh, đều đã dành hết cho một người duy nhất, là Tô Dương.

Mà Tô Dương trong mắt mọi người có thể không là gì cả, cho dù xinh đẹp và giỏi giang đến mấy cũng chỉ là một cô gái có gia thế bình thường nhưng trong lòng Tưởng Bách Xuyên, cô chính là tất cả.

Mỗi một nụ cười của cô khi nhận được niềm vui bất ngờ từ anh dù là rất nhỏ, mỗi một ánh mắt lưu luyến không rời của cô mỗi khi hai người phải chia xa vì công việc, mỗi một cái ôm đầy ỷ lại của cô mỗi khi mệt mỏi, tất cả đều khiến trái tim Tưởng Bách Xuyên chưa từng thôi rung động.

Và ngược lại, anh trong tim cô cũng thế. Chiếc máy ảnh đầu tiên anh tặng giúp cô theo đuổi sở thích đầy nghệ thuật này, 128 chiếc máy ảnh còn lại gắn với từng sự kiện trong cuộc đời cô, anh chưa từng bỏ lỡ. Và tất cả, đều cùng một nhãn hiệu duy nhất, giống như anh, là người đàn ông duy nhất trong trái tim của Tô Dương vậy.

Họ cùng nhau trải qua bao mùa mưa nắng, bao nỗi vui buồn, cho đến ngày cùng nhau hoàn thành ước nguyện. Một cuộc hôn nhân không lộ ra ánh sáng, nhưng người trong cuộc không hề bị ảnh hưởng, bởi vì với sự ăn ý không thể diễn tả thành lời giữa họ, đăng ký kết hôn cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.

Câu chuyện bắt đầu từ hiện tại, thỉnh thoảng tái hiện hồi ức từ trí nhớ của cả hai, giống như một thước phim tua ngược về quá khứ, từng sự kiện quan trọng trong cuộc đời, 11 năm gắn liền như hình với bóng.[Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland]

Đây là một câu chuyện rất ngược.

Ngược cẩu độc thân, ngược độc giả, ngược cả nam phụ, ngược luôn họ hàng.

Bởi vì dường như trong thế giới của Tưởng Bách Xuyên và Tô Dương, không thể chứa nổi một ai khác.

Mỗi một hành động, mỗi một sự quan tâm mà họ dành cho nhau, không một ai có thể phủ nhận tình ý ở trong đó. Không có gì nhiều cả, chỉ là một câu chuyện mà anh hay kể cho cô nghe mỗi đêm bằng thứ tiếng Đức mà cô không hiểu chính mình là nhân vật chính, hay chỉ là những bức tranh ngẫu hứng của cô với hình dáng anh chính xác tới từng chi tiết, bài hát anh tặng cô vào ngày cưới, bức ảnh thời học sinh của cô, bộ đồ mỗi sáng anh mặc đi làm do chính tay cô chuẩn bị,...

Ai có thể nói, đó không là tình yêu?

Cuộc đời của Tô Dương không chỉ có một người đàn ông là Tưởng Bách Xuyên, cô còn có một người bố cưng chiều cô như công chúa và hai người đàn ông trúc mã xem cô là báu vật. Nhưng vì cô hạnh phúc, họ không đành lòng khiến cô khó xử, chỉ cố giữ lấy sợi dây liên kết bạn bè mong manh ấy bằng những cách vô cùng ấu trĩ và trẻ con.

Có lẽ Tô Dương mãi mãi không biết được tình yêu mà bọn họ dành cho cô nhiều đến thế nào, nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Khi bạn yêu một người, nụ cười của người ấy mới là thứ mà bạn muốn nhìn thấy nhất, cho dù nụ cười ấy không dành cho bạn.

Một câu chuyện tình yêu xen lẫn tình bạn và tình thân, cách ứng xử của mỗi cá nhân trong chính mối quan hệ của mình, là sự bao dung của cha mẹ đối với con cái, là sự vô tư trong sáng của tình bạn mà họ luôn muốn gìn giữ, là sự dứt khoát và rõ ràng của Tưởng Bách Xuyên đối với tất cả phụ nữ xung quanh anh, là sự dịu dàng trong từng hơi thở mà Tô Dương danh cho người đàn ông của đời mình.

Tất cả, đều xuất phát từ trái tim.

Mây bay lãng đãng trên trời cao, gió khẽ vi vu dưới mặt đất. Này! Ngọn gió đang vờn tóc rối ơi, dạy tôi cách ngừng nhớ anh ấy đi?

Ngọn gió đáp lời: Mây bận lãng đãng trên trời cao, gió bận vi vu dưới mặt đất. Cô gái tóc rối kia ơi, cô cứ việc nhớ đến anh ấy.

____

[*]: Trích từ sách.

*Hình ảnh minh hoạ là bìa sách xuất bản.

Video liên quan

Chủ Đề